Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Xèo xèo xèo…



Sườn sau khi đổ vào chảo liền phát ra từng thanh âm xèo xèo vui tai. Dầu bắn tứ tung khiến cho tiểu nha đầu Mai Khả Ái vội vàng bỏ chạy. Vừa chạy vừa kêu lên oai oái, bộ dáng lộ ra chút khôi hài.



Đánh nhau với yêu thú bị thương cũng không thấy nàng kêu la, vậy mà dầu bắn lên người vốn đối với nguyên giả không có chút sát thương lại khiến cho nàng sợ hãi.



Quả nhiên tiểu nha đầu thì vẫn là tiểu nha đầu, dù cho đó là nguyên giả.



Sau một hồi xào nấu, chảo sườn đã tỏa ra một mùi hương thơm phức. Mà Khương Thần sau khi hít vào hương thơm này cũng khẽ gật đầu ưng ý.



Tiểu nha đầu bên cạnh thì không cần nói, nàng sớm đã nước dãi chảy ròng, mắt sáng như sao, hận không thể nhảy bổ vào chảo đồ ăn mà ngấu nghiến.



“Khương đại ca, liệu có đủ cho chúng ta ăn không?”



“Không đủ làm tiếp cho ngươi. Nhưng ăn không hết ta đem chúng nhét vào lỗ tai ngươi.” Khương Thần hừ lạnh hăm dọa.



Mai Khả Ái vội vàng né ra xa, hai tay ôm lấy hai lỗ tai lắc đầu nói:



“Không nhét lỗ tai đâu. Nhất định sẽ ăn hết.”



“Được rồi, mau chóng ăn đi, chiều nay phải đạt chỉ tiêu năm con yêu thú nhị giai, nếu không ta liền cắt cơm tối của ngươi.” Khương Thần khẽ lắc đầu, cười bất đắc dĩ nói.



“Tuân lệnh.”



Đạt được đồng ý của Khương Thần, Mai Khả Ái lao vào chảo thức ăn như sói đói, tay phải một miếng sườn, tay trái một miếng sườn, hai tay thay phiên nhau đưa lên miệng gặm liên tục. Vừa gặm vừa há miệng khẽ thổi vừa khén ngon, bộ dáng đáng yêu vô cùng.



Bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này không ít người nuốt nước bọt. Bởi lẽ chảo sườn xào chua ngọt kia quả thực quá ngon. Mà bọn họ đã bao giờ được ăn mấy món đồ như vậy đâu. Thậm chí không ai biết một miếng xương vốn không có bao nhiêu thịt dính trên đó lại được chế biến như vậy.



Nhìn kìa, từng miếng sườn vàng óng bám đầy dầu mỡ bóng loáng, mặc dù chỉ là quan sát qua quang cầu thế nhưng không ít người đã tự tưởng tượng ra mùi hương của chúng rồi.



Lại nói, Khương Thần một bên ăn uống từ tốn mặc cho tiểu nha đầu thả sức ăn. Nàng ăn no mới có thể săn bắt được yêu thú.



Hai người đã đồng ý thỏa thuận mỗi đầu yêu thú săn được sẽ chia đôi điểm, Khương Thần nấu ăn cho nàng, nàng săn yêu thú. Bởi vậy vì điểm số của mình nói riêng cùng với việc muốn huấn luyện tiểu nha đầu này cho nên hắn cũng muốn chuẩn bị những bữa ăn tươm tất cho nàng.



Sau khi ăn hết một chảo đầy sườn xào chua ngọt, Mai Khả Ái rốt cuộc thỏa mãn. Sau khi ợ ra một tiếng thật to, nàng vỗ lên cái bụng căng phồng của mình nói:



“Giá như tỷ tỷ ta có thể nấu ăn bằng một phần mười Khương đại ca, ta liền mãn nguyện.”



Khương Thần gật đầu, thanh âm giống như trình bày một sự việc nói:



“May mắn muội muội ta chỉ ăn bằng một phần mươi ngươi. Nếu không thân ca ca đây cũng sạt nghiệp.”



Mai Khả Ái khẽ đỏ mặt, chợt nàng nhảy bổ tới gần Khương Thần, khuôn mặt giống như phát hiện ra đại lục mới, ngạc nhiên nói:



“Ồ, Khương đại ca cũng có muội muội sao? Muội muội ngươi bao lớn? Có giống như ta không?”



“Ừm, tuổi tác không chênh lệch so với ngươi.” Khương Thần gật đầu nói.



“Vậy nàng đâu? Có tham gia thí luyện không? Ta muốn kết bạn với nàng.” Mai Khả Ái nói.



Khương Thần nhướng mày nhìn Mai Khả Ái, thanh âm có chút kì quái vang lên:



“Ngươi muốn kết bạn với nàng? Vì sao?”



“Vì nàng có một vị ca ca biết nấu ăn.” Mai Khả Ái cười tươi rói, đáp.



Khương Thần chỉ biết đắc đầu bất đắc dĩ.



Đương lúc hắn chuẩn bị đem đồ đạc nấu ăn thu dọn, sắc mặt chợt khẽ biến. Chỉ thấy Khương Thần đưa tay kéo Mai Khả Ái sát lại gần người mình, thanh âm lạnh lùng hướng về một phía vang lên:



“Ra đi, ẩn núp như vậy không thấy khó chịu sao?”



Bốp bốp bốp…



Một tràng vỗ tay vang lên, từ trên một cành cao phía xa xuất hiện bốn đạo thân ảnh. Bốn người này sau khi xuất hiện liền nhảy từ cành cây xuống tiến lại gần Khương Thần cùng Mai Khả Ái.



“Ha ha…Khương huynh đệ, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.” Một đạo thanh âm nam tử vang lên. Người này từ hậu phương dần dần tiến lên, gương mặt lộ ra có chút quen thuộc. Kia không phải Khải Trạch Dương trước đó đã từng bị Khương Thần dọa lui thì còn ai.



Lại nói, Khải Trạch Dương lúc này nở nụ cười tủm tỉm, ánh mắt ngược lại lộ ra một cỗ bất hảo.



Khương Thần vẫn một bộ điềm tĩnh lướt mắt nhìn qua ba người phía sau Khải Trạch Dương. Tất cả đều là Nguyên Khí Cảnh trung kì đến hậu kì, thực lực có vẻ rất mạnh.



“Khương đại ca, bằng hữu của ngươi sao?” Mai Khả Ái nhìn thấy đám người Khải Trạch Dương, lúc này nghiêng đầu khẽ nói.



“Bằng hữu? Ta đồ rằng bọn hắn chuẩn bị đá chúng ta ra khỏi thí luyện đây.” Khương Thần cười lạnh nói.



“Như vậy là đến cướp điểm của chúng ta sao? Hừ.” Mai Khả Ái nhíu mày nói.



“Khả Ái ngươi giải quyết được một người không?” Khương Thần cười nhạt, nhẹ giọng nói.



“Khương đại ca yên tâm, có thể phòng thủ trước hai kẻ…nếu như đánh bại vậy thì chỉ cần một chốc liền có thể giải quyết một tên Nguyên Khí Cảnh trung kì.” Mai Khả Ái gật đầu nghiêm túc nói.



Khương Thần khẽ gật gù. Thông qua mấy ngày nay kiểm tra thực lực, Khương Thần có thể dám khẳng nàng trong thời gian ngắn quả thật đánh bại được Nguyên Khí Cảnh trung kì. Bởi vậy lúc này sắc mặt thoáng hiện vẻ yên tâm.



Bốn người tại nơi kia sau khi nhìn thấy Khương Thần cùng với Mai Khả Ái thầm thì, sắc mặt ai nấy hiện lên vẻ khó chịu. Bốn đạo ánh mắt nhìn nhau, sâu trong đó hiện lên vẻ âm hiểm. Hiển nhiên bốn người này đã đạt thành ý kiến chung.



“Nếu như gặp phải hai kẻ đuổi theo, không cần ham chiến…cứ kéo dài thời gian, đợi ta giải quyết xong hai kẻ liền tới tìm ngươi.”



“Được.” Mai Khả Ái nói.



Chợt nàng nhìn tay phải Khương Thần vẫn quấn đầy băng, khuôn mặt có chút ái ngại nói:



“Khương đại ca, tay ngươi không có vấn đề gì chứ?”



“Không cần lo lắng, có những thứ không phải dùng mắt thường là có thể nhìn thấu.” Khương Thần tủm tỉm nói một câu đầy ẩn ý.



Mai Khả Ái cũng không hiểu Khương Thần nói gì, lúc này nhìn về bốn người kia. Sau khi làm bộ mặt quỷ, nàng lập tức triển khai thân thủ chạy biến vào rừng sâu.



Nhìn theo bóng lưng Mai Khả Ái chạy đi, Khải Trạch Dương ngăn cản bước chân của hai vị đồng môn muốn đuổi theo. Hắn nghi ngờ có âm mưu trong đó, cho nên hiện tại mới không cho phép ai rời đi khu vực này.



Khương Thần nhìn cử động của Khải Trạch Dương, khuôn mặt thoáng hiện vẻ sửng sốt. Bất kì ai trong trường hợp này cũng đều nhìn ra hai người Khương Thần lâm vào yếu thế là điều chắc chắn. Vì thế không ngoài dự đoán, bọn họ sẽ chia binh đuổi theo, thế nhưng vạn phần không ngờ Khải Trạch Dương này lại xảo quyệt đến vậy, cho cả bốn người cùng ở lại vây công hắn.



Chẳng qua sửng sốt thì sửng sốt, Khương Thần cũng không có sợ hãi. Hắn vốn dự liệu trước trường hợp đối phương đa nghi mà dồn toàn bộ nhân lực vào một người, chính vì vậy hắn cũng đã có sự chuẩn bị trước.



Chỉ thấy trên tay Khương Thần là một ngọc bài trắng đánh số không. Thanh âm trào phúng lúc này vang lên:



“Như các ngươi thấy đấy…hiện tại các ngươi không cướp được gì cả.”



Nhìn thấy ngọc bài đánh số không, lại nhìn về phương hướng mà Mai Khả Ái vừa rời đi, sắc mặt Khải Trạch Dương xuất hiện vẻ âm hàn. Hắn hướng về phía ba người kia nói:



“Ba người các ngươi đi tìm tiểu nha đầu kia, tiểu tử này để ta.”



“Được. Sư huynh.”



Dứt lời, ba người kia liền triển khai thân thủ theo hướng vừa rồi đuổi theo Mai Khả Ái.



Bấy giờ nơi này chỉ còn Khương Thần cùng với Khải Trạch Dương. Người kia chỉ tủm tỉm cười tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống một mực nhìn Khương Thần.



“Ta có chút thắc mắc…tại sao lúc trước ngươi không nhân lúc ta suy yếu mà một mạch cướp đoạt điểm số của ta. Hiện tại lại lựa chọn ở lại.” Khương Thần vẫn ung dung đứng tại nơi kia, ánh mắt một mực quan sát nhất cử nhất động của Khải Trạch Dương.



“Vì ta chỉ cần ở đây ngăn cản không cho ngươi chi viện.” Khải Trạch Dương cười nói: “Mà lần trước muốn đánh bại ngươi…nói thật ta có chút không nắm chắc.”



“Ha ha! Một Nguyên Khí Cảnh có thể hướng tới Nguyên Thể Cảnh nói ra câu đó, ngươi là người đầu tiên.” Khương Thần cười nhạt nói.



“Một Nguyên Thể Cảnh có thể được tham dự thí luyện của Nguyên Khí Cảnh cùng Nguyên Hồn Cảnh ta cũng thấy lần đầu.” Khải Trạch Dương nở một nụ cười nghiền ngẫm, một câu mang đầy thâm ý cũng là vang lên.



Xem ra người này cũng là vô cùng cẩn thận. Biết được Khương Thần có thể dựa vào thực lực Nguyên Thể Cảnh tranh đoạt được danh ngạch thí luyện nên nghĩ rằng hắn có thủ đoạn hơn người, vì thế cho nên không dám manh động.



Chẳng qua sự cẩn thận của hắn đều nằm trong tính toán của Khương Thần, chỉ thấy khóe miệng Khương Thần khẽ nhếch lên, một câu tiếp theo mang theo sự trào phúng khiến cho Khải Trạch Dương không khỏi cau mày.



“Đa nghi quá, nhiều khi sẽ hại mình.”



Vừa dứt lời, Hỗn Nguyên Chi Khí trên người Khương Thần bắt đầu tỏa ra. Xung quanh người hiện lên từng luồng quang mang đỏ rực, nóng như lửa đốt.



“Làm sao? Nhịn không được rồi hả?” Khải Trạch Dương lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đứng dậy hướng về phía Khương Thần cười nhạt nói.



Nói đoạn, hai nắm tay hắn cũng nắm lại, Hỗn Nguyên Chi Khí trên người tùy ý mà thôi phát, khí thế cũng tỏa ra có phần lấn lướt Khương Thần.



“Nếu như thực lực ngươi chỉ có vậy…vậy thì đa nghi của ta xem ra hơi thừa.” Khải Trạch Dương.



“Thỉnh.” Khương Thần đưa tay ra phía trước, lúc này bàn tay đã biến thành đỏ như sắt nung. Từ trên bàn tay tỏa ra một luồng khí tức nóng rát, hủy diệt.



Có cảm giác như bất cứ thứ gì chạm vào bàn tay kia đều sẽ bị nó nung chảy.



“Hỏa thuộc tính không sai…” Khải Trạch Dương nhìn Hỗn Nguyên Chi Khí trên người Khương Thần tuy không hùng hậu nhưng mà tinh thuần, lúc này gật đầu tấm tắc.



“Chẳng qua…rất không may cho ngươi…ta lại sử dụng thủy thuộc tính Hỗn Nguyên Chi Khí.”



Hắn nói đoạn liền rút ra một thanh kiếm mỏng như lá lúa, thanh kiếm lúc này uốn éo trên không trung giống như một đầu độc xà, lộ ra khí tức sắc bén.



“Chỉ có kẻ ngu ngốc mới nghĩ rằng nước có thể dễ dàng dập tắt được lửa.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm: “Xem ra ngươi cũng không có gì nổi trội.”



“Thiên Hỏa Chưởng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK