Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lúc này, song đồng của Khương Thần hiện lên tinh mang. Mi tâm phát ra một đạo tinh thần lực càng mạnh mẽ. Chẳng qua đạo tinh thần lực này không tấn công Trạch Thanh mà trực tiếp hướng tới Thanh Thạch trấn phía sau đối phương phát ra tín hiệu cộng hưởng.



Trạch Thanh lần nữa lờ mờ cảm nhận được một đạo tinh thần lực mạnh mẽ đánh qua. Đương lúc hắn chuẩn bị phòng thủ thì đạo tinh thần lực này trực tiếp đổi phương hướng hướng về Thanh Thạch trấn oanh kích.



“Chuyện gì?”



Ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, Trạch Thanh lần này không đoán được ý định của đối phương là gì, thế nhưng rất nhanh hắn đã biết được đáp án.



Oành!!!



Một tiếng nổ kinh thiên động địa lúc này vang lên mà dựa theo khoảng cách cũng như phương hướng thì nó vừa khớp là ở Thanh Thạch trấn.



Chỉ thấy phương xa khuất sau cây cối xuất hiện một cột khói hình nấm khổng lồ đang chậm chậm lớn lên trên nền trời xanh. Dưới chân cột khói người ta có thể nhìn thấy hỏa diễm rực cháy nóng rát.



Ào ào ào!!!



Sau khi tiếng nổ khủng bố phát ra chừng một giây đồng hồ, cây cối lập tức ào ào nghiêng ngả. Một cỗ sóng nhiệt theo phương viên hàng chục dặm bắt đầu từ Thanh Thạch trấn khuếch tán.



Khoảng cách của Trạch Thanh với Thanh Thạch trấn lúc này chừng vài dặm đường thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được một cỗ nhiệt lượng phả vào mặt. Hiển nhiên tại trung tâm bạo tạc kia, nhiệt độ chắc chắn là rất khủng bố.



“Không hay rồi, là dương đông kích tây, người kia nhắm tới Thiên Lang Thảo Viên.”



Trạch Thanh tái mét mặt mũi. Thảo nào vừa rồi đạo tinh thần lực kia không công kích hắn mà trực tiếp hướng về phía Thanh Thạch trấn. Thế nhưng còn một điều hắn không thể hiểu đó là chỉ một đạo tinh thần lực không xuyên qua được hộ thể khí của hắn làm sao có thể gây nên một trận bạo tạc lớn đến vậy được.



Đáp án dĩ nhiên chỉ có một mình Khương Thần biết. Lúc trước đi thăm dò Thiên Lang Thảo Viên, Khương Thần đã tại nơi này giấu đi rất nhiều yêu đan của yêu thú.



Muốn xây dựng được trận pháp thì trước tiên cần có nguồn năng lượng dồi dào duy trì. Yêu đa của yêu thú không thể không nói chính là nguồn năng lượng hiệu quả đó. Với lượng yêu đan lớn như vậy, Khương Thần đem tòa trận pháp cho tự bạo. Bạo tạc gây nên dĩ nhiên khủng bố rồi.



Lúc này, Trạch Thanh lâm vào phân vân giữa việc chạy về nhìn xem Thiên Lang Thảo Viên thế nào cùng với việc tiếp tục tham gia chiến trường vây quét kẻ địch. Giữa lúc hắn do dự, Khương Thần đã ăn vào một viên giải độc đan sau đó nhảy vào sương máu giải cứu Trương Tiểu Hân.



Thời điểm vừa xuyên qua màn sương máu, Khương Thần cảm nhận thấy một cỗ tanh tưởi nồng đậm. Mùi tanh tưởi này chính là do sương máu gây ra, mà mặc dù đã ăn vào giải độc đan, hắn vẫn cảm thấy thân thể nhộn nhạo giống như buồn nôn. Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể cũng xảy ra hỗn loạn, mà sự hỗn loạn kéo dài khiến cho hắn cảm thấy thân thể trở nên trì trệ.



Tinh thần lực chậm rãi khuếch tán tìm kiếm vị trí của Trương Tiểu Hân.



Lúc này hắn nhìn thấy Trương Tiểu Hân đang lạc giữa trùng vây, trên người tràn đầy máu tươi của cả địch nhân và của chính bản thân nàng. Thân thể nàng cũng chịu rất nhiều vết thương sâu, thậm chí trên chân tay có những vết chém sâu đến tận sương.



Hỗn Nguyên Chi Khí hỗn loạn khiến cho nàng khó có thể thôi động nó một cách trơn tru, một bên lại phải chống đỡ địch nhân khiến cho không có thời gian cầm máu. Bởi vì mất máu quá nhiều cho nên sắc mặt hiện tại có thể dùng cực độ tái nhợt để hình dung.



Xoẹt!!!



Lại một mũi tên từ phương xa phóng tới chuẩn xác cắm lên bắp đùi Trương Tiểu Hân khiến cho nàng loạng choạng suýt ngã.



Chớp thời cơ, một vị Nguyên Hồn Cảnh trung kì cầm lấy đại đao một đường lao tới nhắm thẳng đầu lâu nàng bổ xuống. Chẳng qua thanh đại đao của hắn vừa mới đi được nửa đường liền dừng lại. Người kia lúc này không hiểu thấu đã biến thành người không đầu. Mà trên tay Trương Tiểu Hân thì nhiều hơn một sợi dây cước đang nhỏ máu.



“Cẩn thận vũ khí của nàng. Không cần vội vàng, tiếp tục dùng cung tên công kích từ xa.” Một người cầm cung trong đội quát lên một tiếng.



Đội cung thủ gồm có năm tên Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong lúc này đã chết hai, còn ba người liên tục thôi động Hỗn Nguyên Chi Khí kéo cung mà bắn. Dĩ nhiên phần lớn mũi tên đều bị Trương Tiểu Hân né tránh hoặc ngăn cản.



Vút vút!!!



Lại hai mũi tên phân biệt đâm vào bắp tay cùng bả vai Trương Tiểu Hân. Lần này nàng đã không thể gắng gượng được mà đổ lăn ra đất. Nhìn mũi giáo đang đâm tới, khuôn mặt tái nhợt của nàng xuất hiện vẻ tuyệt vọng cùng bi thương.



“Hừ…”



Giữa lúc này, một tiếng hừ lạnh khẽ vang. Chỉ thấy nhiệt độ xung quanh có cảm giác hạ xuống rất nhanh. Đằng sau đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn đang vây công xuất hiện một bóng người.



Người này sau khi xuất hiện liền tung ra một quyền khủng bố đấm văng hai tên Nguyên Hồn Cảnh sơ kì khiến cho bọn hắn ngay lập tức mất đi lực tái chiến.



Phía trước một hồi xôn xao, lại hai người nữa bị đấm bay. Đám đông nhất thời tản ra lộ một khoảng trống. Vừa vặn khung cảnh mũi giáo đang chuẩn bị đâm tới Trương Tiểu Hân xuất hiện trước mắt người nọ.



“Tinh Thần Chỉ!”



Một đạo thanh âm lạnh giá vang lên. Người vừa xuất hiện kia chính là Khương Thần, lúc này tay hắn nhanh chóng điểm ra một chỉ.



Chỉ lực tinh thần theo đầu ngón tay cấp tốc bắn ra đánh thẳng về phía người cầm giáo đâm Trương Tiểu Hân. Ngay lập tức cánh tay của người nọ xuất hiện một lỗ máu, vũ khí cũng vì thế mà rời tay.



Đương lúc mọi người còn sững sờ vì sự xuất hiện của Khương Thần, hắn ngay lập tức triển khai cước bộ kết hợp với một lá Thần Hành Phù nhanh chóng bế Trương Tiểu Hân rời khỏi trùng vây, đến khi đám người kia kịp định thần thì hai người đã bỏ chạy được một khoảng cách tương đối xa.



“Khốn kiếp, không ai trông chừng tiện nhân kia sao?”



Một vị Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong tức giận dậm mạnh chân. Hắn cũng không chút do dự triển khai thân thủ đuổi theo Khương Thần. Những người khác thấy thế cũng nhao nhao đuổi theo.



Ngựa của bọn họ tại trong đám sương mù đã bị trúng độc mà mất đi sức lực di chuyển cho nên tất cả chỉ có thể chạy bộ mà đuổi theo. Dĩ nhiên so với cưỡi ngựa, tốc độ di chuyển khi sử dụng bộ pháp sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng truy đuổi đường dài thì tương đối tốn sức.



“Lần nào cũng như thế. Ngươi đợi cho ta gần chết mới xông vào sao?”



Cảm nhận được hơi ấm từ hai bàn tay cùng thân thể Khương Thần truyền tới, Trương Tiểu Hân mới biết được bản thân còn chưa chết. Khuôn mặt mặc dù tái nhợt vì mất nhiều máu thế nhưng vẫn không quên giận dỗi mà trách móc hắn.



“Cái gì mà lần nào cũng như thế? Lần này có Nguyên Linh Cảnh chạy đến, nếu như không phải ta lâm thời ngăn cản hắn một chút thời gian, vậy thì hiện tại cả hai cùng chết a.” Khương Thần một bên chạy nhanh như gió một bên phản bác.



Tốc độ của Khương Thần tuy nhanh thế nhưng bế theo Trương Tiểu Hân cho nên chung quy vẫn chậm hơn so với đám người truy đuổi phía sau. Nếu như không phải hắn chiếm được tiên cơ bỏ chạy trước thì hiện tại chắc chắn đã bị bắt kịp.



Đối với đám Nguyên Hồn Cảnh truy đuổi phía sau, hắn cũng không có bao nhiêu lo lắng. Điều hắn lo chính là Trạch Thanh có tham gia truy đuổi hay không. Bởi lẽ tốc độ của Nguyên Linh Cảnh rất nhanh, đối phương nếu quyết ý truy đuổi thì sớm muộn cũng bị bắt kịp.



Lúc này, tại phía sau, Trạch Thanh quyết định không chạy trở lại Thanh Thạch trấn nhìn Thiên Lang Thảo Viên mà hướng về chiến trường phía trước xem xét. Lúc này sương máu đã nhạt đi tương đối nhiều, ở nơi kia Trạch Thanh nhìn thấy thảm trạng của đồng bọn, sắc mặt hiện lên vẻ tức giận.



Nhận ra trong đám người nằm lăn lóc kia vẫn còn có người còn sống, hắn vội vàng chạy lại đem đối phương cứu tỉnh. Sau một hồi truy hỏi, Trạch Thanh mười phần xác định kẻ địch chính là Trương Tiểu Hân, mà theo miêu tả của người này, đi cùng với Trương Tiểu Hân còn có Khương Thần.



Vẻ mặt của Trạch Thanh sau khi nghe nói có sự xuất hiện của Khương Thần liền lập tức biến thành ý cười. Hơn hai năm trước hắn đã từng đụng độ Khương Thần và nhận nhiều thua thiệt, đó có thể coi là một nỗi khuất nhục của hắn mà hắn không bao giờ muốn nhắc lại. Hiện tại gặp lại cừu địch, hắn đương nhiên là vui mừng, nhất là khi hiện tại đã đột phá Nguyên Linh Cảnh, sự tự tin mà hắn có được càng nhiều.



Đưa cho đồng bọn bị thương gần chết kia một viên đan dược rồi để cho đối phương tự cứu chữa, Trạch Thanh lần theo khí tức mà những người truy đuổi Khương Thần để lại, bắt đầu triển khai cước bộ đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK