Người đăng: meomeo14311
Bên ngoài kết giới phong ấn lúc này, Nguyên Đan Cảnh cùng Nguyên Vương Cảnh cường giả đứng thành từng nhóm. Vẻ mặt của ai nấy đều xuất hiện đôi chút vội vàng cùng lo lắng. Thời gian kết giới chuẩn bị đóng lại đã không còn bao lâu thế nhưng vẫn chưa có đám đệ tử nào đi ra, cũng không biết là ở bên trong đã diễn ra chuyện gì.“Lâm đại sư, kết giới phong ấn này còn bao lâu sẽ đóng lại?” Một vị Nguyên Vương Cảnh cường giả không khỏi có chút sốt ruột mà hỏi.
“Khoảng nửa ngày thời gian.” Lâm Hành Thiên ngước đôi mắt vẩn đục của mình nhìn về phía kết giới phong ấn, cuối cùng đưa ra nhận xét.
“Nửa ngày sao?” Một vị Nguyên Vương Cảnh không khỏi nhíu mày: “Không phải là gần hai ngày nữa?”
“Ừm. Trận pháp dường như bị thứ gì đó xúc động. Tốc độ khép lại nhanh hơn.” Lâm Hành Thiên quan sát trận pháp phong ấn một hồi, nói.
“Như vậy có thể hợp sức xé mở phong ấn ra một lần nữa không?”
“Không thể. Làm như vậy chỉ có thể khiến tốc độ khép lại của nó nhanh hơn mà thôi…Mà một khi nó khép lại, phải đợi lần suy yếu tiếp theo mới có thể xé mở giống như lần này.”
Đương lúc mọi người còn đang bàn luận về việc kết giới khép lại sớm thì từ bên trong xuất hiện một nhóm người chậm rãi đi ra, vẻ mặt ai nấy hiện lên tương đối vui mừng, có lẽ là thu hoạch của bọn họ không tệ.
Sau khi đám người này đi ra liền xuất hiện trưởng bối của bọn họ tới đón.
“Thế nào? Thu hoạch không tệ chứ?”
“Bẩm tông chủ, thu hoạch tương đối tốt. Tiếc rằng truyền thừa của Nguyên Tôn Cảnh không thể giành được.”
“Vậy mà thật có truyền thừa của Nguyên Tôn Cảnh?”
Vị đệ tử kia thả ra tin tức không thể không nói khiến cho tất cả mọi người ở đây đều hô hấp đình trệ, khuôn mặt kích động.
Nếu như tại Lam Tuyết Đại Lục này Nguyên Vương Cảnh là cường giả đỉnh tiêm vậy thì Nguyên Vương Cảnh chính là tồn tại gánh vác cả thế giới. Truyền thừa của bọn họ dù là Nguyên Tôn Cảnh sơ kỳ thôi cũng có thể khiến bất kỳ ai gặp được đều chém giết tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy.
Truyền thừa của Nguyên Tôn Cảnh đối với các Nguyên Tôn Cảnh khác cũng có sức hấp dẫn không hề nhỏ chứ đừng nói tới Nguyên Vương Cảnh hoặc cảnh giới thấp hơn. Chính vì thế khi nghe vị đệ tử kia nói rằng Thiên Ma Giáo có truyền thừa Nguyên Tôn Cảnh, chúng cường giả nơi đây mới kích động như vậy.
Cảm giác được vạn chúng chú mục, mà lại toàn là cường giả khủng bố, vị đệ tử kia liền tái mét mặt mũi, khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi, hô hấp theo đó liền khó khăn, nói năng cũng lắp bắp.
“Hà hà, vị tiểu hữu này, ngươi có thể nói rõ một chút được không?” Có Nguyên Đan Cảnh không ngại mặt mũi hướng tới dẫn đội của nhóm người kia, nói.
“Được…được chứ.”
Đoạn, người này liền đem sự việc bên trong thạch điện lúc trước kể lại. Thời điểm người này vừa dứt lời, những người nơi đây liền hướng về phía Linh Vân Tông, ánh mắt ai nấy đều hiện lên vẻ ghen tị cùng hâm mộ. Đệ tử của bên nào nhận được truyền thừa, bên đó đương nhiên liền sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Lúc này, không ít người đi về phía nhóm người Tần Thiên Hoành, vẻ mặt tươi cười đon đả nói:
“Tần tông chủ, cung hỉ cung hỉ. Linh Vân Tông vậy mà lại có hai vị đệ tử song song nhận được truyền thừa của Nguyên Tôn Cảnh, xem ra Linh Vân Tông có thể nhất phi trùng thiên a.”
“Chúc mừng Tần tông chủ, chúc mừng Linh Vân Tông.”
Phần lớn những người tới đều là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, thế nhưng Tần Thiên Hoành không thể không đáp lễ. Hắn đối với mỗi người vẫn cố gắng nở một nụ cười tươi, trong bụng thì thầm đào mười tám đời tổ tông nhà đối phương lên.
Có ai đến chúc mừng người khác mà đem theo vẻ mặt như kẻ thù không?
Lại nói, tuy rằng biết được Khương Thần cùng Bạch U Cơ nhận được truyền thừa Nguyên Tôn Cảnh nhưng Tần Thiên Hoành nhiều hơn là lo lắng. Trước khi để các đệ tử tiến vào bên trong kết giới, đám cường giả bọn họ đều có thỏa thuận không can dự vào phía sau tranh đoạt. Nghĩa là đệ tử phe nào nhận được truyền thừa, bảo vật…đều là cơ duyên của bọn họ, thế lực khác không có quyền nhúng chàm. Loại thỏa thuận này cũng chỉ là nói miệng, trước cám dỗ của truyền thừa Nguyên Tôn Cảnh, Tần Thiên Hoành cũng không dám chắc đám người kia có lật lọng hay không.
“Tông chủ, ngươi tính sao?” Nhận ra vẻ mặt hơi chút lo lắng của Tần Thiên Hoành, La Chinh liền trầm giọng nói.
“Chờ đám người Khương Thần ra rồi tính. Cũng không biết đám lão già này có trở mặt hay không.” Tần Thiên Hoành khẽ than thở.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội a!
Nửa ngày thời gian trôi qua, trước đó cũng có vài đội ngũ đã đi ra khỏi kết giới phong ấn nhưng tất cả bọn họ đều là những người không biết tin tức kết giới khép lại sớm. Thành thử ra chuyện Khương Thần bị đoạt xá cũng như Bạch U Cơ trốn thoát cũng chưa được truyền ra ngoài.
“Làm sao lại lâu như vậy a…Thật làm người khác lo lắng.” Có cường giả thấy đệ tử của mình chưa đi ra, vẻ mặt liền hiện lên bồn chồn lo lắng.
Nhiều người bình tĩnh hơn, không phát ra tiếng nhưng mà ánh mắt cũng là không thể tĩnh lặng yên ổn được.
Rào rào rào!!!
Chợt, trong kết giới phong ấn xuất hiện rất nhiều đạo nhân ảnh, những người này sau khi thoát ra khỏi vây công của Thực Linh Khuẩn liền an toàn chạy ra đến bên ngoài. Mà trong số những người này vừa vặn có đội ngũ của Linh Vân Tông.
Soạt soạt!!!
Thời điểm này, không ít người hướng tới Linh Vân Tông với vẻ bất thiện. Những người này có lẽ trước đó đã đạt thành một loại thỏa thuận nào đó, hiện tại bước ra cũng là đồng đều không ai chậm hơn ai nửa bước.
“Các vị, các vị làm vậy là có ý gì?” Tần Thiên Hoành nhìn thấy người đến không thiện, hắn cũng không kịp nhìn đám đệ tử vừa bước ra, một thân liền tiến tới che chắn.
“Tần tông chủ, chúng ta muốn thương lượng với các ngươi một chuyện…”
Song phương đương lúc giương cung bạt kiếm thì tin tức Khương Thần bị đoạt xá cũng vừa lúc truyền ra. Mà bấy giờ mấy vị trưởng lão Linh Vân Tông quả thật phát hiện ra đội ngũ mười tám người hiện tại thiếu đi Khương Thần.
“Ha ha, tông chủ, ngươi không cần lo lắng, cái gì mà truyền thừa Nguyên Tôn Cảnh, đều là cạm bẫy cả.”
“Đúng a. May mắn không bị người kia chọn làm mục tiêu, bằng không hiện tại ta liền bị đoạt xá.”
Những người đi ra sau đều là những người nắm được tin tức của Bạch U Cơ cùng Khương Thần. Bấy giờ khi nhìn thấy thần sắc không vui của trưởng bối, bọn họ mới cười lớn mà giải thích.
Đương nhiên loại giải thích này của bọn họ chưa thực sự nhận được sự tin tưởng của trưởng bối. Phải đến khi chúng cường giả nhận ra thần sắc âm trầm đến cực điểm của Tần Thiên Hoành cùng sáu vị trưởng lão Linh Vân Tông, bọn họ mới lờ mờ tin tưởng chuyện đoạt xá là có thật.
Bấy giờ, ai nấy đều cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Không ngờ truyền thừa giống như một món bảo vật kia lại là cạm bẫy do vị Nguyên Tôn Cảnh cường giả nọ sắp xếp hòng đoạt xá hậu bối.
Không ít người nhìn về phía đội ngũ của Linh Vân Tông, khuôn mặt hiện lên vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Nếu như vừa rồi rất nhiều người lộ ra ghen tị thì hiện tại lại vô cùng hả hê, thậm chí không ít người còn trực tiếp cười phá lên một cách khoái trá. Hoàn toàn không có phong phạm của cường giả mà giống như một đám tiểu bối tranh cường háo thắng.
Tuy rằng phần đông mọi người cảm thấy hơi chút hả hê vì Linh Vân Tông từ trên đỉnh rớt xuống vực thẳm nhưng cũng có không ít cường giả đem theo tâm lý nghi hoặc mà tiến về phía đối phương thăm dò. Bởi lẽ bọn họ nghĩ rằng có thể đây là một màn khổ nhục kế của Linh Vân Tông hòng nuốt trọn truyền thừa mà không sợ bị người khác ghen tức.
“Tần tông chủ, không nghĩ tới mọi chuyện lại như thế này. Chia buồn.”
“Nếu không chúng ta đợi vị tiểu nữ tử kia tỉnh dậy hỏi chuyện cũng chưa muộn. Ta nghĩ chuyện gì cũng có thể có chuyển biến.”
Tần Thiên Hoành trước đám người này chỉ có thể nhíu mày mà gật đầu. Sau đó hắn lại hướng về phía Phùng Mạc Phong, ánh mắt ra hiệu cho đối phương kể lại sự việc.
Phùng Mạc Phong vốn không tường tận việc đoạt xá, hắn chỉ kể lại từ thời điểm Bạch U Cơ được hoàng kim chi quang truyền tống ra ngoài đến khi đánh ngất nàng mà thôi. Mà thời điểm hắn vừa kể xong thì cũng là lúc Bạch U Cơ tỉnh lại sau hôn mê.
Nhìn thấy tông chủ cùng các trưởng lão trước mặt, thần sắc hốt hoảng trên khuôn mặt Bạch U Cơ giảm đỡ đôi chút. Thanh âm mang theo khẩn cầu của nàng lúc này khẽ vang lên:
“Tông…tông chủ, khẩn cầu ngươi cứu lấy Khương Thần. Hắn…hắn sắp bị người khác đoạt xá.”