Người đăng: meomeo14311
Sáng sớm hôm sau…Hôm nay Khương Thần dậy từ rất sớm, thời điểm đường xá còn thưa thớt người ngựa thì đã thấy hắn nai nịt gọn gàng đi hỏi thăm tin tức về Bạch gia rồi.
Tại Tuyết Ưng Vương Triều này người mang họ Bạch có rất nhiều thế nhưng hỏi về gia tộc họ Bạch thì cũng có không nhiều. Mà Bạch gia của Bạch U Cơ thế lực không phải nhỏ, nó đương nhiên chỉ có một, chỉ là khoảng cách từ Thanh Thành này đến Bạch gia kia có chút xa. May mắn một điểm đó là ở mấy vương triều cao cấp như thế này, loại hình di chuyển bằng yêu thú rất được ưa chuông. Chính vì thế khoảng cách không phải là vấn đề quá mức quan trọng đối với nguyên giả ở nơi đây.
Lại nói, Thanh Thành cũng không phải địa phương hẻo lánh, do có lượng lớn nguyên giả từ tứ xứ đổ về cho nên tại nơi này mọi người lựa chọn di chuyển bằng yêu thú là chủ yếu.
Có hai phương thức di chuyển đó là sử dụng yêu thú phi hành và yêu thú đi bộ. Loại thứ nhất tốc độ cao thế nhưng giá thuê không rẻ. Phần lớn mọi người đều lựa chọn thuê yêu thú đi lại dưới mặt đất để đi lại.
Thanh Thành không có bất kỳ thế lực quản lý nào, thành trấn này gần như là một khu tự trị. Trung tâm Thanh Thành vì thế cũng không phải phủ thành chủ như hầu hết các thành trấn trong các vương triều, nơi đây là một dịch trạm lớn chuyên cho thuê yêu thú để đi lại.
Yêu thú ở nơi này được nuôi từ nhỏ, trải qua các huấn luyện bài bản cho nên linh trí tương đối cao, đồng thời trong lúc làm việc cũng rất ít khi xảy ra sự cố.
Thông qua hỏi thăm trên đường, Khương Thần rất nhanh đã tìm tới dịch trạm. Tại đây, hắn vừa vặn thuê được một đầu phi hành yêu thú không tệ. Tốc độ không phải rất nhanh nhưng so với đi bộ thì nhanh hơn nhiều.
Từ Thanh Thành tới Bạch gia ở Bạch Lĩnh Thành khoảng cách chừng tám chín ngàn dặm đường, nguyên giả cỡ như Khương Thần tốc độ nếu bộc phát thì trong thời gian mấy giây đến mấy chục giây là có thể đi xa một vài dặm thế nhưng với khoảng cách tám đến chín ngàn dặm này thì thể lực nào có thể chịu được di chuyển liên tục. Trừ khi là Nguyên Đan Cảnh cường giả có thể phi hành.
Sức người không thể thế nhưng yêu thú với thể chất mạnh mẽ thì phi hành liên tục mấy ngàn dặm là chuyện quá bình thường. Dùng phi hành yêu thú, Khương Thần hoàn toàn có thể chạy tới Bạch Lĩnh Thành trong vài ba ngày. Tốc độ của nó so với phi chu nát của Linh Vân Tông bọn hắn còn nhanh hơn nhiều.
“Cũng không biết Bạch gia này thế nào a. Hi vọng không phải dạng gia tộc mắt cao hơn đầu.” Ngồi trên phi hành yêu thú, tâm tư Khương Thần trở nên hơi chút khẩn trương. Lần này tới Bạch gia tương đương với việc hắn chạy tới ra mắt nhà vợ lần đầu. Đối với nam nhân nào cũng vậy, lần đầu ra mắt nhà vợ, dù cho có là thiên vương lão tử thì trong lòng cũng nhận phải áp lực không hề nhẹ.
Chờ đợi trên lưng yêu thú chừng ba ngày, Khương Thần rốt cuộc đã tới Bạch Lĩnh Thành. Bạch Lĩnh Thành so với tưởng tượng của hắn thì to lớn hơn nhiều, mà độ sầm uất nơi đây cũng vượt xa Thanh Thành. Mặc dù đứng ở trên tầng mây mù khá cao so với mặt đất thế nhưng Khương Thần mơ hồ vẫn có thể nghe được từng đạo thanh âm ầm ầm của thành thị phía dưới. Hiển nhiên do sự huyên náo, tấp nập của dòng người phía dưới mới có thể gây ra những tiếng ầm ầm như vậy.
Yêu thú phi hành sau khi bay vòng vòng trên không trung Bạch Lĩnh Thành chừng vài phút đồng hồ thì liền theo hướng Bắc Bạch Lĩnh Thành mà bay đi.
Tại phía Bắc cách Bạch Lĩnh Thành hơn một dặm có một dịch trạm khổng lồ, nơi này đang tập hợp rất nhiều yêu thú từ phi cầm đến các loại hổ báo sài lang. Toàn bộ đều là những yêu thú có tốc độ di chuyển nhanh. Trên lưng mỗi yêu thú kia đều có một gian phòng ốc nhỏ nhỏ, mà từ đó cũng đang bước ra vài đạo nhân ảnh. Hiển nhiên yêu thú nơi đây đều là những yêu thú phục vụ cho việc di chuyển, mà dịch trạm kia cũng là điểm trung chuyển giống như dịch trạm ở Thanh Thành.
Sau khi bàn giao lại phi hành thú vận chuyển, Khương Thần liền hướng về phía Bạch Lĩnh Thành phía trước mà bước đi.
“Không hổ là vương triều cao cấp. Tòa thành này thậm chí còn sầm uất hơn cả đế đô Cửu Nguyệt Vương Triều.” Khương Thần nhìn tòa thành hùng vũ phía trước, không nhịn được than thở một tiếng. Quy mô khổng lồ như thế, trong các thành thị mà Khương Thần chứng kiến qua ở Cửu Nguyệt Vương Triều thì cũng chỉ có đế đô mới có thể so được thôi.
Bởi vì Bạch Lĩnh thành không phải khu tự trị như Thanh Thành cho nên tại bốn phương cổng thành đều sẽ có binh lính canh giác để kiểm soát dòng người qua lại. Mỗi một người bước vào trong thành đều sẽ phải xuất trình thân phận. Là người trong thành thì sẽ được qua cổng, người từ phương khác tới sẽ phải nộp phí.
Tại cổng thành lúc này xuất hiện một đám nhân mã binh lính đang không ngừng xin lỗi một thanh niên trẻ tuổi. Thanh niên này mặc một cái đạo bào màu đỏ đậm, ngực trái đeo một cái huy chương, mà chính giữa huy chương này còn xuất hiện một ngôi sao. Bên cạnh thanh niên này là một tiểu nha hoàn tuổi tầm mười lăm, bộ dáng nhỏ nhắn khả ái nhưng tương đối hống hách. Nàng đang chỉ tay từng binh lính canh cổng mà mắng nhiếc, một bộ không coi ai ra gì.
“Hừ, đám hạ nhân các ngươi đúng là có mắt như mù. Vậy mà dám ngăn trở thiếu gia nhà ta. Thiếu gia nhà ta thế nhưng là nhất phẩm luyện đan sư a? Các ngươi nhắm có thể đắc tội với luyện đan sư sao?”
“Thiếu gia, đám người có mắt như mù này vậy mà lại không nhận ra áo bào luyện đan sư của ngươi. Thật đúng là mắt chó mọc trên mặt người.” Tiểu nha hoàn quay sang tên thanh niên kia, miệng khẽ lẩm nhẩm.
“Hừ.” Thanh niên kia sau khi nghe tiểu nha hoàn nói vậy liền lập tức ưỡn ngực cố ý để lộ ra huy chương một sao trên ngực: “Làm chậm trễ ta chữa trị cho Bạch lão gia tử, các ngươi có thể chịu trách nhiệm được sao?”
Nghe thấy thanh niên nói vậy, sắc mặt mấy vị lính canh đều trở nên tái nhợt. Bạch gia tại Bạch Lĩnh Thành chính là chúa tể, mà Bạch lão gia tử lại càng là đức cao vọng trọng. Nghe nói hắn bị bệnh, Bạch gia đang ra sức mời các vị y sư, luyện đan sư từ bốn phương về xem bệnh cho hắn. Mấy vị lính canh này không ngờ bản thân chỉ là thu tiền người lạ vào thành theo nguyên tắc thôi vậy mà lại đụng tới tổ kiến lửa.
“Vị thiếu gia này, đây là sơ xuất của chúng ta. Mong ngươi không chấp nhặt với kẻ hầu người hạ như ta.”
“Đúng vậy đúng vậy, chấp nhặt với chúng ta liền là hạ thấp thân phận của ngài.”
Nhìn thấy bộ dáng khúm núm của mấy tên lính canh này, thanh niên cùng tiểu nha hoàn kia lập tức ngẩng đầu ưỡn cao ngực, bộ dáng hết sức kiêu ngạo. Đương lúc bọn chúng còn định dọa nạt mấy lính canh một phen thì từ phía sau vang lên một đạo thanh âm đạm mạc:
“Bạch lão gia tử? Là gia chủ tiền nhiệm của Bạch gia sao? Hắn bị thương?”
Theo thanh âm đạm mạc này vang lên, thanh niên nọ cùng mấy vị lính canh lập tức nhìn lại. Kia là một vị nam tử bạch y, dáng người bình thường, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, không phải là Khương Thần thì còn ai.
Khương Thần vừa mới đi tới gần cổng thành thì liền nghe thấy thanh niên kia nhắc tới chữa trị thương thế cho Bạch lão gia tử. Theo tò mò, hắn mới tiến lại gần mà hỏi thăm.
“Ngươi là ai?” Thanh niên nhíu mày hướng về phía Khương Thần lạnh giọng hỏi.
“Vậy ngươi là ai?” Khương Thần hơi chút buồn cười mà hỏi lại.
“Ta? Kiền Ninh, nhất phẩm luyện đan sư, tới đây để trị bệnh cho Bạch lão gia tử.”
“Sau đó?” Khương Thần nhướng mày, đầu hơi nghiêng sang một bên, bộ dáng nhìn thanh niên trước mắt này như nhìn một thằng ngu.
“Ngươi…”
Cảm thấy nói chuyện với tên thanh niên này rất không có ý nghĩa, Khương Thần liền quay sang mấy vị lính canh mà hỏi:
“Bạch lão gia tử bị thương sao?”
Kinh nghiệm từ lần đắc tội với thanh niên luyện đan sư, mấy vị lính canh lúc này có chút rụt rè mà hướng tới Khương Thần, đáp:
“Đúng vậy, cụ thể thế nào thì không rõ. Thiếu gia này, ngươi cũng tới xem bệnh cho lão nhân gia sao?”
“Xem như thế đi.”
“Vậy…vậy mời ngươi vào thành. Người đến xem bệnh cho lão gia tử đều không cần nộp phí.” Một vị lính canh trẻ tuổi khẽ run lên một cái sau đó chìa tay hướng về phía bên trong thành, một bộ vô cùng lễ phép.
“Đa tạ.”
Khương Thần cũng không nhiều lời, một đường liền tiến vào trong thành. Phía sau mặc dù vang lên tiếng to nhỏ của tên thanh niên kia nhưng mà hắn cũng không quan tâm. Đối phương không đụng đến hắn, hắn tuyệt không quản.