Người đăng: meomeo14311
Lại nói, Khương Thần từ đầu đến giờ vẫn một mực im lặng. Chờ cho mọi người bàn tán xong xuôi, hắn mới hướng tới Bạch Khiêm cười nói:“Cảm tạ Bạch lão gia chủ ưu ái. Về phần thù lao coi như thôi đi, Bạch gia hiện tại ta nghĩ cũng lâm vào tình trạng khó khăn cục bộ.”
Nghe Khương Thần nói vậy, người trong sảnh cũng khẽ gật đầu. Hắn nói đúng, bởi vì đem hầu hết tài nguyên ném vào cho Bạch Khiêm cho nên thời gian tới Bạch gia sẽ rất khó khăn. Ít nhất là lượng Hỗn Nguyên Thạch chi trả cũng như dành cho tộc nhân tu luyện sẽ ít đi rất nhiều. Thiên tài địa bảo tích lũy nhiều năm hiện tại cũng phải tích lũy lại từ con số không. Đây có thể coi như một quãng thời gian khó khăn tạm thời của Bạch gia.
“Đa tạ Khương tiểu hữu đã hiểu cho.” Bạch Khiêm khẽ nở nụ cười già nua, thanh âm thập phần chân thành vang lên: “Bất quá…ba khỏa Hỗn Nguyên Tinh lúc trước, Bạch gia nhất định sẽ tìm cách hoàn lại cho ngươi.”
Lúc trước tuy rằng Bạch Khiêm bận rộn đột phá thế nhưng hắn vẫn phân biệt được nguồn tài nguyên cung cấp cho hắn do đâu mà có. Đối với ba khỏa Hỗn Nguyên Tinh của Khương Thần ném ra, hắn vẫn rất là đau đầu. Thứ này không thể dùng hai từ trân quý để hình dung, bởi lẽ nó chỉ có thể ngộ không thể cầu. Muốn đem một vật ngang giá trị để quy đổi thì cơ hồ rất là khó.
“Thứ kia…” Khương Thần cười cười, thanh âm đạm mạc không mang theo nhiều cảm xúc vang lên: “Không cần cũng được. Bất quá ta sắp tới sẽ phải đi một quãng đường xa, vì vậy hi vọng Bạch gia có thể giúp ta chuẩn bị một chiếc phi chu. Không cần tốc độ cao, chỉ cần phi chu bình thường là được. Coi như đó làm đồ vật trao đổi đi.”
“Phi chu Bạch gia chúng ta cũng không thiếu.” Bạch Khiêm mỉm cười: “Nhưng Hỗn Nguyên Tinh quá mức trân quý, Khương tiểu hữu làm vậy không khỏi khiến cho lão phu cảm thấy khó xử.”
“Dù sao ngươi cũng tổn hao không nhỏ để trị khỏi bệnh cho lão phu, hơn nữa lại tốn một lượng tài nguyên rất lớn.” Bạch Khiêm có chút áy náy nói.
Dựa theo lượng Hỗn Nguyên Chi Khí mà ba khỏa Hỗn Nguyên Tinh kia bạo phát ra lúc đó, nó hoàn toàn có thể cung cấp đầy đủ cho Khương Thần tu luyện một quãng đường dài. Bạch Khiêm trong lúc đột phá cảnh giới xem như đã đoạt mất cơ duyên của Khương Thần, chính vì thế hắn mới cảm thấy áy náy với đối phương.
“Bạch gia chủ không cần suy nghĩ về vấn đề này.” Khương Thần cười cười: “Nếu ngươi còn cảm thấy lăn tăn, vậy thì giúp ta luyện chế vài thứ phòng thân cấp bậc Nguyên Vương Cảnh, như vậy không phải được rồi sao?”
Nói đoạn, Khương Thần hướng tới đối phương khẽ nháy nháy mắt ra hiệu.
Bạch Khiêm giống như chợt hiểu ra điều gì, nội tâm không khỏi nhẹ nhõm hơn một chút. Hắn còn thắc mắc từ nãy tới giờ làm sao Khương Thần có thể dễ dàng xuất ra ba khỏa Hỗn Nguyên Tinh đầu tư cho hắn mà mắt không thèm nháy lấy một cái, hóa ra là muốn mua nhân tình của một vị Nguyên Vương Cảnh.
Nếu như có sự bảo hộ của Nguyên Vương Cảnh, xuất đạo cũng dễ dàng hơn nhiều. Ít nhất có vài thủ đoạn bảo mệnh, kẻ địch cũng dè chừng hơn không ít.
“Ha ha ha, về điều này Khương tiểu hữu không cần lo lắng. Ngươi là ân nhân của lão phu, lão phu há có thể hờ hững ngươi?” Bạch Khiêm cười lớn, thanh âm hào sảng vang lên.
Chờ cho đối phương yên lặng trở lại, Khương Thần bấy giờ mới tiếp tục nói.
“Còn về phần cưới một trong hai vị tiểu thư của Bạch gia đây.” Ánh mắt Khương Thần hơi lóe lên, thanh âm cũng thập phần kiên định: “Loại chuyện ép mua ép bán ta trước giờ ta cũng chưa từng làm. Vì vậy chuyện này xem như thôi đi, ta nghĩ Bạch gia cũng không thể vì lợi ích mà hi sinh hạnh phúc của thân nhân được. Phải không?”
“Ồ…?” Bạch Khiêm hơi mở lớn hai mắt: “Khương tiểu hữu, ngươi xác định?”
Quyết định không nhận treo thưởng của Khương Thần khiến cho tộc nhân Bạch gia mơ hồ cảm giác hắn là đang lấy lòng bọn họ. Dù sao nếu như làm rể Bạch gia, mấy thứ đồ kia cuối cùng ít nhiều cũng sẽ thuộc về hắn. Thế nhưng Khương Thần không chút do dự mà từ chối cuộc hôn nhân với một trong hai tiểu thư danh giá của Bạch gia bọn họ, lập tức làm cho bọn họ lâm vào mộng bức.
Từ chối Bạch Diễm Cơ? Vậy mà thật có người dứt khoát từ chối vưu vật cỡ này?
Khương Thần không chỉ khiến cho mọi người ngạc nhiên, thậm chí cả Bạch Linh Cơ cũng há hốc miệng. Viên thịt tròn vừa mới gắp lên lúc này cũng rơi xuống.
“Hắn thật không phải ưa thích ta mà từ chối tỷ tỷ? Hắn vậy mà từ chối cả hai?” Bạch Linh Cơ mở lớn hai mắt.
Giây lát ngạc nhiên chuyển thành vui mừng, Bạch Linh Cơ giơ ngón cái về phía Khương Thần, kêu lên:
“Khương đại ca, ta biết ngươi chắc chắn không bị nữ sắc mê hoặc. Ngươi đúng là nam nhân tốt. Hảo, hảo!”
Nói đoạn, nàng cầm lấy nguyên một con gà quay phía trước mặt chuẩn xác nén về phía Khương Thần:
“Tới, bản cô nương mời ngươi.”
Dứt lời, nàng còn giơ lên một chén rượu, một bộ anh hùng hào kiệt mang chí lớn gặp nhau, hết sức khôi hài.
“Hồ nháo. Mau ngồi xuống.”
Bạch Trình khẽ hừ lạnh một tiếng, Bạch Linh Cơ vừa mới hứng chí bừng bừng lập tức ỉu xìu như quả bóng xì hơi. Môi nhỏ khẽ tru lên, miệng cũng không biết lẩm nhẩm điều gì.
“Khương tiểu hữu, như này có phải hay không là ngươi đang ném cho Bạch gia chúng ta một bữa trưa miễn phí?” Bạch Khiêm cười khổ.
“Trên thực tế Bạch gia đã trả công cho ta rồi.” Khương Thần tủm tỉm cười: “Thứ này có thể đối với Bạch gia không tính là gì, nhưng với ta đó là bảo vật vô giá. Chính vì thế kính xin các vị không cần đối với chuyện này xoắn xuýt.”
Ngơ ngác.
Người trong đại sảnh ngơ ngác.
“Khương tiểu hữu…”
“Bạch lão gia tử, ngươi không cần lăn tăn về chuyện này nữa.” Khương Thần cười cười: “Đến, vãn bối kính ngươi một ly.”
Nói đoạn, Khương Thần cầm lên chén rượu, hướng tới Bạch Khiêm cung kính một vái sau đó một hơi cạn sạch chén.
“Khương tiểu hữu, không lẽ ngươi đã có người trong lòng?” Bạch Khiêm vẫn đối với chuyện Khương Thần không nhận bất cứ thứ gì của Bạch gia mà xoắn xuýt vô cùng, lúc này hắn không nhịn được mà tò mò hỏi.
“Có thể xem như vậy.” Khương Thần cười nhẹ, khẽ gật đầu thế nhưng cũng không giải thích gì thêm.
Khẳng định của hắn khiến cho ai nấy cũng hiểu vì sao hắn từ chối một cuộc hôn nhân trăm lợi không có một hại này. Bất quá, tại thế giới này nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Từ chối được một vưu vật mê người như Bạch Diễm Cơ không thể không nói Khương Thần cũng có đầy đủ đảm lượng. Hoặc có thể người trong lòng của kt kia so với Bạch Diễm Cơ còn xinh đẹp, còn mê người hơn nhiều lần.
“Ồ…nếu như vậy sự tình này có lẽ cũng không cần đề cập đến nữa.” Bạch Khiêm mỉm cười: “Chắc hẳn Khương tiểu hữu cũng rất khó xử.”
Nói đoạn, Bạch Khiêm giơ lên chén rượu:
“Đến, lão phu cũng mời ngươi một ly.”
…
Yến tiệc cho đến nửa đêm mới kết thúc. Khương Thần trở lại tiểu viện nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi. Thế nhưng đương lúc chuẩn bị đặt lưng xuống giường ngủ thì bên ngoài chợt vang lên thanh âm gõ cửa.
“Khương công tử, ngươi có thời gian không?”
“Bạch Diễm Cơ?” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm: “Nửa đêm nàng tìm ta có chuyện gì?”
Đem theo nghi vấn trong lòng, Khương Thần chậm rãi đi ra mở cửa. Phía ngoài, Bạch Diễm Cơ đang đứng chắp tay trước bụng. Lúc này, nàng mặc trên mình một bộ y phục thanh nhã kín đáo khác hẳn với mọi hôm. Chỉ có điều y phục thanh nhã này vẫn có đôi phần chật chội trước dáng người nóng bỏng, phồn thực của nàng.
Bạch Diễm Cơ mái tóc bồng bềnh được búi cao, bộ dáng lộ ra có vẻ trưởng thành hơn mọi khi. Lúc này nàng đứng đó, thời điểm Khương Thần mở cửa liền khẽ nghiêng mình, nở một nụ cười trong trẻo mà nói:
“Khương công tử, không làm phiền ngươi nghỉ ngơi chứ?”
“Hóa ra là Diễm Cơ tiểu thư. Có chuyện gì đêm hôm khuya khoắt liền tìm đến ta vậy?”
“Đi vào rồi nói.”
Bạch Diễm Cơ nói đoạn liền hấp tấp chen mình vào phòng giống như sợ bị người phát hiện. Mà nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Khương Thần chợt cảm thấy chột dạ. Không lẽ nàng muốn nhân lúc nửa đêm làm chuyện bậy bạ với hắn.
“Khương công tử, có thể đóng cửa lại không? Nửa đêm cô nam quả nữ chung một phòng, để người nhìn thấy quả thật có chút không hay.” Bạch Diễm Cơ đặt mông ngồi xuống ghế, thanh âm e ấp khác hẳn với bộ dáng quyến rũ yêu kiều mọi hôm.
“Diễm Cơ tiểu thư, ngươi cũng biết cô nam quả nữ trong một phòng có chút không hay a.” Khương Thần cười khổ mà nói: “Vậy mà còn đến tìm ta vào giờ này. Có việc gì không để đến ngày mai được sao?”
“Ta biết việc này có chút bất tiện cho Khương công tử, thế nhưng...” Bạch Diễm Cơ cười ngọt ngào mà nói: “Chiều mai ta cùng Linh Cơ phải quay trở lại Thiên Thánh Cầm Cung để tu luyện, chính vì vậy có chút nghi vấn trong lòng cần phải tìm tới Khương công tử nhờ ngươi giải đáp. Hi vọng Khương công tử chớ trách.”
“Không biết là có chuyện gì?”
Bạch Diễm Cơ nở một nụ cười nhẹ nhàng, vẻ mặt xinh đẹp dưới ánh đèn hiện ra đầy mị hoặc. Không chỉ có vậy, mùi thơm trên cơ thể nàng tỏa ra đều khiến cho người khác đắm say. Kt phải giữ cho tinh thần thực sự tỉnh táo mới có thể không bị nàng đoạt mất hồn.
“Ta cũng có học một chút về trận pháp, dường như Khương công tử cũng là một vị trận pháp sư, chính vì thế có đôi điều ta thỉnh giáo Khương công tử.”
“Hóa ra là chuyện này. Rất sẵn lòng.”