Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Bên trong hốc đá, khóe miệng Khương Thần khẽ nổi lên một vòng cười lạnh. Chỉ thấy song thủ hắn kết ấn, miệng niệm pháp quyết. Một luồng tinh thần lực lan tràn biến thành từng tia nhỏ xíu xuyên qua núi đá bắn thẳng về những vị trí đặt phù lục khi trước.



Oành!!!....



Một tiếng nổ lớn vang lên ngay sau đó liên tiếp những tiếng nổ như vậy khiến cho hạp cốc nhất thời rung chuyển. Hạp cốc này sâu hun hút cho nên chỉ cần có một chút tiếng động cũng có thể gây ra vang vọng lớn, hiện tại bạo tạc khủng bố như kia, động tĩnh hiển nhiên là càng khủng khiếp.



Hí ~!!



Tiếng ngựa hí trong hoảng loạn, đoàn ngựa xe mới yên ổn chưa lâu nay lập tức xảy ra bạo động. Toàn bộ ngựa kéo vì sợ hãi mà giật đứt dây cương bỏ chạy toán loạn, thậm chí mấy hộ vệ gần đó cũng không thể ngăn cản.



Sau một tràng tiếng nổ kinh thiên động địa kia, cả sơn cốc bỗng nhiên rung chuyển mạnh mẽ. Từng tiếng rào rào ầm ầm từ thiên không vang lên.



Trên đỉnh núi, từng khối đá lớn nhỏ bắt đầu sụp đổ. Vốn dĩ thời điểm bạo tạc đã khiến cho đất đá bay tung tóe thế nhưng kia chỉ là những mảnh đá nhỏ không đáng kể. Thế nhưng bây giờ, sau sự rung chuyển mạnh mẽ thì bắt đầu những khối đá lớn bị lệch vị. Bọn chúng đua nhau như thác lũ đổ xuống hẻm núi phía dưới.



“Nguy rồi…mau rời khỏi nơi này.” Mạc Phong sau khi nhận ra nguy hiểm từ trên cao đổ xuống, sắc mặt hắn lập tức tái mét, quát lên.



Ngay lập tức hắn triển khai cước bộ muốn phóng ra khỏi vị trí đá núi chuẩn bị sạt lởi rơi xuống. Thậm chí đồng bọn, hàng hóa hắn cũng không quản được nữa. Trong tình thế này trước hết cứ rời xa khu vực sạt lở rồi tính.



Vốn dĩ bọn hắn không sợ loại sạt lở này, thế nhưng để đất đá cuốn trôi xuống vực thẳm bên phải kia thì lại là chuyện không đơn giản chút nào. Ngã từ trên cao xuống đáy vực như thế dẫu cho Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong cũng không thể chịu nổi.



Cước bộ của Mạc Phong rất nhanh, phản xạ của đám hộ vệ cũng như hai vị đội trưởng còn lại cũng không kém. Bọn họ ngay khi cảm nhận được nguy cơ đã đua nhau tản về hai phía khu vực sạt lở.



Chẳng qua bọn họ còn chưa đi được bao xa đã nhìn thấy phía trước xuất hiện rất nhiều tia sáng đỏ như máu bắn tới.



Phanh phanh phanh!!!



Từng đạo tia sáng bắn tới mang theo uy thế mạnh mẽ. Mật độ của mấy tia sáng này cũng rất dày, tựa như mưa rào.



“Thứ gì?”



Đám người đang bỏ chạy lập tức biến sắc. Trước mấy đạo tia sáng màu đỏ này, bọn hắn không thể không bày ra phòng ngự. Đá núi sụp đổ bọn hắn còn có thể nương nhờ né tránh đá to đá nhỏ mà giảm bớt thương thế, thế nhưng nếu để mấy đạo tia sáng đỏ này làm cho bị thương, đến lúc đó đá sạt lở cũng không thể né tránh được.



Một cạm bẫy đơn giản nhưng hết sức hiệu quả!



Sắc mặt Mạc Phong hiện lên khó coi vô cùng. Suy nghĩ bằng đầu gối cũng có thể biết bọn hắn bị người khác tính kế. Chẳng qua Mạc Phong hắn không thể nghĩ ra được là ai đang tính kế sau lưng bọn họ. Uy danh Tham Lang mạo hiểm đoàn tại phương viên mấy trăm dặm quanh đây ai ai không biết? Nếu như không phải có thế lực cực mạnh chống lưng thì làm sao dám vuốt râu hùm.



Mặt khác nếu như thực sự có thế lực mạnh mẽ chống lưng, trực tiếp dùng thực lực trấn áp là được, làm sao còn làm ra loại cạm bẫy mai phục như thế này.



Phanh phanh phanh!!!



Từng đạo tia sáng đỏ giống như những mũi kiếm với lực xuyên thấu cực mạnh. Những người vội vàng bày ra phòng ngự mà không đủ vững chắc đều bị nó xuyên qua khiến cho bị thương.



“Không kịp nữa rồi.” Mạc Phong trầm giọng quát lên: “Tất cả lui về sau lưng ta, cùng tiến sát lại gần vách núi.”



Nói đoạn, Hỗn Nguyên Chi Khí trên người hắn lập tức hình thành một bình chướng mạnh mẽ đem những tia sáng đỏ bắn ra như mưa rào kia tạm thời ngăn cản.



Bọn họ hiện tại không thể tiến lên phía trước được do đó chỉ có thể nép sát vào vách núi để giảm thiểu thương vong do đất đá rơi xuống đồng thời không để sạt lở cuốn xuống vực thẳm bên phải.



Ầm ầm ầm!!!



Không khác gì thác lũ đổ xuống. Đá to đá nhỏ rơi như mưa rào, trong phút chốc con đường hẻm núi rộng thênh thang đã bị lấp kín bởi đất đá. Không dừng lại ở đó, từng khối đá xếp chồng lên nhau biến khu vực sạt lở thành một quả đồi nhỏ nhỏ.



May mắn cho đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn đi theo Mạc Phong cùng hai vị đội trưởng, do được bọn họ bảo vệ trước công kích tia sáng đỏ cho nên chỉ chịu thương thế do đất đá sạt lở mà thôi. Còn những người theo phương hướng ngược lại vì không được bảo vệ cho nên người thì bị đá núi đè chết, người thì bị những tia sáng đỏ bắn ra khiến cho rơi vào thương thế, cuối cùng vẫn là chết trong loạn thạch.



Ầm ầm!!



Lại một đạo tiếng nổ vang lên. Chẳng qua tiếng nổ lần này xuất phát từ trong đống loạn thạch. Đất đá khai mở, từ trong đó Mạc Phong tay cầm một tấm khiên tinh xảo nhảy ra, trên người tuy chảy đầy máu thế nhưng cũng không có nhiều đáng ngại. Sau Mạc Phong chính là hai vị đội trưởng khác cũng nhảy ra khỏi loạn thạch, bao quanh bọn họ đều là một tầng Hỗn Nguyên Chi Khí hộ thể mạnh mẽ.



“Hai vị không sao chứ?”



“Đa tạ Mạc huynh kịp thời xuất thủ cứu trợ.” Hai vị đội trưởng còn lại ôm quyền, biểu hiện biết ơn nói.



Đá núi sạt lở đương nhiên khu vực giữa đường sẽ nguy hiểm nhất bởi lẽ nơi đó có nhiều đất đá rơi xuống nhất. Bọn họ tiến tới giáp vách núi, những khối đá lớn chắc chắn sẽ không rơi vào cho nên sẽ an toàn hơi đôi chút.



Tuy vậy, lượng đất đá đổ xuống vẫn cực kì khủng khiếp. Nếu như không phải Mạc Phong kịp thời lấy ra nguyên bảo phòng ngự linh cấp thì có lẽ đám người bọn họ cũng không toàn vẹn như bây giờ.



“Không cần khách khí…khụ khụ!” Mạc Phong khoát tay, miệng chợt ho ra một ngụm máu.



“Mạc huynh? Ngươi không sao chứ?”



“Không sao, vận dụng lượng lớn Hỗn Nguyên Chi Khí một cách đột ngột dẫn đến phản phệ mà thôi, điều tức một chút liền không sao.” Mạc Phong lắc đầu nói: “Các vị mau cứu người khác lên.”



“Ừm!!!”



Đương lúc hai vị đội trưởng còn lại đang bận bịu giải cứu những hộ vệ bị chôn vùi dưới lớp đất đá thì một đạo thanh âm xé gió truyền đến.



Đạo thanh âm xé gió vang lên còn kèm theo sát khí khủng bố, mà sát khí này đem vị trí của Mạc Phong khóa chặt lấy.



“Mạc huynh cẩn thận.” Nam tử dáng người thư sinh nhưng nét mặt hung dữ kia lúc này quát lên.



Vút!!!



Tiếng xé gió càng mạnh hơn, đến lúc này Mạc Phong mới kịp phản ứng. Hắn vội vàng đem nguyên bảo phòng ngự của bản thân hướng về phía tiếng xé gió kia che chắn. Nguyên bảo được truyền vào Hỗn Nguyên Chi Khí lập tức tỏa ra quang mang sáng rực đem Mạc Phong bao trùm.



Keng!!!



Một đạo thanh âm thanh thúy vang lên. Kèm theo đạo thanh âm này vang lên còn có từng tia lửa bắn ra. Sau khi va chạm chấm dứt, trên mảnh đất đá bừa bãi nhiều hơn một đạo nhân ảnh mặc Dạ Hành Y, chính là Trương Tiểu Hân.



Lúc này nàng đang dùng ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Mạc Phong phía sau tấm khiên.



“Hừ!!!”



Một kích thất bại, nàng lập tức bỏ qua con mồi, triển khai thân thủ hướng về phía một trong hai trung niên nhân còn lại tập kích.



“Hừ, chuyện này là ngươi gây ra?” Nam tử dáng người thư sinh mặt thì hung dữ tên là Tôn Trác, sau khi nhìn thấy Trương Tiểu Hân, hắn liền hừ lạnh nói: “Cũng tốt, nếu đã xuất đầu lộ diện vậy thì ở lại đây luôn đi.”



Nói đoạn, người này rút ra một cây quạt sắt màu tím than, trên đó có khắc họa những phù văn huyền ảo.



“Ồ…” Bên trong chỗ ẩn núp, khuôn mặt Khương Thần thoáng điểm chút ngạc nhiên.



Cây quạt mà Tôn Trác vừa mới rút ra kia phảng phất tỏa ra một mùi máu tanh hung ác. Loại máu tanh này khiến cho tinh thần của Khương Thần có chút ngưng trệ, chính vì thế mà hắn mới thoáng điểm ngạc nhiên như vậy.



“Cẩn thận một chút, cây quạt của tên kia có thể phát ra công kích gây ảnh hưởng tới linh hồn.” Khương Thần âm thầm truyền âm cho Trương Tiểu Hân nhắc nhở nàng cẩn thận, bản thân thì đem tinh thần lực bao phủ toàn bộ chiến trường chỉ đợi có cơ hội là tập kích địch nhân.



Nhận được cảnh báo của Khương Thần, Trương Tiểu Hân lập tức nhìn về phía cây quạt trên tay Tôn Trác. Quả nhiên thời điểm nhìn kĩ cây quạt đó, linh hồn của nàng có chút không kiểm soát, tinh thần cũng lâm vào đình trệ.



“Thật quỷ quái.” Trương Tiểu Hân nhíu mày khẽ lẩm nhẩm.



“Mặc dù chưa được gặp ngươi bao giờ.” Tôn Trác nở ra nụ cười quỷ dị, nói: “Nhưng ta đoán ngươi là Trương Tiểu Hân đúng không?”



Trương Tiểu Hân không đáp, ngược lại nàng bắt đầu đem Hỗn Nguyên Chi Khí nhuộm kín hai thanh chủy thủ trên tay.



“Đúng là ngươi rồi.” Tôn Trác cười lạnh nói: “Hà hà…quả nhiên như lời đám người kia nói, ngươi rất xinh đẹp.”



Người này nói xong liền phe phẩy chiếc quạt, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn:



“Vậy thì ta sẽ khắc lên khuôn mặt xinh đẹp kia vài vết thương a.”



Nhìn thằng này tự nói một mình, sâu trong mắt Trương Tiểu Hân hiện lên vẻ chán ghét. Nàng cầm lấy một thanh chủy thủ phi thẳng về phía Tôn Trác, thân hình lại trực tiếp hướng về phía Mạc Phong đang lui dần về xa phát ra công kích.



Vừa rồi một lần công kích thất bại, nàng đã cảm nhận được Hỗn Nguyên Chi Khí của người này không ổn định. Đoán biết đối phương là vì một trận sạt lở vừa rồi dẫn đến tiêu hao cho nên mục tiêu công kích của nàng luôn ưu tiên người này. Sở dĩ vừa rồi bỏ qua đối phương là để hắn mất đi cảnh giác sau đó đánh đòn bất ngờ diệt sát.



Quả nhiên không ngoài tính toán của nàng, khi mà nàng đem chủy thủ tấn công Tôn Trác, Mạc Phong lập tức buông lỏng. Chớp thời cơ này, Trương Tiểu Hân triển khai Lăng Không Hư Bộ quay ngược về phía sau hướng tới Mạc Phong mà phát động công kích.



Thời điểm Mạc Phong thu lại Hỗn Nguyên Chi Khí đang cung cấp cho nguyên bảo cũng là lúc một đạo thanh âm xé gió vang lên.



Chỉ thấy thân ảnh quỷ mị của Trương Tiểu Hân vốn cách Mạc Phong hơn mười mét lúc này đã rút ngắn xuống ba mét. Thanh chủy thủ bao bọc bởi phong chi nguyên khí hóa thành một mũi khoan khổng lồ xé rách không khí đánh thẳng về phía đối phương.



“Nhất Kích Tất Sát!” Một tiếng quát lạnh vang lên, Hỗn Nguyên Chi Khí sắc bén bao phủ quanh chủy thủ bạo phá mà ra đánh thẳng về phía đầu lâu Mạc Phong.



“Không tốt.”



Mạc Phong lập tức biến sắc. Cảm nhận được công kích hung bạo của Trương Tiểu Hân, hắn không tự chủ lui về sau một bước, cự thuẫn trên tay cũng thuận thế đưa lên. Chẳng qua phản ứng của hắn lần này chậm hơn trước rất nhiều bởi một phần vì nội tâm đã buông lỏng, một phần vì Trương Tiểu Hân ra tay quá nhanh.



Oành!!!



Nguyên thuật va chạm với cự thuẫn nguyên bảo linh cấp khiến cho không khí một hồi rung động. Va chạm tạo ra một đợt gợn sóng khuếch tán trong không gian cuốn phăng mọi cát bụi còn đang lửng lơ trong không khí.



Một tia máu phun lên trời, Mạc Phong bị đánh trọng thương bay ngược ra phía sau, cự thuẫn của hắn cũng bị một đòn của Trương Tiểu Hân đánh cho văng sang một bên.



Vút!!!



Lại một đạo thanh âm xé gió vang lên, lần này chỉ thấy Trương Tiểu Hân khẽ gập một ngón tay, cánh tay trái cũng thuận thế quét từ phía sau ra trước ngực.



Không ai để ý tại ngón tay của nàng có buộc một sợi cước mỏng trong suốt, mà đầu kia của sợi cước này vừa vặn buộc vào chuôi của thanh chủy thủ lúc trước nàng ném về phía Tôn Trác.



Quá trình đánh ngã Mạc Phong chỉ chưa đầy hai giây đồng hồ, thanh chủy thủ phóng ra cũng chưa chạm tới người Tôn Trác.



Còn cách Tôn Trác gần một mét, chủy thủ bị dây cước kéo ngược trở lại. Dựa vào phong chi nguyên khí điều khiển, Trương Tiểu Hân đem chủy thủ biến thành một đường vòng cung hoàn mỹ tập kích thẳng về phía sau gáy Mạc Phong đang mất đi lực tái chiến.



Xoẹt!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK