Người đăng: meomeo14311
Nhìn ba con yêu thú uống nước bên bờ suối, sắc mặt Khương Thần hiện lên chút kì quái. Yêu thú này bình thường chỉ uống máu, vậy mà cũng có lúc uống nước suối.Đừng nói là uống máu cho nên không khát nước, kể cả không hề uống máu, đối với yêu thú thì việc uống nước gần như không có tác dụng gì cả. Bởi lẽ bọn chúng sẽ không khát nước.
Có lẽ đây chính là thói quen của sinh linh đi!
Dù cho là yêu thú thì cũng không tránh được quy luật tự nhiên. Tựa như Khương Thần hắn hiện tại có thể nhịn ăn cả tuần cũng không bị đói chết, thế nhưng hắn vẫn ngày ăn ba bữa cơm đều đặn không thiếu bữa nào. Đây đã hình thành một loại thói quen, đồng thời cũng là một loại hưởng thụ. Mà hắn cũng không có tính toán từ bỏ loại thói quen thường nhân này. Nếu không, ý nghĩa tu luyện ở đâu?
Khiến cho mình mạnh mẽ, biến thành một tồn tại vĩnh hằng, có thể chưởng khống sinh linh, nhưng vô dục vô cầu sao?
Khương Thần chỉ ở trong lòng cảm khái một chút, sải chân lập tức bước về phía ba con Huyết Linh Sư.
Huyết Linh Sư dường như cũng cảm nhận được động tĩnh, lúc này không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Thần. Trong thoáng chốc, ba tiếng gần đồng thanh vang lên.
Vừa mới ngửa cổ gầm một tiếng, còn chưa kịp nhào về phía Khương Thần, từ trên một cành cây đại thụ vươn ra một đầu cự mãng. Cự mãng này xét về thân hình thì chỉ nhỏ hơn Huyết Linh Sư một chút mà thôi. Thế nhưng thực lực lại hơn xa ba đầu sư. Kia rõ ràng là một đầu yêu thú cấp hai.
Chỉ thấy cự mãng há ra miệng rộng, chỉ một ngụm liền cắn chết Huyết Linh Sư. Huyết Linh Sư bộ lông dày cứng như bảo giáp là vậy nhưng gặp phải cự mãng lại giống như giấy trắng. Chỉ thấy một loại chất lỏng tiết ra từ miệng tôn cự mãng kia, làn da đỏ của Huyết Linh Sư cứ thế bị ăn mòn.
Không ra ba hơi thở, một đầu Huyết Linh Sư to lớn hơn Khương Thần cứ thế bị cự mãng nuốt xuống.
Cự mãng đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía Khương Thần cùng với hai đầu Huyết Linh Sư còn lại. Trong khi hai đầu sư nhìn nó với ánh mắt sợ hãi.
Hiển nhiên nhìn thấy thảm trạng của đồng bọn, biết được thực lực đối phương cao hơn mình, hai đầu Huyết Linh Sư này cũng không có tâm trạng tham chiến.
Khương Thần đứng bên ngoài nhìn cử động của hai đầu Huyết Linh Sư liền biết được chúng chuẩn bị bỏ chạy, vì thế hắn làm ra hành động trước tiên.
Một bước chân khẽ đạp lên mặt đất, thân hình Khương Thần hóa thành một đạo tàn ảnh. Trong phút chốc đã áp sát một đầu Huyết Linh Sư bên bờ suối.
Cự mãng vẫn uốn mình trên cành cây đại thụ khiến cho cành cây oằn xuống sát với bờ suối. Nó nhìn thấy Khương Thần di động thân hình, hai mắt đột nhiên lóe sáng. Đầu rắn to lớn lập tức mở ra miệng đỏ như máu hướng về phía Khương Thần phát động công kích.
Khương Thần trong lúc di động thân hình liền cảm nhận được cú táp mạnh mẽ của cự xà đang dần tới. Hắn cười lạnh nói:
“Nhị giai yêu thú mà thôi, còn không dọa sợ được ta.”
Dứt lời, Khương Thần bộc phát tốc độ mạnh mẽ, thân ảnh như một tia sáng xuyên qua rừng cây đâm thẳng lên người Huyết Linh Sư còn đang chưa kịp phản ứng trước hai luồng công kích.
Hình ảnh hiện ra lúc này chính là một ngón tay của Khương Thần trực tiếp khiến cho đầu lâu Huyết Linh Sư có một lỗ máu lớn, thậm chí trên ngón tay kia vẫn còn nhuốm máu đỏ.
Tiêu diệt xong một đầu Huyết Linh Sư, Khương Thần đạp lên mặt đất lui lại phía sau ba bước. Hoàn toàn rời xa phạm vi công kích của cự mãng.
Rít!!!
Cự mãng đâm thẳng đầu xuống đất, mặt đất bị khoan xuống một hố sâu. Chất độc từ miệng cự mãng tiết ra khiến cho vùng đất đá kia lập tức bị ăn mòn. Trong thoáng chốc giữa hố sâu hình thành một lỗ đất nhỏ sâu hoắm.
“Độc tố ăn mòn quả nhiên lợi hại.” Khương Thần nhìn thấy lỗ đất sâu hoắm, sắc mặt hiện lên chút kinh ngạc.
Lúc này, đầu Huyết Linh Sư còn lại sau khi nhìn thấy hai đồng bạn của mình một bị nuốt chửng một bị đánh chết, nó lập tức hướng về một phía triển khai thân hình nhanh nhẹn len lỏi qua các gốc cây bỏ chạy.
Khương Thần trước tiên phát hiện ra hành động bỏ chạy của Huyết Linh Sư, hắn không chút suy nghĩ liền đạp nhẹ lên mặt đất, thân ảnh hóa thành thiểm điện đuổi theo. Cự mãng trên cành cao lúc này vặn nhẹ thân mình, cành đại thụ rủ xuống lập tức bị vặn gãy.
Cự mãng cùng với cành cây lập tức rơi xuống dòng suối. Quẫy mình một cái thật mạnh khiến cho đất đá bay tung tóe, cự mãng rít lên một tiếng hướng về phía Khương Thần cùng Huyết Linh Sư đuổi theo.
Cảnh quay theo dõi đoàn đệ tử thí luyện vốn được Long Thiên Thánh điều khiển, lúc này vừa vặn chiếu đến cảnh Khương Thần một truy một chạy với hai tôn yêu thú. Cảnh này hiện ra khiên cho mọi người có chút buồn cười.
Minh Nguyệt Vương Triều dẫn đội là một lão giả tay cầm quải trượng, mình mặc hôi bào bên trên có đỉnh trang sức. Nghe người khác đồn rằng, vị này là một Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong, đồng thời là quốc sư của Minh Nguyệt Vương Triều.
Lúc này, thanh âm tựa tiếu phi tiếu của hắn vang lên:
“Ta nghe đồn rằng La Chinh trưởng lão mới thu một vị đồ đệ mà còn là Nguyên Thể Cảnh. Nhìn biểu hiện của người trẻ tuổi kia, có lẽ là hắn đi.”
La Chinh đang ngồi lim dim, nghe được thanh âm của lão giả liền nhìn sang. Lão giả kia hắn quen biết, người đó gọi là Cố Tàng khi trẻ từng là chiến tướng hung mãnh nhất của tiên hoàng Minh Nguyệt Vương Triều.
Trong lần tranh đoạt mỏ Hỗn Nguyên Thạch lần trước tại biên giới hai vương triều, cũng chính vị Cố Tàng này là người đàm phán đưa ra quyết định tỉ võ.
Đối phương thân phận hiển hách, thực lực cũng cao tuyệt, La Chinh không thể đối với hắn lãnh đạm, chỉ có thể gật đầu nói:
“Bất tài đồ đệ mà thôi. Cố đạo hữu không cần quan tâm.”
“Ha ha…La trưởng lão nổi tiếng thiết huyết lạnh lùng, không bao giờ thiên vị đồ đệ. Hắn bằng vào Nguyên Thể Cảnh sơ kì mà có được danh ngạch thí luyện này, hẳn là đầy đủ thực lực đánh bại Nguyên Khí Cảnh đi…không tầm thường a.” Cố Tàng đưa tay vuốt râu cười ha ha nói.
“Tiểu đả tiểu nháo mà thôi. Có thể phát triển tới mức nào, tương lai liên không nói trước được.” La Chinh có chút khiêm tốn đáp, sâu trong mắt lại lóe lên một vệt sáng, ánh mắt nhìn về quang cầu trước mặt như có điều suy nghĩ.
Hình ảnh trong quang cầu chợt biến đổi, sắc mặt La Chinh ngay lập tức hiện lên vẻ âm hàn. Bởi lẽ trong quang cầu kia phản chiếu hình ảnh Mộc Kiếm Thanh bị ba vị Nguyên Hồn Cảnh vây công, sắp sửa không trụ được.
Mọi người trong gian đại sảnh này sắc mặt chợt hiện lên chút cổ quái. Bởi lẽ ba vị đệ tử này vừa vặn lại là đệ tử đến từ Minh Nguyệt Vương Triều.
Bên đây thì quốc sư khiêm tốn ngợi khen, bên kia thì đệ tử vây công người ta. Minh Nguyệt Vương Triều này quả thật cực phẩm.
“La Chinh trưởng lão? Ngươi sẽ không bởi vì thế mà tức giận chứ? Thí luyện đại chiến này cũng không phải là đơn đả độc đấu. Việc đoàn đội vây công là chuyện hết sức bình thường.” Cố Tàng vuốt vuốt râu, nở ra nụ cười không mấy thân thiện nói.
Những thế lực khác có thể không biết, thế nhưng Long Thiên Thánh ngồi đây lại rõ rành rành vì sao vừa mới bắt đầu thí luyện, đệ tử Minh Nguyệt Vương Triều lại hướng tới đệ tử Linh Vân Tông ra tay.
Kia chẳng phải là đã có xích mích từ trước sao.
Lúc trước mỏ Hỗn Nguyên Thạch chính là ba phe thế lực quyết đấu chọn ra phe giành quyền sở hữu. Năm đó đệ tử Linh Vân Tông cường ngạnh đánh bại đệ tử Minh Nguyệt Vương Triều cùng Cửu Nguyệt Vương Triều cho nên giành quyền kiểm soát. Minh Nguyệt Vương Triều từ đó vẫn ghi mối hận này.
Thậm chí không chỉ Minh Nguyệt Vương Triều nhớ mãi sự kiện này, mà cả Cửu Nguyệt Vương Triều cũng là không vừa ý.
Lúc này không ai để ý khóe miệng Long Thiên Thánh khẽ nhếch lên, nụ cười nghiền ngẫm hiện ra.
Bên trong chiến trường, Mộc Kiếm Thanh bị ba đệ tử Nguyên Hồn Cảnh Minh Nguyệt Vương Triều vây công.
Nếu như chỉ là ba Nguyên Hồn Cảnh bình thường, dựa vào ưu thế bối cảnh của mình, Mộc Kiếm Thanh còn có thể có sức kháng cự, thế nhưng đối phương cũng là thiên tài tu luyện như mình. Thiên tài gặp thiên tài, một đối một đã là một cuộc khổ chiến huồng hồ ba vị thiên tài vây công một vị.
Chỉ thấy Mộc Kiếm Thanh vừa đánh vừa chạy, bộ dáng lộ ra khổ sở vô cùng.
…
Bình thường tại quang cầu phản chiếu sẽ có hai màn hình. Một màn hình là quay cận cảnh, một màn hình nhỏ sẽ là toàn bộ bản đồ Tử Vong Sâm Lâm được thu nhỏ lại kèm theo đó là rất nhiều các chấm tròn nhỏ với đủ loại màu sắc không ngừng di động.
Mỗi chấm nhỏ tương đương một vị đệ tử, mỗi màu tương đương một thế lực. Mà Linh Vân Tông là các chấm nhỏ màu xanh lục.
Nhìn lên bản đồ có thể thấy hầu hết các đệ tử vẫn còn đang phân bổ khắp chiến trường, chỉ một số chấm tròn đồng màu có thể tìm được nhau. Hiển nhiên bọn họ muốn dựa vào khả năng đoàn đội tác chiến để liệp sát yêu thú.
Tại địa điểm khác nhau trên chiến trường, chín vị đệ tử trên Ngoại Môn Bảng của Linh Vân Tông không biết bằng cách gì đã liên hệ được với nhau. Dựa vào hình chiếu bản đồ nhỏ hiện lên trên quang cầu, hình ảnh bọn họ hiện ra là các chấm nhỏ đang di chuyển lại gần nhau.
Một vị trưởng lão nội môn cười cười nói:
“Lũ nhỏ này rốt cuộc hiểu được thế nào là đoàn đội tác chiến.”