Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Hậu sơn Linh Vân Tông có rất nhiều cảnh đẹp, mà nơi đây cũng là địa điểm tụ tập của nhiều đệ tử. Phần lớn là địa điểm tụ hợp của các đội nhóm, số ít là nơi hẹn hò của nhiều nam nữ đệ tử.



Lúc này, Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền ngồi phân biệt mỗi người một ghế đặt ở góc một khoảng sân hướng ra vách núi. Bên cạnh bọn họ còn có một chiếc bàn tròn nhỏ nhỏ pha sẵn một ấm trà.



Cả hai đang nhàn nhã thưởng thức trà nóng cùng cảnh đẹp trước sự ngạc nhiên của bao người. Vẫn biết nơi đây thường là địa điểm lý tưởng để các đệ tử nghỉ ngơi sau thời gian tu luyện, làm nhiệm vụ mệt mỏi. Thế nhưng đem cả bàn ghế cùng trà nóng ra đây thì đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy.



“Lão đại, ngươi thấy tên Âu Dương Trác kia thế nào? Hắn vậy mà dám chê phụ tu chức nghiệp. Ta nhớ thời điểm lúc có người đem hắn so sánh với ngươi, hắn đã nói rằng ngươi kiêm tu ba phụ tu chức nghiệp cho nên không tinh. So với thực lực tuyệt đối thì phụ tu chức nghiệp mãi chỉ là phụ mà thôi.” Trương Nhị Huyền nằm im cũng khiến cho ghế gỗ run rẩy, lúc này hắn tay kê đầu chép miệng nói.



Khương Thần một bộ nhàn nhã hưởng thụ gió núi thổi qua khuôn mặt, cũng không thấy hắn trả lời.



Ngày hôm qua đáng lẽ hắn bị phạt đi khai khoáng một năm, làm bù số nhiệm vụ tông môn trong hai năm thế nhưng cuối cùng hắn dùng biện pháp luyện đan để giảm nhẹ tội trạng. Chỉ cần giúp Chấp Pháp Đường luyện chế mười khỏa đan dược tam phẩm, hai mươi khỏa đan dược nhị phẩm, năm mươi khỏa đan dược nhất phẩm liền được ân xá.



Khương Thần lúc đó đã lấy lý do bản thân đang mang thương thế cho nên được giảm số lượng đan dược đi ba thành. Hiện tại hắn chỉ cần làm đủ số nhiệm vụ trong hai năm đồng thời luyện chế đan dược cho tông môn là mọi chuyện lại êm xuôi như chưa có chuyện gì.



Về phần làm nhiệm vụ tông môn, cái này liền rất đơn giản. Hiện tại có tổ đội đánh thuê của Trương Nhị Huyền, đừng nói là hai năm, dẫu cho hai mươi năm hắn cũng không sợ. Còn việc luyện đan, do không hạn chế thời gian cho nên hắn chậm rãi luyện chế cũng không vấn đề. Dù sao tài nguyên luyện đan sẽ do tông môn cung cấp, hắn cuối cùng vẫn là không mất gì, ngược lại có thể cắt xén chút chỗ tốt.



Tổng kết lại mà nói, sau khi đi biệt tích hai năm, trách phạt của tông môn đối với Khương Thần không khác gì ban thưởng tài nguyên tu luyện cho hắn cả.



“Sao, lão đại? Ngươi thấy thế nào? Ta là ta không hề ưa gì tên tiểu tử kia.” Trương Nhị Huyền hừ nhẹ một tiếng, nói.



“Ha, hắn làm gì ngươi sao?”



“Không. Nhưng hắn khiến cho đám tỷ muội trong tông môn si mê cuồng loạn. Trương đại gia ta vì thế cũng không kiếm được tỷ muội xinh đẹp để kết giao.” Trương Nhị Huyền đáp.



“Nếu vậy tìm người nào không si mê cuồng loạn chẳng phải là xong sao?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.



“Ha ha, lão đại ngươi tưởng dễ dàng sao? Tại Linh Vân Tông này đối với tên tiểu tử kia không si mê, Trương đại gia ta đếm được không quá một bàn tay.” Trương Nhị Huyền giơ tay phải lên, hừ lạnh nói.



“Bạch sư tỷ, Hồng sư tỷ, Nam Cung trưởng lão…còn ai không? Hết. Ba người, trong đó Nam Cung trưởng lão là sư phụ của tiểu tử kia, không tính. Bạch sư tỷ…ha ha, là của lão đại ngươi. Hồng sư tỷ Hồng lão quái này Trương đại gia ta không động vào nổi.” Trương Nhị Huyền một bên cười nói một mình, một bên than thở.



“Nữ nhân trên thế giới cũng không thiếu. Ngươi khéo lo xa.” Khương Thần khẽ lắc đầu mỉm cười bất đắc dĩ.



“Cũng đúng. Đợi ngày Trương đại gia ta tu luyện đến đỉnh phong, muốn nữ nhân dạng nào mà không có. Hừ hừ, đến lúc đó trái ôm phải ấp, cỡ nào sảng khoái.”



“Đúng rồi. Ngươi vừa mới nói tên tiểu tử Âu Dương kia khinh thường phụ tu chức nghiệp sao?” Khương Thần lúc này mới lật lại vấn đề vừa rồi, hỏi lại.



“Đúng thế.”



“Vậy chẳng phải khinh thường La trưởng lão sao? Lão nhân gia ông ta chẳng lẽ không tỏ thái độ?”



Phụ tu chức nghiệp, trong số đó cụ thể là luyện đan sư đi, đám người này tính tình thường rất rắm thúi. Nếu có kẻ nào dám khinh thường bọn hắn, bọn hắn sẽ dùng đan dược thuê người nện chết kẻ kia. Hiện tại một tên nguyên giả yếu nhược như Âu Dương Trác dám buông lời miệt thị phụ tu chức nghiệp, Khương Thần hắn rất tò mò La Chinh khi nghe thấy sẽ có phản ứng thế nào.



“Thái độ gì? La trưởng lão ban đầu vốn cũng ưa thích tên tiểu tử kia, muốn nhận hắn làm đệ tử thứ mười bốn sau lão đại ngươi, thế nhưng tên Âu Dương kia không lĩnh tình. Hắn bái nhập Nam Cung trưởng lão, điều này khiến cho La trưởng lão không vui. Sau này một câu bất kính kia, La trưởng lão liền cấm hắn không được bước chân tới Yêu Nghiệt Đường nửa bước. Bạch sư tỷ ban đầu cũng không ghét bỏ hắn nhưng sau đó… hắc hắc, coi hắn như tà vật.” Trương Nhị Huyền cười khinh bỉ nói.



“Hừ.” Khương Thần khẽ nhếch miệng hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là tuổi trẻ chưa trải sự đời. Ếch ngồi đáy giếng.”



Bộp bộp bộp!!!



Khương Thần vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên mấy tiếng vỗ tay. Tràng vỗ tay đơn điệu vừa dứt, một đạo thanh âm chậm chậm ôn hòa khẽ vang:



“Khương sư huynh đúng không? Cảm tạ ngươi góp ý nhận xét. Âu Dương Trác ta còn trẻ tuổi, có nhiều chỗ lầm lỡ mong sư huynh ngươi chớ nên nặng lời.”



Đạo thanh âm này vang lên lập tức dọa cho Trương Nhị Huyền giật mình. Chiếc ghế mà hắn đang ngồi bỗng nhiên rung mạnh sau đó đổ sập, thân hình mập mạp của hắn lăn hai vòng trên mặt đất sau đó mới dừng lại. Lúc này, hắn chật vật đứng dậy lau sạch sẽ quần áo, vẻ mặt hơi chút mất tự nhiên nhìn về phía sau, nơi đó lúc này tụ tập rất đông người, mà dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi áo quần sạch sẽ đang mỉm cười nhìn về phía này.



“Âu Dương Trác!” Trương Nhị Huyền khẽ lẩm nhẩm ra hiệu cho Khương Thần.



Hai người vừa mới nói xấu đối phương, đối phương liền có mặt. Đen đủi hơn một câu kia còn bị hắn nghe thấy, điều này quả thật có chút xấu hổ.



“Không dám. Một tên đệ tử ngoại môn như ta làm sao dám nặng lời với Âu Dương sư đệ.”



Chiếc ghế Khương Thần đang ngồi vẫn không có dấu hiệu lay động, mà Khương Thần cũng không dự định đứng dậy. Thanh âm lạnh lùng của hắn từ sau ghế chậm rãi truyền ra. Sau đó chỉ thấy hắn vươn tay với lấy chuyên trà nóng tự rót tự thưởng trà.



Hậu sơn lúc này tụ tập rất đông người, chủ yếu là người chạy tới xem náo nhiệt. Không ít người biết Khương Thần ở chỗ này, hiện tại Âu Dương Trác cũng đi tới, hai đại thần này giáp mặt chắc chắn sẽ có trò vui, chính vì thế từ chỗ thưa thớt hiện tại hậu sơn chật kín người.



“Khương sư huynh nói thế là không đúng. Ngươi mặc dù là đệ tử ngoại môn thế nhưng xét theo bối phận vẫn là sư huynh của Âu Dương Trác ta.” Thanh âm ôn hòa mang theo ý cười của Âu Dương Trác lại khẽ vang.



Ở phía sau, người này vẫn thể hiện ra một mặt vô cùng lễ phép hoàn toàn khác với thái độ hung hăng càn quấy mỗi khi lên võ đài. Điều này không thể không nói khiến cho nhiều người biết tính xấu của hắn không khỏi cảm thấy khó tin vào mắt.



“Ừ. Biết thế là tốt. Không có chuyện gì không nên làm phiền đến nhã hứng của ta. Lăn!”



Nghe ra trong lời nói của Âu Dương Trác có ý mỉa mai cà khịa bản thân vẫn còn là đệ tử ngoại môn, Khương Thần cũng không chút khách khí đáp lại. Mà một câu không khách khí của hắn trực tiếp khiến cho toàn trường xôn xao.



Người biết Khương Thần trước giờ luôn lạnh lùng đồng thời không khách khí với bất kì ai thì cảm thấy bình thường, thế nhưng những người tụ tập ở đây phần đông là các tân đệ tử chưa biết nhiều về Khương Thần. Chính vì thế hình ảnh Khương Thần trong mắt họ lúc này chính là vô cùng kiêu căng, càn quấy.



Một bên Âu Dương Trác dùng thái độ ôn hòa mà nói chuyện, hắn lại không khách khí đuổi khách như vậy, bất kỳ ai nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ thay Âu Dương Trác tức giận.



Dĩ nhiên đây chỉ là phần đông các tân đệ tử mà thôi. Số lượng các đệ tử cũ đã biết tính cách của Khương Thần liền có loại suy nghĩ khác. Bọn họ từ đối thoại ngắn ngủi của hai người ngửi ra mùi thuốc súng. Chính vì thế không ai bảo ai, một số người bắt đầu đem tin tức Âu Dương Trác cùng Khương Thần sắp sửa đánh nhau lan ra. Trong phút chốc kéo thêm người tụ tập đến nơi này.



“Nếu có làm phiền đến Khương sư huynh, mong ngươi chớ trách. Chẳng qua hôm nay ta đến đây cũng là có một chuyện muốn nói với Khương sư huynh.” Âu Dương Trác rất cung kính khiêm nhường, thanh âm cũng thập phần chân thành, nói.



“Ồ, là chuyện gì?”



“Ta muốn cùng với Khương sư huynh có một trận tỷ thí.” Âu Dương Trác mỉm cười ôn hòa thế nhưng sâu trong ánh mắt lại lộ ra một tia hung quang nhàn nhạt: “Không biết yêu cầu này Khương sư huynh thấy thế nào?”



Khương Thần vẫn ngồi nhàn nhã ở ghế, một bộ vô cùng nhàn hạ. Hắn khẽ lẩm nhẩm:



“Tỷ thí sao?”



“Đúng vậy.”



“Để làm gì?”



“Ta muốn chứng minh cho Bạch sư tỷ thấy ta so với Khương sư huynh ngươi càng thêm ưu tú. Nàng chọn ngươi là sai lầm.” Âu Dương Trác không chút dấu diếm, cười nói.



Thời điểm này, trên người hắn mơ hồ lộ ra một vẻ tự tin vô cùng. Tuy Khương Thần tại Linh Vân Tông này có nhiều truyền kỳ, sự tích thế nhưng những điều đó Âu Dương Trác hắn cũng có thể làm được. Huống hồ hắn có vị sư phụ thần bí trú ngụ trong cơ thể, dưới sự dẫn dắt của người kia, con đường tu luyện của hắn sẽ thăng tiến rất nhanh. Chính vì thế Khương Thần còn chưa đủ gây sợ cho hắn.



“Nhàm chán.” Thanh âm hờ hững không chút quan tâm của Khương Thần khẽ vang lên. Sau đó, hắn lại chậm chậm thưởng thức chén trà còn đang dở dang, bộ dáng dường như cũng không quá để ý Âu Dương Trác phía sau.



“Chẳng lẽ Khương sư huynh ngươi không muốn chứng minh bản thân ngươi ưu việt hơn ta? Không muốn chứng minh lựa chọn của Bạch sư tỷ là đúng đắn?”



Kẽo kẹt!!!



“Để ta kể cho ngươi nghe!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK