Người đăng: meomeo14311
Lại nói, Võ Anh Tú hết sức tức giận khi biết tin nhân mã thiệt hại nặng nề. Nếu như không phải Trạch Thanh đã đột phá Nguyên Linh Cảnh, hắn nhất định sẽ một chưởng đập chết đối phương cho hả cơn giận.“Mời đoàn chủ trách tội, Trạch Thanh ta quyết không oán thán.” Trạch Thanh chắp tay khẽ cúi đầu, bộ dáng cũng muôn phần khổ sở.
“Ta thật không hiểu tại sao các ngươi năm lần bảy lượt đều thua trận trở về. Những người khác liền không nói, ngay cả Trạch huynh đệ ngươi là Nguyên Linh Cảnh cũng ăn thiệt thòi trước tiểu tử cùng tiện nhân kia sao?” Võ Anh Tú nhìn thần sắc khổ sở của Trạch Thanh, nội tâm vẫn không ngớt tức giận, nhíu mày nói.
Đây là lần thứ bao nhiêu bọn hắn dẫn quân đi truy sát Trương Tiểu Hân mà thất bại trở về, Võ Anh Tú đã không nhớ. Thế nhưng một lần này có thể nói là một trận đại tai nạn thương cân động cốt. Năm thành lực lượng bị tiêu diệt, ba thành bị thương đối với Tham Lang mạo hiểm đoàn bọn họ là vô cùng đau đớn.
Phải biết trong hai năm qua quân số bọn hắn mới chỉ đông gấp đôi, điều đó có nghĩa là một trận thất bại này đã kéo theo lực lượng phát triển trong thậm chí hơn hai năm qua về con số không.
“Đoàn trưởng, ngươi có chỗ không biết.” Trạch Thanh thở dài nói: “Bọn ta lần này không phải thiệt hại do tiểu tiện nhân kia mà là do yêu thú tứ giai.”
“Yêu thú tứ giai?”
“Phải. Bọn ta bị hai tôn yêu thú tứ giai vây công, sau đó là một đợt thú triều bạo phát. Nếu như không phải có Phong huynh kịp thời dẫn quân tới ứng cứu, Trạch mỗ có lẽ cũng không thể toàn mạng mà trở về.”
Trạch Thanh cười khổ. Mặc dù vậy hắn cũng không dám tiết lộ chuyện bị Khương Thần lừa đảo mới rơi vào hang ổ của yêu thú tứ giai dẫn đến diệt quân. Mà những người đi theo hắn thời điểm đó cũng đã chết sạch, hắn không nói chắc chắn không ai biết loại chuyện đáng xấu hổ kia.
“Làm sao đang yên đang lành các ngươi lại chọc vào yêu thú tứ giai?”
Võ Anh Tú dường như không chấp nhận được loại lý do kia, hừ lạnh nói. Thế nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra điều gì đó.
Lúc này, chỉ thấy sắc mặt Võ Anh Tú hiện lên vẻ âm trầm cực điểm. Một chưởng mang theo lực lượng hùng hậu không chút khoan nhượng vỗ thẳng xuống chiếc ghế gỗ chạm trổ tinh xảo khiến cho nó vỡ tan tành. Người trong sảnh vì thế cũng giật mình không hiểu chuyện gì.
“Đây là một trận âm mưu…khốn kiếp, chúng ta bị hai tiện nhân kia lừa a.” Võ Anh Tú gầm lên một tiếng.
Sắc mặt Trạch Thanh khẽ biến. Chẳng lẽ Võ Anh Tú biết được chuyện gì đó?
“Đoàn chủ, có chuyện gì?”
Võ Anh Tú thở dài nói:
“Hôm nay có một tiên tiểu tử gọi là tiểu Ô đã chạy tới đây báo tin ngươi tiêu diệt được tiểu tiện nhân kia, bên cạnh đó hắn còn mang theo hai quả trứng yêu thú…ta nghĩ là trứng của hai tôn yêu thú tứ giai…”
Uông!
Coòng!
Võ Anh Tú còn chưa kịp nói hết, bên ngoài vang lên từng đợt trống trận, từng đợt chiêng cồng cảnh báo liên tục vang lên kèm theo tiếng la hét vang trời.
“Có yêu thú tấn công, có yêu thú tấn công.”
“Tất cả mau dựng phòng tuyến bảo vệ trang viên…”
“Có yêu thú đột kích, mau báo cáo đoàn trưởng.”
“Tất cả cẩn thận…mau lên tường thành phòng thủ.”
Từng đạo thanh âm la hét này giống như trọng chùy đánh thẳng vào não hải cao tầng Tham Lang mạo hiểm đoàn đang ngồi tại đây. Sắc mặt Võ Anh Tú lập tức biến thành màu gan heo. Xem ra điều hắn lo sợ nhất rốt cuộc xảy đến, hai tôn yêu thú kia đến đòi trứng.
“Các vị, trước hết chạy ra cản địch, Võ mỗ đem hai quả trứng kia giao trả cho bọn chúng hi vọng có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình.”
Võ Anh Tú nói đoạn liền tức tốc chạy trở về phòng lấy hai quả trứng yêu thú, những người khác cũng nhao nhao rời khỏi pháo đài trên đồi chuẩn bị dẫn động mọi người chống lại yêu thú.
Thời điểm bọn họ vừa ra khỏi tòa pháo đài hoa lệ này, sắc mặt ai nấy đều biến ngưng trọng. Phương xa, bọn họ nhìn thấy hai tôn cự xà khổng lồ dẫn đầu kéo theo một đoàn quân yêu thú vô cùng hùng hậu đang tiến tới. Trận thế khủng bố kia có thể gọi là thú triều cũng không ngoa.
Thú triều bùng nổ vào ban đêm là nguy hiểm nhất, tỷ lệ thương vong gấp bội ban ngày. Từng tiếng yêu thú gào rống vang vọng đất trời, hai tôn tứ giai yêu xà dẫn đầu càng là gào thét kinh khủng. Từng đợt sóng âm công kích khủng bố hướng về trang viên phía trước thổi quét qua khiến cho cát sỏi bay mù trời. Tường bao trang viên vốn được làm như tường thành, lúc này trước công kích sóng âm ngược lại lộ ra yếu ớt, có cảm giác có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào.
“Tất cả chuẩn bị nghênh chiến.”
Trạch Thanh cùng Phong Thiết nhân dẫn theo cao tầng Tham Lang mạo hiểm đoàn chạy ra chuẩn bị điều binh khiển tướng chống chọi yêu thú xâm lấn. Chỉ thấy tất cả những thành viên ở Tham Lang mạo hiểm đoàn đang dàn hàng bên trên tường bao bên ngoài trang viên.
Tất cả mọi người không biết lấy đâu ra rất nhiều áo giáp sau đó đồng loạt mặc vào. Loại áo giáp này cũng không phải loại giáp nặng nề của binh lính mà được làm từ da của yêu thú cường đại, có hiệu quả giảm bớt rất nhiều tổn thương, nhất là tổn thương do cắn xé.
Đương lúc ai nấy lăm lăm vũ khí cầm trên tay thì một đạo thanh âm từ phương xa quát lên:
“Dừng lại.”
Từ pháo đài trên đồi, Võ Anh Tú hai tay cầm hai quả trứng dùng khinh công cao siêu của mình đạp lên từng mái nhà phi ra.
Gào!!!
Gào!!!
Hắc Kim Xà cùng Lam Dực Xà nhìn thấy trứng của mình liền rống lên mạnh mẽ. Ánh mắt hung hăng trợn ngược lên nhìn về phía Võ Anh Tú.
Sau một thoáng, Võ Anh Tú rốt cuộc đứng trên nóc của cổng vào trang viên, nóc cổng này cao chừng chục mét, tuy chưa so được với hai tôn yêu xà khổng lồ thế nhưng điều đó đại biểu người nọ đối với yêu thú cũng không yếu thế.
“Ta nguyện ý trả lại trứng của hai vị, hi vọng chuyện này được giải quyết trong hòa bình.”
Võ Anh Tú hai tay hai quả trứng đưa ra phía trước, trầm giọng nói. Mặc dù hắn không biết yêu thú có hiểu tiếng người hay không thế nhưng hắn đoán chỉ cần dựa vào nét mặt, bọn chúng cũng có thể đoán biết được ý định của bản thân.
Hống!!!
Hắc Kim Xà ngửa đầu gào rống một cái, hai mắt hung tợn nhu hòa đi đôi chút. Chẳng qua tư thế đứng của nó vẫn cho thấy nó có thể phát động một đợt tấn công bất ngờ bất cứ lúc nào.
Võ Anh Tú nhìn thấy hai tôn yêu thú hòa hoãn đi đôi chút, sắc mặt cũng hơi vui mừng. Bất quá, vui mừng còn chưa kịp thể hiện trên mặt thì hắn cảm nhận thấy từ hai quả trứng phát ra một luồng dao động mạnh mẽ. Một cỗ lực lượng mang theo cảm giác đè ép khủng bố từ trên vỏ trứng bắt đầu phát ra.
Rắc rắc rắc!!
Phanh!!!
Oành!!!
Những tưởng hai quả trứng là chuẩn bị nở trên tay Võ Anh Tú nhưng không, thời điểm vỏ trứng bắt đầu tách mở, phía trên lớp vỏ mơ hồ xuất hiện một vệt máu đỏ. Vệt máu theo những đường vân lan rộng ra hai quả trứng sau đó liền là một tiếng nổ vừa rồi.
Hai quả trứng vỡ tan tành, máu mủ tanh tưởi bao trùm lên người Võ Anh Tú, hai tôn ấu thú có lẽ không qua bao lâu sẽ được nhìn thấy mặt trời lúc này chỉ còn lại từng khối thịt nhỏ bằng đốt ngón tay vung vãi khắp nơi.
“Không…không xong rồi.”
Sắc mặt Võ Anh Tú biến thành màu gan heo, lông tóc không hiểu thấu dựng ngược lên. Lúc này, một đợt hơi thở lạnh giá đột nhiên xuất hiện chạy dọc sống lưng của hắn khiến cho hắn khẽ rùng mình một thoáng.
Không gian đột nhiên tĩnh lặng một cách đáng sợ. Phía bên dưới tường bao, nhân loại ngẩn ngơ. Đối địch bên kia, yêu thú cũng là ngây ra như phỗng. Đôi bên giống như rơi vào khoảng lặng, hoàn toàn không phát ra chút động tĩnh.
Loại trạng thái tĩnh lặng này diễn ra chừng một phút đồng hồ liền biến mất. Chỉ thấy hai tôn yêu xà khổng lồ không hẹn mà cùng ngửa cao cổ gào rống một tiếng vang trời. Ngay sau đó, bọn chúng giống như song kiếm hợp bích đồng thời lao về phía cổng thành.
Gào!!! Gào!!!
Hống! Hống! Hống!
Đàn yêu thú đông đảo phía sau nhìn thấy hai tôn cự xà phát động công kích, bọn chúng ngay lập tức gào rống một trận sau đó nối đuôi nhau hướng về tường bao trang viên.
“Tất cả phòng thủ vững chắc, không được để yêu thú tràn vào trang viên.” Phong Thiết Nhân nhìn đàn yêu thú đang tràn tới, sắc mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Các thành viên Tham Lang mạo hiểm đoàn đứng trên tường bao lúc này kéo ra rất nhiều máy bắn đá, bắt đầu đợt phòng thủ thứ nhất là sử dụng công kích tầm xa.
Mấy chục chiếc máy bắn đá ném đá ra, những tảng đá này nện vào thú triều tùy tiện có thể đạp chết năm ba đầu yêu thú yếu nhược chạy trước, điều này cũng làm tốc độ của thú triều giảm bớt.
Khoảng cách của đàn yêu thú với trang viên có lẽ là hơn hai trăm mét thế nhưng theo thời gian, khoảng cách này rút ngắn xuống còn hơn năm mươi mét. Mà hai tôn cự xà khổng lồ đã tiếp cận tới cổng thành bắt đầu hướng tới Võ Anh Tú phát ra công kích hung bạo.
Lớp yêu thú yếu nhược đã bị máy bắn đá bắn chết rất nhiều thế nhưng số lượng của bọn chúng tương đối đông, chỉ trong chốc lát yêu thú nằm xuống đã có yêu thú khác bù vào, càng ngày càng tiến đến gần trang viên.
Trang viên giống như một ngôi thành thu nhỏ, tường bao cũng là cao dầy vững chắc. Lúc này Võ Anh Tú trấn giữ trên nóc cổng thành đang cực khổ chống đỡ hai tôn yêu thú mạnh mẽ, hắn hướng về phía thuộc hạ quát lớn:
“Mở cửa, tấn công.”