Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lại nói, Long Giai My phương xa cũng cảm nhận được Khương Thần dường như có chút lúng túng, lại nhìn thấy bộ dáng Bạch U Cơ đang trêu tức hắn, lúc này lập tức nhìn ra vấn đề. Chỉ thấy nàng nở một nụ cười giảo hoạt, thanh âm nhẹ nhàng vang lên:



“Khương huynh, ngươi chuẩn bị cho ta lễ vật gì, mau mau mang lên đi!”



Tất cả mọi người hết sức tò mò, ánh mắt rơi vào trên người Khương Thần. Người này ngay từ khi buổi yến tiệc chưa bắt đầu đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, hiện tại nếu như không đem ra một món quà thực sự có giá trị, vậy thì thật mất mặt.



“Ài, xem ra lại phải một hồi đau đầu.” Khương Thần khẽ lắc đầu lẩm nhẩm.



Hắn vốn đã định chuẩn bị quà mừng sinh nhật Long Giai My, vạn phần không ngờ trong lúc vui chơi lại quên đi mất việc này. Tức giận hơn đó là Bạch U Cơ rõ ràng đã chuẩn bị quà cho công chúa lại không hề mảy may nhắc nhở hắn một câu. Đây rõ ràng là một hồi ám hại muốn cho hắn xấu mặt trước mọi người.



Càng nghĩ càng giận a!



“Được rồi, vậy phiền công chúa chờ đợi một lát, ta đi chuẩn bị.” Khương Thần cười cười nói.



“Ha ha.”



“Hắn nói sao? Hiện tại mới đi chuẩn bị? Hắn có thể chuẩn bị được gì chứ?’



“Quả nhiên là thùng rỗng thì thường kêu to.” Một vị đại quan cười khẩy nói: “Náo loạn một hồi rốt cuộc vẫn là đến ăn chùa.”



“Ha ha, ta buồn cười chết mất.” Lam hằng ngửa cổ cười lớn, bộ dáng vênh váo đắc ý hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của hắn.



Vừa rồi khi nhìn thấy dáng vẻ túng quẫn của Khương Thần, hắn đã thầm mong trong lòng đối phương không chuẩn bị quà mà đến. Vạn phần không ngờ đối phương quả thật không chuẩn bị thứ gì, hiện tại hắn có thể đường đường chính chính mỉa mai mà không sợ bất cứ điều gì.



“Ta tưởng thiên kiêu Linh Vân Tông như thế nào. Hóa ra cũng chỉ là tuồng ăn uống chùa.”



Đại quan bên cạnh Lam Hằng cũng chính là người bị Khương Thần ném nước trà lúc này cũng được thể cười lớn. Hai tiểu nhân đắc chí này bộ dáng quả thật rất vô sỉ. Cũng không biết làm cách nào bọn hắn có thể leo đến chức quan đại thần nữa.



“Sư đệ…”



Bạch U Cơ sắc mặt chợt xấu đi. Nàng chỉ muốn trêu chọc Khương Thần một chút, thế nhưng không nghĩ trò đùa của bản thân mình lại khiến cho hắn rơi vào tình cảnh vạn chúng mỉa mai.



Ném cho Bạch U Cơ một ánh mắt yên tâm, Khương Thần không chút do dự đi ra ngoài yến phòng, bộ dáng giống như người vừa rồi bị quần chúng công kích không phải là hắn vậy.



“Còn giả vờ. Hừ, quỷ nghèo.”



“Náo loạn đủ chưa.”



Long Thiên Thánh từ nãy tới giờ vẫn đang yên lặng, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sâu kín nhìn theo bóng lưng Khương Thần không biết đang nghĩ gì.



“Công chúa, nhân dịp sinh nhật ngươi U Cơ cũng không có gì nhiều. Chỉ là vài lá phù lục đem tặng, hi vọng đối với ngươi hữu dụng.”



Trong lúc chờ đợi Khương Thần ra ngoài, Bạch U Cơ nhẹ nhàng cầm lấy hộp quà đem tới tặng cho Long Giai My. Dáng đi yêu kiều thướt tha lại nhẹ nhàng tựa trích tiên. Thềm lụa đỏ giữa hai hàng tửu án trong thoáng chốc không khác gì một đường băng để cho nàng trình diễn sắc đẹp.



Phía sau hai hàng tửu án là rất nhiều con cháu thế gia cùng đệ tử của Tân Tinh học viện. Tất cả đều không hẹn mà nhìn về phía giai nhân, ánh mắt hiện lên rực sáng.



“Đây mới thực là mỹ nhân.” Một vị nam tử tay cầm quạt xếp khẽ lắc đầu nói: “Đáng tiếc phương tâm đã có người.”



“Quả thật rất xinh đẹp. Trong đám đệ tử Linh Vân Tông tham gia thí luyện ta nhớ còn có một nữ tử áo đỏ nữa, bộ dáng nàng ta cũng xinh đẹp không kém vị Bạch U Cơ này.”



“Hồng Ngọc Kiều.” Một vị nam tử khác cười nhẹ nói: “Một vị đệ tử đắc ý của La Chinh trưởng lão. Cách đây mấy năm, thời điểm vương triều chúng ta cùng Linh Vân Tông bọn họ tổ chức chi chiến, dường như nàng ta cũng có xuất hiện. Rất đẹp!”



“Đâu chỉ là đẹp. Dáng người ma quỷ kia quả thật khiến cho ta nhũn hết cả xương.”



“Ha ha, ngươi ngoại trừ nghĩ tới nữ nhân còn nghĩ tới thứ gì?”



“Ngoài nghĩ tới nữ nhân cũng chỉ nghĩ tới nữ nhân.”



“Ha ha.”



Long Giai My tiếp nhận hộp quà trên tay Bạch U Cơ, vẻ mặt hiện lên chút bối rồi, khẽ nói:



“Bạch cô nương, lại gây phiền phức cho các ngươi a.”



“Không sao. Dù sao cũng là do ta bày trò.”



Long Giai My khẽ gật đầu. Đoạn, thanh âm nàng vang lên:



“Đa tạ Bạch cô nương hữu lễ. Ta rất thích món quà này.”



“Công chúa điện hạ, chi bằng ngươi mở món quà ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Ta nghe nói Linh Vân Tông nhân khí dồi dào, bảo vật rất nhiều. Thân làm đệ tử nội môn như Bạch cô nương đây chắc chắn sẽ không phải là một món quà tầm thường.” Lam Hằng ngồi cách vị trí của Long Giai My khá xa, lúc này đứng dậy cười nói.



“Lam đại nhân, ngươi quá phận.” Long Giai My hừ lạnh một tiếng: “Mau xin lỗi Bạch cô nương.”



Lam Hằng chỉ cười nhẹ một tiếng sau đó ngồi lại vị trí, khuôn mặt mặc dù hơi mất tự nhiên thế nhưng cũng không thấy hắn có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí lời nói của Long Giai My hắn cũng không quá để tâm.



“Hừ. Sinh nhật là dịp người khác đến chúc mừng thân chủ, quà cáp cũng chỉ mang ý nghĩa tượng trưng.” Bạch U Cơ hừ lạnh một tiếng: “Vậy mà có một số kẻ đem nó ra làm thước đo thân phận. Không mang theo quà tặng liền là quỷ nghèo sao?”



Nói đoạn, nàng như có như không liếc nhìn Lam Hằng cùng vị đại quan vừa mới giễu cợt Khương Thần, thanh âm không chút khoan nhượng vang lên:



“Đừng nghĩ rằng bản thân rất ưu việt. Khương sư đệ không chỉ là luyện đan sư, hắn còn là một vị trận pháp sư, phù sư. Ngươi nghĩ qua vài năm với chức quan của ngươi có thể so sánh được với hắn sao?”



“Không nói tới hắn hiện tại là hắc mã của Linh Vân Tông, chỉ riêng một trong ba thân phận kia thôi đã đủ để rất nhiều thế lực trèo kéo rồi. Ngươi còn cảm thấy bản thân ưu việt hơn hắn sao?”



“Hắn hiện tại tuổi còn trẻ đã tu luyện tới Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong, mà thời điểm hắn tới Linh Vân Tông này cũng chỉ là một vị nhị trọng Tiền Nguyên Cảnh. Vài tháng liền tiếp cận Nguyên Khí Cảnh, loại tốc độ tu luyện này ngươi nghĩ xem bao lâu nữa hắn liền có thể treo ngươi lên đánh.”



“Ngươi còn cảm thấy bản thân làm quan của một vương triều là ưu việt nữa không?” Bạch U Cơ tức giận đến mức bạnh quai hàm, răng mài vào nhau ken két, một bộ các bà thím tranh cãi nảy lửa lập tức hiện ra.



“Hừ, thẳng ra mà nói ngươi tu luyện tới chừng này tuổi rồi cũng chỉ là một tên Nguyên Hồn Cảnh sơ kì. Nếu như không có Cửu Nguyệt Vương Triều bảo bọc, chạy ra ngoài kia liền có thể bị người trẻ tuổi đánh chết.”



“Ngươi nghĩ mình ưu việt với ai? Ngươi dám chê hắn là quỷ nghèo sao? Hắn chưa lộ ra tài phú ngươi liền nghĩ hắn không có tiền? Hừ, hổ không gầm các ngươi lại tưởng là mèo hen sao?”



“Ta…” Lam Hằng bị Bạch U Cơ nói một hơi, sắc mặt nhất thời trở nên lúng túng.



Theo hắn quan sát, nữ tử này thuộc loại người hiền lành nhu mì. Bình thường những nữ tử như thế rất kiệm lời, thường sẽ ít tiếp xúc với người khác. Thế nhưng Bạch U Cơ hiện tại làm sao trở nên sắc xảo, ngôn ngữ sắc bén đầy tính công kích như thế?



“Ta cái già mà ta. Hừ, nói còn không hết câu rõ nghĩa. Đại quan các ngươi đối diện với người khác cũng ấp úng như vậy sao?” Bạch U Cơ hừ lạnh một tiếng, bộ dáng giận dữ thoáng chốc hiện ra vô cùng đáng yêu.



“Được rồi được rồi. Bạch cô nương, hắn đã sợ. Ngươi nhìn mặt hắn đã tái mét rồi.” Long Hồng Di nhìn sắc mặt trầm trọng của Lam Hằng, lúc này không nhịn được mà can ngăn.



Nếu như để Bạch U Cơ tiếp tục thao thao bất tuyệt, yến hội có lẽ sẽ trở thành cái chợ mất.



“Hừ. Ngươi còn nghĩ hắn là quỷ nghèo sao? Vậy cùng chờ xem.”



Bạch U Cơ nổi giận đùng đùng, khuôn mặt xinh đẹp hằm hằm giống như ăn phải thức ăn khó nuốt. Đoạn, nàng quay về phía Long Thiên Thánh chắp tay nói:



“Mong bệ hạ lượng thứ. Có vài kẻ khinh người quá đáng, ta không thể không tức giận.”



“Không sao, ta hiểu.” Long Thiên Thánh mỉm cười gật đầu không coi đó là một chuyện to tát: “Lam Hằng, chớ khinh thiếu niên nghèo.”



Dứt lời, hắn cũng chỉ trừng mắt cho đối phương một cái sau đó coi chuyện này như không có gì. Loại hành động cùng lời này của hắn không thể không nói khiến cho Bạch U Cơ có chút tức giận.



Chớ khinh thiếu niên nghèo? Vị hoàng đế này cũng muốn đâm chọc Khương Thần hay sao?



Linh Vân Tông các nàng mặc dù có xích mích qua lại cùng Cửu Nguyệt Vương Triều, thế nhưng hiện tại các nàng làm khách ở nơi đây, đúng ra mà nói phải được đón tiếp như sứ thần của các vương triều khác. Vậy mà có kẻ bày tỏ thái độ khinh thường, người đứng đầu một quốc như Long Thiên Thánh lại dửng dưng coi đó như không, loại thái độ này quả thật có chút quá đáng đi.



Bên cạnh Long Thiên Thánh, sắc mặt của Long Giai My cũng khẽ trầm xuống. Nàng nhìn nét mặt của Long Thiên Thánh, nội tâm sinh ra chút sợ hãi.



Tính tình Long Thiên Thánh ra sao, thân là nữ nhi, nàng là người hiểu rõ hơn ai hết. Hắn vốn phân minh rạch ròi, loại chuyện cậy thế khinh thường người khác như Lam Hằng kia hắn đặc biệt ghét bỏ. Thế nhưng hiện tại thì sao? Lam Hằng rõ ràng chế giễu Khương Thần trước mặt Long Thiên Thánh hắn, hắn lại chỉ trừng mặt cho xong chuyện, Long Giai My làm sao không hiểu đây là thiên vị.



Người khác thì không ngửi ra được mùi vị gì thế nhưng nàng thân là người đứng trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị lại đoán biết được ý nghĩ của Long Thiên Thánh. Long Thiên Thánh chắc chắn biết được nàng muốn kết giao cùng với Linh Vân Tông để giành thêm lợi thế trong cuộc chiến kia, thế nên thái độ của hắn hiện tại chính là muốn cảnh báo với Long Giai My đó là dù cho kết giao với ai đi chăng nữa, lợi ích vương triều vẫn phải đặt lên hàng đầu.



Mặc dù đây chỉ là phán đoán cá nhân thế nhưng trong lòng Long Giai My vẫn là lộp bộp một tiếng. Dù sao thái độ của nàng đối với Lam Hằng cũng khác thái độ của Long Thiên Thánh đối với đối phương. Khác với thánh ý của Long Thiên Thánh cũng khiến cho nàng cảm thấy có chút lộp bộp trong lòng.



Lại nói, Bạch U Cơ sau khi nói xong liền quay về vị trí của mình chờ đợi Khương Thần quay lại. Sau khi xả hết tức giận trong lòng, khuôn mặt lúc này cũng đã dịu trở lại.



Bấy giờ tại tửu án phía trên, Long Giai My mới lặng lẽ mở hộp quà mà Bạch U Cơ tặng ra. Trong đó là một chiếc nhẫn trữ vật tinh xảo. Kiểm tra bên trong nhẫn trữ vật, sắc mặt Long Giai My liền biến đổi. Trong thoáng chốc hiện ra vẻ vô cùng ngạc nhiên. Nàng không kiềm được cảm xúc mà hướng tới Bạch U Cơ, mỉm cười nói:



“Bạch cô nương, phần lễ này của ngươi cũng quá nặng đi.”



Bạch U Cơ chỉ mỉm cười không nói gì. Từ nét mặt cũng có thể hiểu món quà kia đối với nàng cũng không phải quá tốn kém.



“Là thứ gì?” Long Hồng Di tò mò hướng tới Long Giai My khẽ hỏi.



“Mười cái phù lục tam phẩm.” Long Giai My cười khổ nói.



“Mười cái phù lục tam phẩm?” Long Hồng Di trừng mắt nói: “So với đan dược tam phẩm mặc dù không bằng thế nhưng mười cái nha, giá trị không hề nhỏ chút nào.”



“Đâu chỉ có vậy.” Long Giai My có chút bất đắc dĩ nói: “Hai mươi cái phù lục nhị phẩm cùng năm mươi cái phù lục nhất phẩm.”



Long Hồng Di triệt để ngây người. Số lượng phù lục như vậy cũng quá kinh khủng đi. Toàn bộ số đó bán ra cũng là một lượng Hỗn Nguyên Thạch trên trời.



“Nàng là phù sư, đám phù lục này đối với nàng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Long Giai My khẽ nói: “Nhưng xem ra nàng đã tổn hao một hồi tâm sức a.”



Nói đoạn, nàng như có như không liếc nhìn về phía Long Thiên Thánh. Nhận ra hắn vẫn một mực yên lặng không chút động tĩnh, Long Giai My mới âm thầm thở phào một hơi.



“Ài…loại chức nghiệp kia quả nhiên chính là một kho báu di động a.”



“Vì vậy biểu tỷ ngươi biết vì sao ta lại kết giao cùng với Khương Thần a?”



“Ý ngươi là?”



“Phải, đúng như vị Bạch U Cơ kia nói. Hắn tinh thông cả ba loại chức nghiệp cao quý nhất Đại Thiên Nguyên Giới này.” Long Giai My khẽ gật đầu, nói.



“Kinh…khủng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK