Người đăng: meomeo14311
Trong một gian điện nhỏ hoa lệ hương thơm ngào ngạt, nơi này xuất hiện la liệt người đứng xung quanh một chiếc bàn tròn lớn như bàn nghị sự. Ngồi trước mặt bàn lúc này là sáu vị trưởng lão nội môn của Linh Vân Tông, cả sáu người lúc này khuôn mặt đều hiện lên tiếu ý.Thí luyện kết thúc được hơn hai ngày rồi thế nhưng mọi người vẫn ở lại Cửu Nguyệt hoàng cung để các đệ tử khôi phục thương thế. Dù sao tiết mục đáng mong đợi thứ hai chính là trao phát phần thưởng vẫn chưa diễn ra cho nên Linh Vân Tông bọn họ cũng không dại gì mà phải về sớm.
Dựa theo quy tắc lúc trước, chín thế lực đều sẽ lấy ra chín món bảo vật cùng góp vào làm phần thưởng, đạt hạng một trong thí luyện đại chiến sẽ được tự chọn bốn trong số chín món, hạng hai là ba hạng ba lấy hai món còn lại. Ngoài hạng ba không có gì.
Ngoài ra thứ hạng điểm cá nhân cũng được thưởng rất lớn, từ đan dược, linh thảo, công pháp, nguyên bảo…phần thưởng cũng rất phong phú. Khi mà chín món bảo vật gom góp vào kia chỉ tông môn mới được sở hữu thì đây được coi như phần thưởng khích lệ các đệ tử tham gia. Ít nhất bọn họ có thể cảm nhận được bản thân cực khổ tham gia thí luyện là đáng giá.
“La trưởng lão, lời nói của ngươi lúc trước còn tính chứ?” Nam Cung Y Vận ngồi trên ghế, chân nọ vắt lên chân kia, bộ dáng vô cùng quyến rũ, lúc này che miệng cười nói.
Bộ dáng này của nàng hấp dẫn không ít nam đệ tử. Chẳng qua ai nấy đều biết tính khí của nữ nhân này vô cùng thất thường cho nên không một ai dám chính diện nhìn thẳng nàng cả.
“Ta một lời không nói lại hai lần.” La Chinh chỉ khẽ nở nụ cười lạnh nhạt, khuôn mặt cũng không hiện lên bao cảm xúc. Loại biểu lộ này so với Khương Thần không khác bao nhiêu, đều là hai khuôn mặt lạnh như tiền âm phủ khiến cho người khác nhìn vào chỉ muốn hóa vàng.
Nghe La Chinh nói vậy, sắc mặt Nam Cung Y Vận lộ rõ vẻ vui mừng. Sâu trong ánh mắt càng là hiện lên vẻ tinh quái.
Thời điểm ban đầu khi mới gặp Khương Thần, nàng cảm thấy đối phương không có gì nổi bật. Ngoại trừ là một tên mặt trắng ra, còn lại đều rất kém cỏi. Dù cho trong đại tái tông môn hắn đã dùng thực lực Nguyên Thể Cảnh đánh bại Nguyên Khí Cảnh, bấy nhiêu đó cũng chưa đủ lọt vào mắt nàng. Thế nhưng bằng vào biểu hiện của Khương Thần trong thí luyện lần này, hắn quả thật khiến cho nàng phải nhìn bằng con mắt khác.
Đặc biệt khoảnh khắc Khương Thần một cầu lửa tiễn mười chín vị Nguyên Hồn Cảnh ra khỏi thí luyện, thời điểm đó thậm chí Nam Cung Y Vận nàng còn có loại suy nghĩ nếu như bản thân trẻ ra một chút, có phải hay không liền chạy ngay tới nói với Khương Thần rằng ta rất ái mộ ngươi đây. Thế nhưng đó cũng chỉ là nếu mà thôi, bối phận cùng tuổi tác cả hai cách quá xa làm như vậy chẳng phải mặt mũi nàng sẽ mất hết hay sao?
“Ha ha…tiểu tử kia nếu như có thể bái nhập Tuyệt Thế Đường, không ra vài năm Yêu Nghiệt Đường của các ngươi liền bị Tuyệt Thế Đường chà đạp.” Nam Cung Y Vận khẽ nở nụ cười, thanh âm phát ra cũng chỉ có mình nàng có thể nghe được.
Thời điểm mọi người còn đang tụ họp tại đại sảnh vui vẻ kể về chiến tích cũng như công lao thì tại một gian phòng nhỏ lúc này, một vị nữ tử bạch y đang dùng ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn lên giường, nơi đó một nam tử trẻ tuổi đang nằm bất động. Nếu như không phải ngực hắn còn phập phồng lên xuống, có lẽ không ít người đã nghĩ người kia chết rồi.
Gian phòng nhỏ này chính là Long Giai My đặc biệt sắp xếp cho Khương Thần trị thương, mà nữ tử bạch y kia ngoại trừ Bạch U Cơ thì không thể là ai khác.
Lúc này nàng đang ngồi ngẩn người tại bàn uống nước, bàn tay ngọc ngà đang không ngừng vân vê tách trà đã nguội, ánh mắt lúc nhìn ra bên ngoài hoàng cung lúc lại nhìn về phía Khương Thần đang nằm trên giường bệnh không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Bất chợt, cửa phòng mở ra, một đạo thân ảnh nhỏ nhắn khả ái từ khe cửa phòng hé mở kia thò đầu vào. Đầu nhỏ chui vào, hai mắt tinh ranh mở to, đồng tử đảo vài vòng. Sau khi liếc ngang liếc dọc căn phòng, nàng liền chậm chậm bước vào, bộ dáng như một tên trộm.
Đạo thân ảnh nhỏ bé này đi về phía bàn uống nước, nàng hướng về phía Bạch U Cơ đưa tay che miệng khẽ nói:
“U Cơ tỷ tỷ, Khương đại ca chưa tỉnh dậy sao?”
Bạch U Cơ một tay chống cằm, khuôn mặt hiện lên vẻ buồn rầu. Sau khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé này, nàng cũng chỉ khẽ nở nụ cười gượng gạo khẽ gật đầu.
Thân ảnh nhỏ bé kia nhìn thấy nàng buồn rầu, khuôn mặt vốn có đôi phần vui tươi lúc này cũng xị xuống. Đôi môi nhỏ khẽ tru lên, mặc dù vậy hai mắt vẫn chớp động, đôi con ngươi đảo quanh xuất hiện chút xảo trá. Người này ngoại trừ tiểu nha đầu Mai Khả Ái thì còn ai.
Sau khi bị đá ra khỏi thí luyện, nàng cũng chịu chút ít thương thế, thế nhưng hôm nay cơ bản là không có vấn đề gì. Nghe tin Khương Thần bị thương hôn mê, từ hôm qua tới giờ nàng một lúc lại chạy tới khu vực của Linh Vân Tông nhìn xem đối phương thế nào.
Lúc này, chỉ thấy nàng sà vào lòng Bạch U Cơ, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm lấy tay đối phương, thanh âm thỏ thẻ khẽ vang lên:
“Không cần buồn rầu a. Ta tin Khương đại ca sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Nói đoạn, nàng cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của Bạch U Cơ kéo đối phương đi dạo kinh thành.
Bạch U Cơ vốn đang buồn rầu thất thần, thời điểm bị tiểu nha đầu kéo đi cũng không chút để ý mà đi theo. Đến khi ra tới cổng hoàng cung rồi nàng mới nhận ra bản thân thế mà bị lôi kéo đi chơi. Nội tâm không muốn chút nào thế nhưng nhìn vẻ hớn hở của tiểu nha đầu, lại nghĩ tới bản thân vì buồn rầu mà lạnh nhạt nàng, Bạch U Cơ khẽ lắc đầu một cái, rốt cuộc chịu đi theo nàng đi chơi.
Dựa vào tư sắc của Bạch U Cơ cùng vẻ khả ái của tiểu nha đầu, một lớn một nhỏ rất nhanh đã hấp dẫn rất nhiều nam nhân nhìn ngó. Trên đường thậm chí có rất nhiều người âm thầm đi theo, cũng đồng thời có không ít người chủ động tới bắt chuyện.
Bạch U Cơ bình thường đối với người ngoài đã ít tiếp xúc, hiện tại tâm trí cũng không để ở việc đi dạo cho nên đối với những người này đều là tiểu nha đầu tới đối phó.
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!
Một câu này quả nhiên không sai. Bạch U Cơ buồn bã, đi tới đâu cảnh vật đều có cảm giác ảm đạm tới đó. Phố phường vốn nhộn nhịp nhưng thời điểm ai nấy liếc mắt nhìn thấy nàng buồn rầu thất thần đều sẽ trở nên im lặng.
“U Cơ tỷ tỷ. Buồn nhiều sẽ rất xấu. Chẳng lẽ ngươi muốn thời điểm Khương đại ca tỉnh dậy sẽ nhìn thấy ngươi xấu như vậy sao?”
Tiểu nha đầu mặc dù ngay thơ, nhiều lúc ngốc nghếch thế nhưng không thể không nói thời điểm cần thiết nàng lại cực kì thông minh tinh ý. Nàng phát hiện ra Bạch U Cơ đối với Khương Thần đặc biệt ưa thích, bởi vậy cho nên chỉ cần mượn danh Khương Thần để khuyên nhủ, đối phương nhất định sẽ nghe theo.
Quả nhiên! Nghe tiểu nha đầu nói vậy vẻ mặt Bạch U Cơ giống như người đi trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường. Hai mắt ánh lên tia sáng, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười. Cuối cùng Bạch U Cơ đưa tay khẽ véo má tiểu nha đầu Mai Khả Ái, cười nói:
“Tiểu nha đầu, không nghĩ tới ngươi ngoại trừ biết ăn uống còn biết làm người khác vui vẻ.”
“Hừ. Tất nhiên rồi. Khả Ái không gì không biết làm, nhưng làm giỏi nhất vẫn là ăn.” Mai Khả Ái vênh lên khuôn mặt khả ái, miệng cười toe toét nói.
Hai người một lớn một nhỏ thời điểm vừa rồi nếu như buồn bã khiến cho cảnh người xung quanh buồn theo, vậy thì hiện tại một nhí nhảnh một xinh đẹp thành thục lại khiến cho người xung quanh cũng vui lây.
“Quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân…nếu như có thể được ở bên cạnh bảo bọc cho nàng, ta liền mãn nguyện.”
“Ngươi nằm mơ, không nhìn thấy nàng đi từ hoàng cung ra sao? Nhìn qua liền biết người của quý tộc, chúng ta làm sao có thể…”
…
Mỏi mệt, kiệt sức, đau đớn. Ba loại cảm giác đan xen lẫn lộn khiến cho Khương Thần nửa tỉnh nửa mê.
Đã chết rồi sao? Ta đã chết rồi sao?
Thời điểm Khương Thần mở mắt ra, trước mắt là một khu rừng rậm tràn đầy những âm thanh xào xạc. Khu rừng này nhìn qua giống như một khu rừng nguyên sinh khi mà cây cối đều rất cổ xưa, cao lớn, quấn quanh bọn chúng đều là các loại dây leo kì quái.
“Chuyện gì…Đây là đâu? Ta làm sao lại ở đây?” Thanh âm có chút không dám tin tưởng của Khương Thần khẽ vang lên.
Lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên biến sắc, bởi lẽ giọng nói của bản thân thế mà lại thay đổi. Cụ thể là thanh âm của hắn lúc này nghe vào không khác gì một tên tiểu hài tử.
Mang theo cảm giác không tin tưởng này nhìn xuống hai tay, hai chân, thậm chí đưa tay sờ mặt, sờ đầu tóc của mình, sắc mặt hắn càng thêm kém cỏi. Hắn nhận ra bản thân vậy mà teo nhỏ lại.
Không!
Không hẳn là teo nhỏ mà chính xác là hắn đã trở lại thời điểm mười tuổi.
Hắn thế mà lại trùng sinh một lần nữa!