Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Giữa rừng cây lúc này chợt vang lên từng đạo thanh âm kỳ quái. Gió thổi lá đập lao xao, cành cây cũng rung chuyển va đập tạo thành tạp âm rợn người.

“Tiếng gì?” Một tên trong đội ngũ thổ phỉ nghe thấy âm thanh lạ liền không khỏi dừng lại, khẽ nói.

“Nghe nhầm mà thôi. Đuốc cháy đó mà.”

Một người khác cười cười, chẳng qua ý cười trên môi hắn còn chưa được bao lâu thì sau đó lập tức biến thành kinh hãi khi mà hắn trông thấy đồng bọn bên cạnh sinh sinh bị một cái dây leo to bằng bắp đùi trực tiếp xuyên thủng người treo lên không trung.

“A a a a.”

Kinh hãi thét lên một tiếng đánh động những người đang di chuyển phía trước, nhóm người này rất nhanh đã tập hợp lại.

Đèn đuốc sáng choang chiếu rọi cả một vùng rừng rậm. Bấy giờ đám người kia mới trông thấy một đồng bọn của mình đã bị một khúc cây, không đúng hơn là một khúc dây leo khổng lồ đâm xuyên qua người sau đó treo ngược lên không trung. Máu tươi dọc theo dây leo kia vẫn còn chảy xuống tong tong.

Rạt rạt rạt!!!

Nhờ vào đèn đuốc, bọn họ còn nhận ra khu rừng xung quanh mình giống như một sinh vật sống, bởi lẽ từng cành cây to lớn đang chậm rãi mọc ra dây leo sau đó chuyển động giống như những con rắn không lồ.

“Cái…cái gì?”

“Trước rời khỏi nơi này rồi tính.”

Đám người rất nhanh đạt thành ý kiến chung đó là rời khỏi địa phương quỷ dị này. Bất quá, từ một nơi sâu kín nào đó lúc này khẽ vang lên một đạo thanh âm mà không ai có thể nghe thấy được.

“Đã muộn…”

Đạo thanh âm này chính là của Khương Thần. Hắn lúc này đang ẩn núp ở một địa phương cách đó không xa, ánh mắt nhìn về khoảng rừng rậm trước mắt giống như có thể xuyên qua vạn mộc mà trông thấy đám thổ phỉ đang bỏ chạy toán loạn.

“Thảo Mộc Tam Biến! Khởi!”

“Hóa Sinh Phù Trận! Khởi!”

“Mộc Thuật Thập Bát Trận! Khởi!”

Ba tầng trận pháp sử dụng mộc hệ lập tức được khởi động. Lục quang nhất thời bùng phát chiếu sáng cả khu rừng tối đen.

Ầm ầm ầm!!!

Từng tiếng rung chuyển giống như động đất vang lên. Cây cối có cảm giác thay đổi vị trí. Theo Mộc Thuật Thập Bát Trận triển khai, mười tám loại biến đổi được Khương Thần lần lượt thi triển đem đám người kia lùa hết vào trung tâm trận pháp. Cuối cùng nơi đó là một bãi đất trống không có cây cối. Xung quanh thì bị từng tầng từng tầng gỗ rừng bao bọc như một nhà tù rộng lớn.

“Hóa Sinh Phù Trận! Hóa Mộc Quan!”

“Thảo Mộc Tam Biến! Mộc Thủ!”

Song thủ kết song ấn, miệng Khương Thần không ngừng niệm những khẩu quyết tối nghĩa. Từng tầng quang hoàn mang theo cổ ngữ phát ra từ trong miệng Khương Thần bay trong không khí. Tinh thần lực từ mi tâm dùng tốc độ không nhanh không chậm bắt đầu lan tỏa đem thế trận kiểm soát.

Một vùng rừng rậm phương viên mấy dặm quanh đó giống như chuyển động, nó phát ra những tiếng ầm ầm liên miên không ngớt. Tại khu vực vây nhốt đám thổ phỉ kia, từ xung quanh tường chắn bằng cây rừng, hàng ngàn những dây leo hóa thành mộc thủ vươn tới tấn công. Hơn thế nữa, tại xung quanh đó còn xuất hiện những mộc quan kích thước to lớn. Mộc quan mở ra, từ bên trong bước tới mộc nhân cao mấy chục trượng cũng gia nhập vòng chiến.

Bên này, song phương cũng bắt đầu xảy ra đại chiến!

Một hồi lâu qua đi, đám thổ phỉ mà Khương Thần chặn đường kia đã phá hủy rất nhiều mảng rừng nhưng vẫn không thể thoát được trận pháp vây khốn. Từng đạo dây leo giống như liên miên vô tận đánh ra không ngớt.

Tuy rằng thổ phỉ chưa xảy ra thương vong thế nhưng nếu tình trạng này kéo dài, bọn họ rất dễ bị mài cho đến chết.

“Khương Thần đâu?” Tống Viễn Đình đang lúc chiến đấu thì chợt phát hiện ra thân ảnh Khương Thần đã biến mất. Hắn không khỏi ngạc nhiên mà hỏi.

“Không biết. Vừa rồi mở một đường máu sau đó rời đi rồi.” Hồng Ngọc Kiều nhìn theo phương hướng Khương Thần rời đi lúc này, mày liễu khẽ nhíu lại mà nói.

Ầm ầm ầm!!!

Ngay lúc này, tại phương hướng mọi người chú ý xuất hiện những tiếng nổ to lớn. Núi rừng rung chuyển, từng đạo khí tức cường hãn bùng phát mạnh mẽ.

“Ha ha, viện quân của chúng ta tới rồi. Huynh đệ, xông lên, giết nam hiếp nữ.”

“Lên.”

Nghe thấy đám thổ phỉ nói viện quân sắp đến, mà ở tại phương hướng kia quả thật đang bùng phát lên rất nhiều khí tức cường hãn, sắc mặt nhóm người Phùng Mạc Phong lập tức hiện ra khó nhìn.

Bên này, bọn hắn mới chỉ chiếm được chút ưu thế, nếu như kẻ địch có viện quân, bọn hắn rất có thể sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Bấy giờ, một đạo truyền âm tin tức lọt vào tai Bạch U Cơ. Vẻ mặt lo lắng của nàng phút chốc hiện lên vui mừng, sau đó nàng cũng thuận theo đó truyền âm trấn an cho mọi người.

“Ha ha, hóa ra là vậy. Huynh đệ, giết chết đám người này. Viện quân của bọn chúng nhất thời không thể đến được đây.”

“Xông lên.”

Từng đạo nguyên thuật được đánh ra, khí thế ngút trời. Rừng tối sáng bừng lên trong ánh lửa và màu sắc sáng chói của nguyên thuật.

Giao tranh xảy ra từ chập tối cho đến gần hai canh giờ sau nhưng vẫn chưa ngã ngũ. Đám thổ phỉ giống như ăn phải thuốc kích thích, mạng cũng không cần, ra tay đều là liều mạng, quả thật đáng sợ.

Lúc này, một tràng hơn chục thanh âm nổ lớn vang lên như trời long đất lở. Cách đó chừng vài dặm xuất hiện từng cột khói bốc lên trời cao, hỏa diễm bùng phát dữ dội mang theo sóng nhiệt khủng bố thổi quét qua khiến cho cây cối nghiêng ngả.

“Không ổn rồi.” Trung niên râu quai nón dẫn đội thổ phỉ vây bắt nhóm người Phùng Mạc Phong này ban đầu chờ đợi tiếp viện lâu không thấy đến, trong lòng đã có điểm lo lắng. Hiện tại bạo tạc khủng bố kia xảy ra, giống như đoán được có biến cho nên trong lòng lập tức đưa ra quyết định.

“Tạm thời rút lui.”

“Huynh đệ, tạm thời rút lui. Viện quân của chúng ta có thể đã bị mai phục.”

“Lui mau.”

Thổ phỉ thương vong thảm trọng, lúc này nhận được lệnh của đầu lĩnh liền lập tức tháo lui. Khí thế hung hăng liều mạng cũng rút sạch. Lúc chạy tới khoảng bốn mươi người, chạy về chỉ còn khoảng mười bảy người, đều là lực lượng tinh nhuệ. Sau khi đám thổ phỉ sợ hãi tháo lui, nhóm người Phùng Mạc Phong mới được thở ra một hơi.

“Là Khương Thần.”

“Đi, đi tiếp viện cho hắn.”

Đem theo thân thể trọng thương, mọi người lập tức theo phương hướng bên kia mà chạy đi.

Trở lại sự tình vài phút trước. Lúc này đám thổ phỉ đã sắp công phá trận pháp thành công, mà thực lực Khương Thần có giới hạn, không thể liên tục điều động tinh thần lực điều khiển trận pháp được. Trong phút chót, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra hơn chục đạo phù lục màu xanh lục.

Mấy chục đạo phù lục tỏa ra sinh cơ bừng bừng, nhưng khí tức hủy diệt của nó cũng khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.

“Hoa Thụ Giới Hàng Lâm!”

Hơn chục đạo phù lục giống như được truyền tống, sau khi lơ lửng trước mặt Khương Thần một lúc, nó liền biến mất sau đó hiện ra bên trong trận pháp.

Phù lục được kích hoạt, hơn một chục cây hoa ăn thịt hiện ra. Mỗi cây hoa đều cao hàng chục trượng. Cành lá xum xuê, không ít dây leo đem theo gai nhọn bắt đầu công kích đám người nọ.

Mỗi cây hoa ăn thịt đều có lực lượng không tầm thường. Bất quá trước sức phòng thủ cùng phản công mạnh mẽ của đám thổ phỉ, hơn chục cây hoa ăn thịt này rất nhanh bị chém đứt.

Chẳng qua đám hoa ăn thịt mạnh mẽ không phải ở công kích vật lý của bọn chúng. Sự khủng bố của nó phải đến khi đầu hoa ăn thịt bị chém rụng. Nó sẽ tạo nên một vụ nổ khủng bố. Một vụ nổ dây chuyền hết sức kinh khủng.

Tràng tiếng nổ mang theo hỏa diễm khủng bố vừa rồi chính là hơn chục cây hoa ăn thịt này lần lượt phát nổ. Một lần nổ hơn chục cây, công kích dạng này có thể ngang với một Nguyên Linh Cảnh trung kỳ tự bạo. Đám người kia dưới sức cùng lực kiệt bị ăn một quả bạo tạc như vậy rất có thể sẽ bị chôn vùi phần lớn.

Hoa ăn thịt phát nổ, toàn bộ bố trí trận pháp của Khương Thần cũng bị nó phá hủy. Năng lượng hủy diệt khuếch tán ra biến một vùng rừng rậm thành bình địa. Khương Thần tuy rằng đang giữ khoảng cách tương đối xa với bạo tạc nhưng mà sóng nhiệt cùng sóng xung kích vẫn đánh cho hắn bật về phía sau hàng chục mét, thân thể ít nhiều cũng chịu chút ngoại thương.

Mất chừng mười phút sóng nhiệt mới tản đi. Khu rừng trước mặt tan hoang đổ nát. Thổ phỉ không có một ai đứng ở đó. Không biết là bị hỏa diễm thiêu đến không còn chút gì hay là đã chạy đi được.

Đem theo tinh thần cảnh giác, Khương Thần thăm dò qua vùng phế tích trước mắt. Không thu được gì, hắn liền đem theo thân thể có chút suy yếu chạy ngược trở về lối cũ, cứu cánh cho đám sư huynh sư đệ.

Vừa mới đi ra được vài bước, Khương Thần đã bắt gặp đám người Phùng Mạc Phong đem theo vẻ mặt lo lắng chạy đến. Đoán biết chuyện bên kia đã ổn, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể hư nhược hơi chút xiêu vẹo, tìm kiếm chỗ ngồi, điều tức khí huyết.

Nguy hiểm xem như đã được giải quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK