Người đăng: meomeo14311
Lại nói, đêm nay Khương Thần muốn nghỉ ngơi một chút sau đó sáng mai sẽ tìm kiếm các đoàn mạo hiểm giả mà xâm nhập rừng sâu. Nếu như đi bộ mãi như thế này, không biết ngày tháng năm nào hắn mới có thể chạy tới Vân Đoan sơn mạch được.Tờ mờ sáng, Khương Thần bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Hắn cũng không tò mò xem có chuyện gì xảy ra mà chậm chậm ngồi dậy sau đó tự mình đi pha một chuyên trà ngồi thưởng thức.
Tại cửa vào của Mộc Linh Thành lúc này xuất hiện rất nhiều dong binh, những âm thanh huyên náo không ngừng vang lên. Mặc dù trời chưa sáng rõ thế nhưng nhờ có ánh lửa từ những cây đuốc đám người kia cầm trên tay, cổng thành so với ban ngày cũng không kém bao nhiêu.
Đám dong binh này mỗi người đều cưỡi cho mình một con chiến mã to khỏe, dường như kia cũng không phải là ngựa bình thường. Phía sau đội dong binh là rất nhiều xe chở hàng, có xe là yêu thú kéo, có xe lại là ngựa kéo. Tất cả đi lại nườm nượp, trong phút chốc biến cổng thành thành một nơi náo nhiệt.
Mạo hiểm giả ở Mộc Linh Thành này đại khái chia làm ba loại. Loại thứ nhất đó là sau khi đến đây, bọn họ thành lập một nhóm lớn chuyên trách bảo tiêu hàng hóa đi qua rừng rậm. Đám người này chiến phần lớn số lượng nhân khẩu ở nơi đây. Nếu như không có người thuê bảo vệ, bọn họ lại vào rừng săn bắt yêu thú, trở thành một mạo hiểm giả bình thường. Nếu có người thuê bảo vệ tài sản, bọn họ liền biến thành dong binh.
Loại dong binh kể trên chỉ là dong binh tạm thời, còn một loại nữa chính là chuyên trách dong binh. Đám người này ít hơn thế nhưng lại có tổ chức và đoàn đội riêng không lẫn với những người khác. Thuê đám người này bảo vệ thì độ tin cậy cao hơn một chút, đồng thời giá cả cũng cao hơn.
Loại thứ ba là dong binh độc hành. Cũng như loại thứ nhất, bọn họ là dong binh tạm thời, nếu không có nhiệm vụ thì lại trở thành mạo hiểm giả. Chỉ khác là bọn họ thường xuyên hành động một mình. Thông thường, mấy người này đều nắm giữ vài quân bài bảo mệnh.
Lúc này, những tiếng hò hét ở cửa thành đều phát ra từ những dong binh thuộc dạng thứ hai. Một đoàn người có tổ chức, thậm chí còn đầu tư cả yêu thú chở hàng, một bộ hết sức chuyên nghiệp.
“Tất cả mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, hai canh giờ nữa tiếp tục khởi hành.” Một vị trung niên nhân đầu lĩnh cưỡi một tôn yêu thú giống như sư tử quát lên.
Đoạn, hắn hướng về phía một vị nam tử trẻ tuổi bên cạnh, nói:
“Trước đem A Tam đi chữa thương, nếu như hai canh giờ nữa không khá lên, chúng ta tạm thời cho hắn nghỉ lại tại nơi này.”
“Vâng, đội trưởng.”
Đi theo sau những xe chở hàng còn có một chiếc xe khác nhìn có vẻ sạch sẽ. Từ bên trong chiếc xe đó lúc này bước ra hai đạo nhân ảnh một nam một nữ. Nam là một trung niên tuổi tầm ngũ tuần, khuôn mặt lạnh lùng trên người mặc áo vải màu xanh giản dị. Bên cạnh trung niên này là một vị nữ nhân xinh đẹp mặc một bộ quần áo màu đỏ. Tuổi tác của nàng mặc dù nhìn qua trẻ như thiếu nữ, thế nhưng người tinh ý liền có thể dựa vào cử chỉ của nàng mà phán đoán nàng tối thiểu đã không còn là xử nữ.
Sau khi hai người này bước xuống, phía sau lại chạy tới ba bốn người mặc đồng phục giống nhau, bộ dáng đối với một nam một nữ kia vô cùng cung kính.
“Khang huynh, chúng ta còn bao nhiêu ngày nữa sẽ đến nơi?” Trung niên nhân có khuôn mặt lạnh lùng kia hướng về phía đội trưởng dong binh, nói.
“Chúng ta chưa đi được một phần ba quãng đường. Có lẽ nửa tháng đến gần một tháng nữa có thể đến nơi.” Trung niên đầu lĩnh mấy vị dong binh trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Nếu như không vấp phải truy cản của yêu thú.”
“Còn xa vậy a.” Nữ nhân áo đỏ khẽ lắc đầu, thanh âm mang theo hương phong thổi đến: “Có thể đẩy nhanh tốc độ lên không?”
“Có thể, thế nhưng giá cả chắc chắn cao hơn. Dù sao tổn hại vẫn là yêu thú vận chuyển của chúng ta.” Trung niên nhân đội trưởng gật đầu, thanh âm trầm thấp vang lên: “Nếu đẩy nhanh tốc độ, chúng ta có thể tới nơi trong mười ngày, giá cả đẩy lên ba thành. Thế nào?”
Chỉ thấy nữ nhân áo đỏ liếc nhìn trung niên nhân bên cạnh. Sau một cái gật đầu, hai người dường như đồng ý với đầu lĩnh dong binh.
“Hai vị cùng người của mình có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút. Hai canh giờ nữa chúng ta sẽ xuất phát.” Đầu lĩnh dong binh dùng thanh âm lạnh lùng nói.
Hai người kia khẽ gật đầu. Đoạn, bọn họ cùng với mấy gia nhân tìm một vị trí thuận tiện ngồi xuống.
Sau đó hai canh giờ, trời rốt cuộc sáng tỏ, đường phố lúc này cũng đã xuất hiện rất đông người. Mà đoàn dong binh vào thành lúc tờ mờ sáng cũng rục rịch tề tựu chuẩn bị xuất phát sau thời gian nghỉ ngơi.
“Khang đoàn trưởng, tháng này các ngươi tiếp nhận rất nhiều nhiệm vụ nha. Hiện tại lại rời đi sao?” Một vị mạo hiểm giả nhìn thấy đám người dong binh chuẩn bị rời đi, lúc này khẽ cười mà nói.
“Ừm. Nhưng lần này vận tiêu rất xa. Có lẽ tháng sau mới trở về.” Khang đội trưởng nọ gật đầu, bộ dáng dường như quen biết với mạo hiểm giả kia.
“Tháng sau mới trở về? Làm sao lại đi xa thế?”
“Tới Minh Nguyệt Vương Triều.” Khang đội trưởng đáp: “Nhận tiền của người ta, vậy thì phải làm tròn bổn phận thôi.”
“Ha ha, vậy tốt, chúc Khang đội trưởng ngươi mã đáo thành công.” Mạo hiểm giả kia cười nói.
“Ha ha, huynh đệ ngươi cũng vậy.” Khang đội trưởng cười lớn nói.
Đúng lúc này, một vị trong đội dong binh cưỡi chiến mã chạy tới:
“Đội trưởng, A Tam bị thương quá nặng, có lẽ nhiệm vụ lần này không thể theo được.”
Nghe người kia nói vậy, vị Khang đội trưởng nọ lập tức nhíu mày.
Đội dong binh của bọn họ bảo vệ cho hai vị một nam một nữ cùng hàng hóa kia đã một tuần nay, từ thành trấn của bọn họ chạy tới Mộc Linh Thành này. Trên đường đi bọn họ không chỉ vấp phải truy cản của yêu thú mà còn của cả sơn tặc, mà trong quá trình chống trả đó, một thành viên trong đội gọi là A Tam kia đã bị thương nặng. Từ hiện tại đến xem, vị A Tam kia có lẽ không thể tiếp tục theo tiếp nhiệm vụ của đội được nữa.
“Được rồi, vậy cử thêm một người ở lại chăm sóc hắn, chúng ta tiếp tục lên đường.”
“Không tuyển thêm người sao đội trưởng?”
“Không thực sự cần thiết.” Khang đội trưởng lắc đầu.
Đoạn, hắn hướng về phía đoàn đội đã chuẩn bị sẵn tư thế, quát lên:
“Tất cả chuẩn bị xuất phát. Đẩy nhanh tốc độ lên, chúng ta sẽ tới Minh Nguyệt Vương Triều trong mười ngày nữa.”
“Không biết đội dong binh các ngươi có nhận thêm người không?”
Giữa lúc vị Khang đội trưởng kia còn đang sắp xếp đội hình di chuyển, một đạo thanh âm lạnh lùng chậm rãi khẽ vang.
Mọi người nghe thấy thanh âm này đều không hẹn mà cùng nhìn lại. Sau khi trông thấy đối phương là một người trẻ tuổi, bộ dáng lại giống như công tử ôn văn nho nhã, sắc mặt không khỏi hiện lên kì quái.
“Ngươi?” Khang đội trưởng nhướng mày khẽ nói: “Tiểu oa nhi, ngươi từ nơi nào đến? Chưa đủ lông đủ cánh sao lại ra ngoài chạy lung tung.”
“Ha ha, tiểu tử tránh đường, đừng có làm lãng phí thời gian của các đại gia.”
Bộ dáng của Khương Thần hiện tại giống như mười tám, thân hình nhỏ nhỏ như thư sinh, một bộ tay trói gà không chặt, khiến cho đám dong binh kia được dịp ôm bụng mà cười lớn.
Đối với mấy thanh âm cười cợt xung quanh, Khương Thần làm như không nghe thấy. Hắn chỉ bước lên hai bước đối diện với vị Khang đội trưởng kia, chờ đợi quyết định từ đối phương.
“Đội dong binh hiện tại đang thiếu một hai người.” Khang đội trưởng nọ sau khi ra hiệu cho tất cả mọi người yên lặng liền nói: “Thế nhưng, bọn ta không thu người vô dụng.”
“Vậy sao?”
Khóe miệng Khương Thần khẽ nổi lên một vòng cười lạnh. Chỉ thấy hắn trừng mắt nhìn về thú cưỡi của Khang đội trưởng, tôn yêu thú mà vị Khang đội trưởng kia đang cưỡi đột nhiên rống lên một tiếng sau đó mất đi kiểm soát.
Khang đội trưởng ngồi trên lưng yêu thú mất đi kiểm soát, loạng choạng suýt ngã lăn ra đất. May mắn hắn phản ứng nhanh dùng gót chân đạp vào bụng yêu thú đồng thời dùng uy áp của mình trấn an mới khiến cho nó ổn định.
Sau khi ổn định lại thân hình, vị Khang đội trưởng mới ném cho Khương Thần một tia giận dữ. Hắn không cần suy nghĩ cũng biết người gây ra chuyện này là Khương Thần.
“Tiểu oa nhi, không biết tự lượng sức.”
Nói đoạn, Khang đội trưởng vung thanh đại đao đang cắp ngang hông chém về phía Khương Thần, ý đồ muốn dọa lui đối phương. Chẳng ngờ đại đao vừa chém xuống, Khương Thần đã lùi về sau một bước, thành công né được.
Trong một cái chớp mắt né tránh sau đó, Khương Thần đạp lên mặt đất phi thân về phía Khang đội trưởng, quyền đầu bao bọc bởi Hỗn Nguyên Chi Khí nóng rát không chút khoan nhượng đấm tới.
“Thân thủ rất khá.” Khang đội trưởng phản ứng rất nhanh, hắn thu về đại đao hướng thẳng quyền đầu của Khương Thần lại tiếp tục vung ra một chém.
Bành!!!