Người đăng: meomeo14311
Vèo!!!Vào lúc này, Trương Tiểu Hân dường như cũng phát hiện ra Khương Thần trở về. Nàng không nói không rằng, thân hình uyển chuyển lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, đột ngột mọc lên từ mặt đất, dao găm trong tay vung vẩy mấy lần trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Khương Thần.
Người khác nhìn vào lúc này nhất định sẽ kinh hãi mà tưởng rằng Trương Tiểu Hân biết thuật thuấn di. Bởi lẽ thân hình nàng vừa mới xuất hiện phía xa, sau đó một thoáng đã tiếp cận Khương Thần, trong khi tàn ảnh vẫn còn nơi kia.
Một tiếng xé gió lợi hại truyền đến, Khương Thần không khỏi khẽ giật mình, không thể tưởng tượng được nữ tử này hôm nay lớn mật đến vậy, không nói hai lời đã trực tiếp động thủ.
Tốc độ hắn mặc dù chậm hơn so với Trương Tiểu Hân thế nhưng phản ứng của hắn lại nhanh hơn nàng rất nhiều. Hơn nữa thời gian này tu luyện tại ngoài sơn mạch đã rèn cho hắn một loại tinh thần cảnh giác cao.
Xoay người về sau một cái, Khương Thần tránh được một kích nguy hiểm của Trương Tiểu Hân. Dao găm trong tay nàng xoẹt qua cổ hắn một nhát, hắn thậm chí còn cảm nhận được hàn khí lạnh như băng từ trên đó truyền tới.
“Không tệ.” Khương Thần âm thầm đưa ra đánh giá.
Công kích của Trương Tiểu Hân dường như là một chuỗi liên hoàn ám sát. Chỉ thấy sau khi đánh hụt một chiêu, nàng lập tức triển khai cước bộ di chuyển ra sau lưng Khương Thần, dao găm nhanh chóng hướng về phía sau gáy hắn đâm ra một kích.
“Nữ nhân này vừa gặp mặt đã cho ta một phần lễ lớn như vậy a.” Khương Thần không khỏi cười khổ, xoay người một cái lại tránh được một kích này.
Thấy Trương Tiểu Hân còn muốn tiếp tục đánh tới, Khương Thần cũng không đùa giỡn nữa, hai mắt lập tức phát lạnh. Khí thế uy mãnh trên người lập tức tỏa ra chấn bay Trương Tiểu Hân về phía sau.
Nhìn thấy khí thế bàng bạc của Khương Thần, Trương Tiểu Hân khẽ nở nụ cười, Hỗn Nguyên Chi Khí trên người nàng lúc này cũng bạo phát mạnh mẽ.
“Cũng nên đến phiên ta công kích a.”
Vẻ mặt Khương Thần hiện vẻ tự tin, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười tà dị. Chỉ thấy từ phần bụng của hắn chậm chậm bốc lên một ngọn hỏa diễm màu trắng. Hỏa diễm màu trắng nhanh chóng lan ra biến Khương Thần thành một bạch sắc hỏa nhân.
“Viêm Dương Lục Biến – Ngũ Nội Bạch Hỏa.”
Khương Thần quát lên một tiếng, hỏa diễm bạch sắc trên người lập tức bốc lên ngùn ngụt. Đem theo hỏa diễm bốc cháy mạnh mẽ, hắn lao về phía Trương Tiểu Hân.
Viêm Dương Lục Biến – vương cấp nguyên thuật đắc ý của Khương Thần. Nguyên thuật này yêu cầu ở người tu luyện rất cao về cả lượng Hỗn Nguyên Chi Khí lẫn khả năng chịu đựng. Bởi lẽ nhiệt độ hỏa diễm nguyên thuật này phát ra cực kì khủng bố. Tố chất thân thể yếu kém khi kích phát thậm chí có thể tự mình làm tổn hại mình.
Vừa mới xuất chiêu đã là vương cấp nguyên thuật, xem ra Khương Thần quả thật muốn đáp phần lễ gặp mặt của Trương Tiểu Hân một cách nghiêm túc.
Lại nói, Khương Thần mới tu luyện được hai biến trong Viêm Dương Lục Biến đó là Ngũ Nội Bạch Hỏa cùng với Chử Thiết Dung Kim.
Biến thứ nhất được coi là biến khởi động của Viêm Dương Lục Biến. Ngũ tạng bạo phát bạch sắc hỏa diễm đem theo nhiệt độ khủng bố tăng phúc cho biến tiếp theo. Biến thứ nhất không phải dùng để công kích mà đơn thuần chỉ là đem tiềm năng của thân thể kích phát đến mức tối đa.
Biến thứ hai Khương Thần tu luyện thành đó là Chử Thiết Dung Kim. Một quyền bạch sắc hỏa diễm đánh ra sau khi được tăng phúc bởi biến thứ nhất có thể khiến cho mọi thứ nó đi qua bị nung chảy dễ dàng.
Hiện tại Khương Thần cũng chỉ dám sử dụng biến thứ nhất, đem thực lực tăng phúc sau đó đối chiến với Trương Tiểu Hân mà không dám sử dụng biến thứ hai. Biến thứ hai lực lượng quá lớn, hắn sợ sẽ làm tổn thương đến nàng.
Lại nói, cảm nhận khí tức khủng bố của Khương Thần được tăng phúc, sắc mặt Trương Tiểu Hân hiện lên một hồi ngưng trọng. Thanh chủy thủ lập tức đưa lên ngang ngực, Hỗn Nguyên Chi Khí đua nhau tràn vào chủy thủ. Nhìn bộ dáng của Trương Tiểu Hân lúc này rõ ràng là chuẩn bị tung ra Nhất Kích Tất Sát.
Thân ảnh Khương Thần đem theo hỏa diễm lao tới. Một quyền đơn giản bao phủ bởi bạch sắc hỏa diễm nóng cháy lập tức vươn ra. Phía bên kia, Trương Tiểu Hân cũng thuận thế chọc ra một dao.
“Nhất Kích Tất Sát!!!”
Phanh!!!
Phong chi nguyên khí biến thành những đợt phong nhận bao phủ chủy thủ thành hình nón rộng hơn một mét dài hơn hai mét đâm thẳng về phía quyền đầu của Khương Thần. Khí thế so với một quyền của Khương Thần cũng không kém đi bao nhiêu.
Một đạo thanh âm trầm muộn khẽ vang, sóng nhiệt cùng sóng khí chia thành hai nửa bắt đầu khuếch tán.
Nhất Kích Tất Sát sau khi ma sát với hỏa quyền liền lập tức hóa thành vô số phong nhận đua nhau giảo sát quyền đầu. Hỏa diễm của Viêm Dương Lục Biến cũng không phải tầm thường. Thanh thế phong nhận mặc dù lớn thế nhưng mỗi khi nó va chạm với hỏa diễm liền lập tức bị thiêu cháy.
Sau một thời gian cả đôi bên không ai nhường ai, Khương Thần rốt cuộc thu lại quyền đầu, khuôn mặt hiện lên vui vẻ nói:
“Không tệ, có thể đánh ngang ngửa với vương cấp nguyên thuật nha.”
“Là ngươi nhường rồi.” Trương Tiểu Hân lạnh lùng đáp lại, thế nhưng có thể thấy sâu trong mắt nàng cũng có chút vui mừng.
Đây là lần đầu tiên kể từ hai năm qua nàng nhận được lời khen của Khương Thần. Bởi vậy nàng biết nỗ lực cực khổ của bản thân trong thời gian này thực sự được đền đáp. Phải biết trong hai năm qua, hai người cũng không ít lần giao chiến như thế này, thế nhưng chưa lần nào Khương Thần mở lời khen ngợi nàng một câu. Hiện tại nhận được lời khen của hắn, nội tâm thiếu nữ đương nhiên rất vui.
“Thực lực của ngươi hai tháng qua quả thật được đề cao hơn không ít.”
“So với ngươi có đáng gì.” Trương Tiểu Hân cười nhẹ, khẽ nói.
“Được rồi, không cần vuốt mông ngựa.” Khương Thần lắc đầu cười bất đắc dĩ: “Ta đi nghỉ ngơi một chút đã. Thật sự mệt mỏi.”
“Được. Ta luyện tập thêm chút nữa.”
…
Sau hai năm, thế lực Tham Lang mạo hiểm đoàn bành trướng rất lớn. Toàn bộ khu vực phía Đông Vân Đoan sơn mạch cùng phụ cận cơ hồ đều bị bọn hắn thâu tóm. Tất cả các hoạt động mậu dịch tại các thành trấn xung quanh đều có bóng dáng của bọn chúng.
Vân Đoan sơn mạch rộng lớn vô cùng. Bao quanh sơn mạch này cũng có rất nhiều thành trấn lớn nhỏ ví dụ như Vân Đoan thành, Vân Tiêu thành, Liên Châu trấn, Thủy Giao trấn… Trong đó, khu vực phía Đông Vân Đoan sơn mạch này có ba tòa thành trấn lớn lần lượt là Vân Tiêu thành, Thanh Thạch trấn, Tương Vân thành. Tại mỗi thành trấn này, Tham Lang mạo hiểm đoàn đều có một tầm ảnh hưởng vô cùng lớn.
Bọn hắn hiện tại mở thêm một trang viên vô cùng rộng lớn tại mỗi tòa thành. Mà ở mỗi trang viên đó đề có vô số cửa hàng, phòng đấu giá, các loại hình giải trí thu hút rất nhiều người đến tham gia mua bán hoặc thuê mặt bằng. Ví như phòng đấu giá, toàn bộ những thứ đem đi bán đều là tiền của phi nghĩa ăn cướp được của những mạo hiểm giả khác.
Dĩ nhiên không phải bất cứ mạo hiểm giả nào cũng sẽ bị lọt vào tầm ngắm của Tham Lang mạo hiểm đoàn. Những mạo hiểm giả tới Vân Đoan sơn mạch nếu như chịu nộp phí bảo kê cho bọn chúng thì đều được hoạt động yên ổn. Do đó Tham Lang mạo hiểm đoàn lại cho ra một loại phương thức bảo kê mới cho những mạo hiểm giả trong thành trấn.
Mạo hiểm giả nếu như đi một mình hoàn toàn có thể thuê thêm “đồng đội” từ Tham Lang mạo hiểm đoàn đi cùng, vừa an toàn mà lại không sợ bị những mạo hiểm giả khác cướp đoạt. Nhờ có loại hoạt động này mà thế lực của bọn chúng ngày càng rộng mở. Số Nguyên Hồn Cảnh trong đoàn hiện tại đã có không ít, Nguyên Khí Cảnh thì nhiều không đếm xuể.
Với thực lực của Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân thời điểm này nếu như muốn đem đám người kia diệt sát trong ngày một ngày hai là điều không thể.
Một tuần sau…
Thanh Thạch trấn nằm cách Vân Đoan sơn mạch chừng hai dặm. Đây là một thành trấn sầm uất tập trung rất nhiều mạo hiểm giả. Nơi đây tổ chức rất nhiều các hoạt động buôn bán, đấu giá, vận tiêu… là nơi phồn vinh nhất trong số ba thành trấn phía Đông Vân Đoan sơn mạch này.
Thanh Thạch trấn có lưu lượng người khổng lồ, tự nhiên không thiếu các tửu quán để thỏa mãn nhu cầu cho mạo hiểm giả, bên cạnh đó thậm chí còn có không ít nơi trăng gió. Nói tóm Thanh Thạch Trấn này tuy ở vùng sơn mạch hẻo lánh thế nhưng có đầy đủ hoạt động của một đại thành trấn nơi kinh thành.
Giờ là lúc hoàng hôn, phương xa xuất hiện hai người một nam một nữ đang đi song song trên con đường nhỏ nối từ Vân Đoan sơn mạch tới Thanh Thạch trấn.
Nam tử mặc bạch y, thân hình cao ráo sáng sủa nhưng hơi gầy tựa như một tên thư sinh yếu nhược. Người nay thần sắc thong dong, tuổi chừng hai mươi, hai mươi ba vẻ mặt không chút cảm xúc, ánh mắt cũng là hời hợt khi nhìn mọi thứ xung quanh. Mặc dù hắn đi đường luôn nhìn về phía trước thế nhưng lại có cảm giác hắn không nhìn tới bất kì thứ gì cả, ánh mắt mông lung hư vô phiêu miểu giống như đích đến của tầm mắt không nằm tại phía trước vậy.
Bên cạnh nam tử bạch y này là một vị nữ tử. Nàng mặc một thân quần áo đen lộ ra tư thái yểu điệu mê người, đặc biệt là đường cong giữa vòng eo và mông càng khiến người kinh diễm không thôi. Nữ tử yêu diễm mê người thế nhưng sắc mặt lại lạnh lùng như tuyết, mang đến cho người ta một loại cảm giác không thể tới gần.
Cả hai một đen một trắng nhìn xa tựa như Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết, thế nhưng tới gần lại như một đôi uyên ương xinh đẹp.
Hai người này dĩ nhiên là Khương Thần và Trương Tiểu Hân. Hôm nay hai người quyết định hướng tới Tham Lang mạo hiểm đoàn chính thức gây chiến. Mà việc đầu tiên chính là triệt tiêu vây cánh của bọn hắn ở ba thành trấn lớn trước khi đánh tới hang ổ.
“Này.”
Trương Tiểu Hân đang đi đột nhiên dừng lại đưa cho Khương Thần một thanh trường đao. Đoạn, nàng dùng ánh mắt có chút ý cười nhìn hắn, nói:
“Đeo thanh trường đao này lên mới giống một mạo hiểm giả, nếu không thoạt nhìn ngươi giống như là một tên thiếu gia ăn chơi nhảy múa vậy.”
“Có đến mức như vậy sao?” Khương Thần hơi chút bất ngờ khi mà hình ảnh của mình trong mắt Trương Tiểu Hân hiện tại lại giống như đệ tử thế gia ăn chơi.
“Chẳng lẽ không. Nếu như ngươi làm ra khuôn mặt vô sỉ một chút, mười phần chính là thiếu gia ăn chơi.” Trương Tiểu Hân khẽ cười, nét lạnh lùng trên khuôn mặt hơi chút giảm đi, nói: “May mắn tóc ngươi thời gian này đã mọc dài trở lại, bằng không ta quả thật có thể gọi ngươi là vô sỉ đại sư.”
“Ta ngược lại cũng muốn ăn chơi lêu lổng một phen.” Khương Thần cười nhạt đáp.
Trương Tiểu Hân khẽ nhún vai, không biết nói gì trước ý nghĩ kì quặc của Khương Thần.
“Có muốn đến tửu quán dừng chân một chút không?”
Trương Tiểu Hân đột nhiên đưa ra chủ ý khiến cho Khương Thần cảm thấy hơi chút ngạc nhiên. Bình thường nhắc đến việc đi gây sự với Tham Lang mạo hiểm đoàn, nàng chắc chắn là người không nhịn được mà vô cùng hấp tấp. Hiện tại không hiểu sao lại có thể bình tĩnh mà đi tìm tửu quán như vậy.
“Cũng được.” Khương Thần khẽ gật đầu: “Nhưng ngươi không lo lắng khiến cho người của Tham Lang mạo hiểm đoàn phát hiện sao?”
“Hừ, chính là muốn cho bọn hắn biết rõ, tốt nhất là tụ tập tất cả thành viên lại cùng một chỗ, như vậy mới có thể một lần hốt sạch bọn họ.” Trương Tiểu Hân cười nhạt, sâu trong ánh mắt là vô tận sát ý dâng trào.
“Ha…ngay cả ta hiện tại cũng không dám dõng dạc nói có thể một mẻ hốt gọn bọn chúng. Sức ngươi không đủ.” Khương Thần khẽ lắc đầu.
“Ngươi lo lắng tên đoàn trưởng kia sao?”
“Ừm…không chỉ có hắn. Tham Lang mạo hiểm đoàn hiện tại tổng cộng có ba Nguyên Linh Cảnh, với thực lực của ngươi hiện tại thì không thể đối kháng lại được.” Khương Thần lạnh lùng đáp.
“Nguyên Linh Cảnh cùng với Nguyên Hồn Cảnh cách biệt quá lớn.”