Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Sau khi đi lòng vòng quanh khu vực tiếp giáp Khương Thần liền vô tình bắt gặp một hang động ăn sâu vào một mô đất lớn.



Tinh thần lực chậm rãi tiến vào trong hang dò xét. Bên trong vậy mà lại xuất hiện mấy quả trứng to lớn. Mấy quả trứng này bao bọc bởi những đường vân màu đen. Mặc dù chỉ là những quả trứng thôi thế nhưng lại tỏa ra một loại khí tức hung ác.



Đương lúc muốn dò xét thêm xem trong hang này còn gì thì phương xa vang lên từng tiếng loạt soạt. Sắc mặt Khương Thần ngay sau đó lập tức biến đổi. Bởi lẽ từ nơi đó hắn cảm nhận thấy một luồng nguy hiểm đang tiếp cận. Loại khí tức này không khác gì lúc Trạch Thanh đuổi bắt bọn hắn, thậm chí là còn kinh khủng hơn



“Là tứ giai yêu thú?”



Từ trong nhẫn trữ vật Khương Thần lấy ra một lọ thuốc bột nhỏ màu trắng. Đem thuốc bột này bôi lên quần áo, Khương Thần sau đó lập tức tìm một chỗ kín đáo ẩn nấp mà không hề bỏ chạy. Loại thuốc bột này dùng để át đi mùi vị của hắn khiến cho yêu thú không thể ngửi thấy, đồng thời cũng là để xóa đi dấu vết hắn từng xuất hiện ở đây.



Không qua bao lâu, địa phương vang lên tiếng sột soạt kia rốt cuộc xuất hiện một tôn yêu xà màu đen to lớn. Yêu xà toàn thân đen bóng, thân to như chum nước, dài không thấy đuôi. Yêu xà này hai mắt đỏ tía, trên đầu cũng có một chiếc mào đỏ, tướng tá vô cùng hung tợn.



Đầu yêu xà này mỗi lúc trườn bò liền khiến cho cây rừng xung quanh có cảm giác nghiêng ngả, đất bên dưới cũng bị thân thể nó ma sát thành từng đường lớn.



“Hắc Kim Xà sao?” Nhìn thấy đầu yêu xà to lớn đang bò tới, sắc mặt Khương Thần hiện lên vẻ ngưng trọng.



Hắc Kim Xà trong giới yêu thú cũng tương đối nổi tiếng. Nghe nói huyết mạch rất cao, cực hạn của loại yêu thú này có thể đột phá là thất giai. Mà đầu yêu thú hiện tại trước mắt Khương Thần đây là tứ giai yêu thú.



“Hóa ra là hang ổ của nó.” Khương Thần nhìn đầu cự xà đang bò vào trong hang mà không phát hiện ra bản thân mình, hắn liền khẽ thở phào một hơi.



Vừa rồi nếu như không phải tìm chỗ ẩn nấp mà lựa chọn bỏ chạy, hắn nhất định sẽ trở thành mục tiêu của đầu cự xà này. Đơn giản bởi vì trong hang ổ của nó có trứng, nếu như có sự xuất hiện của nhân loại hay yêu thú khác ở đây, đầu cự xà kia nghiễm nhiên sẽ quy cho đối phương có ý đồ với trứng của nó.



Lần trước Khương Thần đã bắt gặp hang ổ của một đầu Lam Dực Xà cũng là yêu thú tứ giai, hiện tại lại gặp Hắc Kim Xà. Mà hai khu vực này tương đối gần nhau, có lẽ xung quanh đây là lãnh địa của các loại yêu thu bò sát.



“Ồ…hiện tại mới nhớ ra, thời điểm này là mùa sinh sản của loài rắn. Có lẽ yêu thú hệ rắn cũng không thoát khỏi quy luật này đi.”



Khương Thần chợt nghĩ đến ổ trứng rắn bên trong hang động kia, khóe miệng đột nhiên vểnh lên nụ cười xảo quyệt. Hắn còn đang lo lắng không biết làm cách nào mới có thể tiêu diệt bớt lực lượng của Tham Lang mạo hiểm đoàn, thế nhưng kia chẳng phải là cách sao?



“Ha ha…được rồi. Tham Lang mạo hiểm đoàn, chờ ác mộng giáng lâm đi.”



Nói đoạn, Khương Thần liền chậm chậm lui bước khỏi vị trí ẩn nấp, dần dần rời xa khu vực nguy hiểm này sau đó chạy trở về sơn cốc.



Tại sơn cốc lúc này, Trương Tiểu Hân cũng vừa tỉnh dậy sau hôn mê. Sắc mặt nàng tuy vẫn còn nhợt nhạt thế nhưng ít nhất cũng không đến mức trắng bệch như xác chết giống với hôm trước.



Sau khi khẽ cử động thân thể, nàng liền chợt phát hiện ra bản thân lúc này đã bị băng kín. Ngoại trừ đầu không bị vết thương ra, còn lại toàn thân đều là băng trắng sạch sẽ.



“Vẫn sống sao?” Trương Tiểu Hân khẽ mỉm cười.



Sau khi ngất đi, nàng đã không còn nhớ gì. Khoảnh khắc mà nàng nhìn thấy lần cuối chính là vẻ mặt ngưng trọng của Khương Thần lúc bế nàng bỏ chạy thục mạng trước sự truy đuổi của Trạch Thanh.



“Hắn bỏ chạy cũng thật là nhanh a…vậy mà bình thường luôn giả như bộ pháp chậm chạp.” Trương Tiểu Hân khẽ lẩm nhẩm.



Nàng mặc dù chưa chứng kiến lực lượng cường đại của Nguyên Linh Cảnh thế nhưng thông qua nét mặt của Khương Thần, nàng cũng đại khái hiểu được tầng thứ kia nàng không phải là đối thủ.



Lúc này, Trương Tiểu Hân khẽ lật chăn dự định bước xuống đất thử vận động thì chợt nàng nhận ra ngoại trừ băng trắng bao quanh thân thể, y phục của nàng đều đã bị cởi bỏ, thậm chí ngay cả nội y cũng không còn. Sắc mặt đang nhợt nhạt lập tức biến thành hồng nhuận phơn phớt. Vốn dĩ là nữ tử lạnh lùng thế nhưng vào thời khắc này, Trương Tiểu Hân cũng không nhịn được mà hét lên một tiếng.



Khương Thần thế mà đem nàng thoát y!



“Chuyện gì mà ngươi hét lớn như vậy?”



Bên ngoài truyền tới một đạo thanh âm lạnh lùng.



Sau khi đi cảnh giới quanh khu vực tiểu sơn cốc, Khương Thần lập tức trở về. Mà thời điểm này vừa vặn nghe thấy thanh âm hét lớn của Trương Tiểu Hân.



Nhìn thấy Khương Thần bước vào, khuôn mặt Trương Tiểu Hân càng thêm đỏ. Nàng lúng túng cơ hồ không nói nên lời:



“Ngươi ngươi ngươi…ta ta.”



Khương Thần mắt lớn trừng mắt nhỏ không hiểu nàng đang nói cái gì. Đương lúc định quay đi, thanh âm giống như hét lớn lại có chút ngại ngùng của Trương Tiểu Hân vang lên:



“Là ngươi cởi y phục của ta ra sao?”



“Vậy ngươi nghĩ ở sơn cốc này ngoài ta ra thì còn ai?” Khương Thần chợt cảm thấy đầu óc Trương Tiểu Hân rất có vấn đề nên mới hỏi một câu ngốc nghếch đến vậy: “Không thì làm sao có thể chữa thương cho ngươi?”



“Ngươi…ngươi nhìn thấy gì rồi?”



“Thứ nên nhìn đều đã nhìn, thứ không nên nhìn cũng đã nhìn.”



Khương Thần nói đoạn liền trở về phòng, mặc kệ Trương Tiểu Hân phía sau đang mặt đỏ tía tai.



“Ngươi đi chết a!”







Hai ngày sau…



Thương thế của Trương Tiểu Hân mới chỉ thuyên giảm đôi chút. Lần này nàng bị thương rất nặng, cộng thêm quá nhiều vết thương trên thân thể cho nên quá trình lành lại tốn nhiều thời gian. Dẫu cho Khương Thần dùng đủ loại đan dược chữa thương mà hiện tại hắn có thể luyện chế thì tốc độ khôi phục cũng vẫn rất chậm.



Đối với chuyện này, Khương Thần cũng không có quá nhiều để ý. Hắn đã có biện pháp đối phó Tham Lang mạo hiểm đoàn, mà loại biện pháp này một mình hắn hành động sẽ dễ dàng hơn. Chính vì vậy Trương Tiểu Hân có thể khôi phục nhanh chóng hay không cũng không có nhiều quan trọng.



Lúc này, Khương Thần đã đi khỏi sơn cốc. Vừa bước ra khỏi ảo trận, Khương Thần liền cảm thấy phía trước có mấy đạo khí tức đang di chuyển tới gần. Sắc mặt chợt biến, Khương Thần ngay lập tức tìm một cây cao sau đó nhảy lên mà ẩn mình trong đó.



Người đến là một nhóm bốn người gồm một vị Nguyên Hồn Cảnh hậu kì cùng ba vị Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong. Thông qua do thám, Khương Thần biết được một tổ đội tìm kiếm của Tham Lang mạo hiểm đoàn gồm có một Nguyên Hồn Cảnh và ba Nguyên Khí Cảnh. Chính vì thế không khó để nhận ra nhóm người này là Tham Lang mạo hiểm đoàn đang đi tìm kiếm hắn cùng Trương Tiểu Hân.



Chờ đợi trên cây một lúc lâu, phía sau nhóm người này vẫn không có ai xuất hiện, Khương Thần đoán biết bọn họ là đi lạc mà tới cho nên liền yên tâm tìm kiếm sơ hở để phục kích.



Không tốn nhiều thời gian, ngay khi đám người này chuẩn bị tiến vào trận pháp bao phủ sơn cốc, Khương Thần bắt đầu ra tay.



Ba đạo tinh thần lực hung hãn theo ba ngón tay lập tức điểm ra đánh thẳng vào não hải của ba tên Nguyên Khí Cảnh khiến cho bọn hắn lập tức ngã lăn ra đất, hai mắt trợn ngược, giãy lên đành đạch.



“Ai??”



Nghe thấy động tĩnh, Nguyên Hồn Cảnh kia lập tức quay lại, ánh mắt hiện lên vẻ đề phòng. Thế nhưng ngay lập tức hắn nhận ra có điểm không đúng. Vừa mới phát hiện ra ba tên đồng bọn nằm bất động trên mặt đất, người nọ lập tức cảm nhận được sống lưng lạnh buốt.



“Tề Phong Trảo!”



Vị Nguyên Hồn Cảnh này theo phản xạ đánh thẳng một trảo về phía sau. Chẳng qua hắn hiện tại mới phản ứng thì đã muộn. Khương Thần không biết bằng cách nào đã vòng ra sau lưng hắn từ bao giờ. Hiện tại một trảo kia đánh đến, Khương Thần lập tức dùng tay không bắt lấy mà ra sức vặn.



“A…”



Chỉ kịp a một tiếng, thậm chí tiếng a này vừa mới ra khỏi cổ họng, vị Nguyên Hồn Cảnh kia đã cảm nhận thấy sau gáy một đợt mát lạnh. Mà cổ họng hắn giống như bị thứ gì chặn đứng.



Ánh mắt liếc xuống, hắn liền phát hiện ra thứ chặn họng mình là một lưỡi dao dài chừng hai gang tay mà con dao này đã trực tiếp đâm xuyên từ sau gáy hắn ra phía trước.



“T…a…”



Đầu lâu khẽ giật giật hai cái, Nguyên Hồn Cảnh lập tức lìa đời. Một dao nhanh gọn nhẹ không chút đau đớn, Khương Thần đã tiễn một vị Nguyên Hồn Cảnh hậu kì về trời.



“Chất lượng nguyên giả hiện tại yếu kém thế sao?”



Một tay cầm dao, một tay đẩy đầu lâu người nọ ra, thân thể người nọ lập tức đổ ầm ra đất, máu tươi theo lỗ dao xuyên qua cổ bắt đầu phun ra thành vòi.



“Xem ra đám người kia rất nhanh sẽ đến nơi này…phải tìm cách đánh lạc hướng chúng a.” Khương Thần nhìn ba tên Nguyên Khí Cảnh bị tinh thần lực của hắn đánh ngất xỉu, khuôn mặt lộ ra vẻ trầm ngâm suy tư.



Sau một phen suy nghĩ, khóe miệng Khương Thần liền khẽ vểnh nụ cười. Nụ cười này xảo quyệt không khác gì hôm qua hắn nghĩ ra biện pháp đối phó Tham Lang mạo hiểm đoàn. Chỉ thấy Khương Thần đem hai trong số ba Nguyên Khí Cảnh giết bỏ sau đó lấy quần áo của một trong hai người đó mặc vào. Thậm chí hắn còn lựa chọn y phục của người có thân thể tương đồng với hắn, bộ dáng dường như muốn đóng giả đối phương.



“Được rồi, các ngươi không còn tác dụng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK