Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Cẩn thân, tiểu tiện nhân kia tới rồi.”



Trung niên nhân hung dữ tựa hồ cũng phát hiện ra bản thân là mục tiêu của Trương Tiểu Hân cho nên ngay lập tức làm ra thủ đoạn ngăn cản. Chỉ thấy hắn rút ra thanh đao đeo bên hông chậm rãi giơ lên phòng bị công kích chuẩn bị đánh tới.



“Tiểu tiện nhân, đang bị trọng thương mà dám chạy ra ngoài tấn công bọn ta. Hà hà, bắt được ngươi rồi gia sẽ chơi ngươi tám trăm hiệp, chơi chết ngươi luôn.”



Trung niên nhân hung dữ nghe tiếng gió liền phát hiện ra vị trí công kích của Trương Tiểu Hân. Hắn vẫn vững tin một điều đó là Trương Tiểu Hân đang bị thương năng, không thể làm gì được bọn hắn, cho nên bộ dáng tự tin vô cùng.



Bên cạnh người này, vị trung niên nhân trầm ổn thực lực Nguyên Hồn Cảnh trung kì cũng cảm nhận được vị trí của Trương Tiểu Hân, quyền đầu của hắn ngay lập tức giơ lên, nguyên thuật sẵn sàng tung ra khi nàng tiến tới.



Thời điểm hai thanh chủy thủ của Trương Tiểu Hân cắt tới, Khương Thần tại phương xa chậm rãi nhắm lại hai mắt. Đoạn, song đồng đột nhiên trừng lên, đồng tử hiện lên một vệt tinh quang sáng chói. Từ song đồng bắn ra hai đạo tinh thần lực hung hãn đánh thẳng vào não hải hai trung niên nhân Nguyên Hồn Cảnh.



Cả hai đều không hề biết phía sau còn có ám toán cho nên rất dễ dàng trúng phải công kích tinh thần lực của Khương Thần. Chỉ thấy hai người nọ vốn đang lên tinh thần phản kích ngược lại Trương Tiểu Hân thì chợt cảm thấy não hải ong ong hai tiếng. Ngay sau đó cả hai đều cảm thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảng tối đen.



Không chỉ tầm nhìn đột nhiên biến mất, bọn họ còn cảm giác cử động bị chậm đi rất nhiều, thậm chí thời điểm đầu cả hai còn cảm thấy chân tay tê rần không thể nhấc lên binh khí.



“Là…là có ám toán.”



Xoẹt…xoẹt!!!



Hai đạo thanh âm giống như kim loại cứa vào da thịt vang lên. Sương mù trắng xóa hiện lên hai tia đỏ chót. Hai tia đỏ chót bắn lên cao hơn một mét sau đó càng có nhiều tia đỏ khác bắn lên theo sau.



Bộp…bộp…



Lại có hai thanh âm giống như thứ gì rơi trên mặt đất, chỉ nghe thấy thanh âm thất thanh của hai tên Nguyên Khí Cảnh Tham Lang mạo hiểm đoàn vang lên:



“Tiện nhân…tiện nhân kia chém bay đầu đội trưởng rồi…”



Một trong hai người hoảng loạn bỏ chạy, người còn lại vẫn giữ được chút bình tĩnh lấy ra một cây pháo bắn lên trời làm hiệu.



Hắn vì không bỏ chạy cho nên nhát dao tiếp theo của Trương Tiểu Hân lia qua liền đầu lìa khỏi cổ chết không kịp ngáp. Mà hai đạo thanh âm lộp bộp vừa rồi cũng là hai cái đầu người của hai Nguyên Hồn Cảnh rơi xuống đất.



Mãi khi Trương Tiểu Hân chém bay đầu người thứ ba, thân thể hai tên Nguyên Hồn Cảnh mới đổ gục xuống như cây bật gốc.



Vút!!!



Lại một đạo thanh âm xé gió vang lên trong sương mù dày đặc. Ngay sau đó sương mù trắng xóa lại bắn ra một tia đỏ tươi. Nguyên Khí Cảnh bỏ chạy chưa được bao xa kia bị chủy thủ trên tay Trương Tiểu Hân chuẩn xác phi trúng cổ, cũng chết không kịp kêu lên một tiếng.



Toàn bộ sự việc đều diễn ra chưa đầy một phút. Thủ đoạn dứt khoát, tàn nhẫn của Trương Tiểu Hân khiến cho Khương Thần tấm tắc khen ngợi. Nhìn Trương Tiểu Hân hiện tại rất có bộ dáng của một sát thủ chuyên nghiệp. Ra tay dứt khoát, một dao là lấy đầu người, không chút khoan dung độ lượng.



Mặc dù trước đó Khương Thần có ra tay phụ trợ, thế nhưng đó cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Để tránh cho nàng gặp thêm chút ngăn cản cho nên hắn mới ra tay, bằng không với thực lực Nguyên Hồn Cảnh hậu kì cùng với thân pháp cao minh của nàng, không khó để đánh gục hai tên Nguyên Hồn Cảnh kia.



“Hừ…”



Trương Tiểu Hân sau khi thu về thanh chủy thủ vừa ném đi, còn đang định dọn dẹp xác của bốn tên mạo hiểm giả này thì một cánh tay mạnh mẽ đem nàng nắm lấy sau đó kéo ra khỏi sương mù.



Giật mình vì đột nhiên có người bắt lấy, theo phản xạ Trương Tiểu Hân giơ lên chủy thủ đâm về phương hướng mà nàng cho là cổ của đối phương. Thế nhưng chủy thủ trên tay còn cách cổ người kia một ngón tay thì nàng phát hiện ra người lôi mình đi là Khương Thần. Khuôn mặt nàng không giấu nổi ngạc nhiên, nói:



“Ngươi làm gì?”



“Phụ cận có rất đông người chạy tới đây. Có lẽ là đám Tham Lang mạo hiểm đoàn, trong đó khí tức Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong không dưới ba người. Với hai chúng ta hiện tại khó có thể chống đỡ.” Khương Thần không nhanh không chậm, vừa kéo Trương Tiểu Hân rời đi vừa nói.



“Có người đến? Làm sao ta không cảm nhận được?”



“Tinh thần lực của ta ta so với ngươi mạnh hơn nhiều.” Khương Thần đáp: “Vả lại đám người này sẽ không cho đồng bọn đi lẻ, nhất định trong đó có trá.”



“Ngươi không quan sát tình thế đã vội lao ra, nếu như ta không nhắc nhở, nhất định sẽ lâm vào vây giết.”



“Ta quả thực không biết xung quanh còn có mai phục, trước đó thậm chí đã cẩn thận cảm nhận.”



“Khó trách ngươi lần nào trở về cũng đầy rẫy thương thế.”



Trương Tiểu Hân nghe Khương Thần nói vậy, sắc mặt liền biến đỏ.



Thường thì vết thương trên tay chân nàng có thể tự xử lý được, nhưng những vết thương ở những vị trí mà nàng không thể với tới thì đều nhờ Khương Thần xử lý giúp. Tay chân Trương Tiểu Hân đều không có sẹo thế nhưng lưng lại chằng chịt sẹo cũng là lý do đó.



Lại nói, trong thời gian qua Khương Thần cũng giúp Trương Tiểu Hân không dưới mười lần xử lý vết thương, thành ra da thịt của nàng để lộ trước mặt hắn cũng không ít lần. Chính vì điều này cho nên hiện tại hắn nhắc đến lại khiến cho nàng có chút ngại ngùng.



Đương lúc hai người còn vừa bỏ chạy vừa nói chuyện, phía trước đột nhiên bộc phát ra một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí màu cam chói mắt tựa như có người đang thi triển nguyên thuật mạnh mẽ.



“Cẩn thận.”



Khương Thần vội vàng đẩy Trương Tiểu Hân sang một bên sau đó oằn mình giơ ra một nắm đấm bao bọc bởi hỏa diễm đấm thẳng về phía luồng Hỗn Nguyên Chi Khí màu da cam kia.



Ngay thời điểm nắm đấm của hắn vung ra, bên trong luồng Hỗn Nguyên Chi Khí da cam cũng phóng ra một quyền to lớn mạnh mẽ kèm theo đó là thanh âm gào thét:



“Cuồng Sư Nộ Quyền!”



Oành!!!



Một đạo thanh âm va chạm mạnh mẽ vang lên, sau đó sóng nhiệt khủng bố lan rộng ra xung quanh.



Chỉ thấy Khương Thần bật lùi về sau mấy bước, hỏa quyền đã bị dập tắt thế nhưng dường như hắn cũng không hề hấn gì sau va chạm.



Về phần luồng Hỗn Nguyên Chi Khí màu cam kia sau va chạm cũng biến mất, quyền đầu thu về, một trung niên nhân lưng hùm vai gấu chậm chậm bước ra, bên cạnh hắn còn có thêm hai đạo nhân ảnh to lớn không kém.



“Tiểu tử mới là Nguyên Khí Cảnh vậy mà có thể đỡ được một quyền của ta, không tệ.”



Một đạo thanh âm lạnh lùng trầm trầm khẽ vang lên. Thanh âm này chính là của vị trung niên cao lớn kia phát ra.



“Hắc…Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong mà thôi, còn chưa đủ gây sợ.”



“Mà thôi? Ha ha…tiểu tử, ngươi có biết ngươi vừa nói gì không?” Trung niên nhân kia cười lạnh nói: “Hai người các ngươi bắt tiểu tiện nhân kia, ta đến chơi với tiểu tử thú vị này một chút.”



Trương Tiểu Hân sau khi bị Khương Thần đẩy sang một bên mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cảnh giới của nàng cao hơn Khương Thần, kinh nghiệm chiến đấu cũng có, sinh tử chi chiến cũng có thế nhưng so với Khương Thần thì còn lâu mới bằng. Phản ứng so với hắn cũng chậm hơn nhiều lắm. Phải đến khi Khương Thần chống đỡ một quyền của trung niên nhân kia xong thì nàng mới định thần được là có chuyện gì.



“Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong…ba người?” Trương Tiểu Hân khẽ lẩm nhẩm.



“Chạy trước đi. Ta sẽ đuổi theo ngươi sau.” Khương Thần cũng không để ý tới trung niên nhân cao lớn, ngược lại hướng về phía Trương Tiểu Hân nói.



Với thực lực của hắn hiện tại không thể giết được cả ba Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong này, thế nhưng bọn họ muốn giết hắn cũng là không thể. Hắn chỉ lo trước vây công của Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, phụ cận còn có mạo hiểm giả khác chạy tới, Trương Tiểu Hân sẽ không thể đào thoát được cho nên nhắc nhở nàng trước, miễn cho nàng ham chiến mà ở lại.



Trương Tiểu Hân dường như đối với lời nói của Khương Thần rất biết nghe lời. Sau khi Khương Thần nói xong, nàng cũng không chần chừ mà bỏ chạy thục mạng khiến cho hai người bên cạnh trung niên nhân cao lớn sững sờ.



Cứ thế liền chạy sao? Bỏ lại đồng đội thế sao?



“Còn chờ gì nữa? Lần này huy động lượng lớn nhân mã, nếu như còn để cho ả chạy thoát, trở về làm sao ăn nói với đoàn trưởng.” Trung niên nhân lưng hùm vai gấu khẽ quát lên khiến cho hai người kia vội vàng thi triển thân pháp đuổi theo Trương Tiểu Hân.



“Ngươi yên tâm, lần này các ngươi lại thất bại mà thôi.”



“Tiểu tử cuồng vọng, để ta xem mạng ngươi lớn đến mức nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK