Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Đi dạo kinh thành, Bạch U Cơ phát hiện ra nơi đây so với tưởng tượng của mình còn phồn vinh hơn rất nhiều. Trên đường phố bày bán đủ các loại đồ vật từ đan dược, linh thảo, các loại pháp bảo, cổ vật…cũng không biết kia là hàng thật hay hàng nhái. Thậm chí còn có rất nhiều cửa tiệm lớn chỉ bán các đồ vật bình thường như đồ trang sức, các loại đồ trang điểm nhưng lại thu hút một lượng lớn khách nữ ghé thăm.



Dù là nữ tử phàm nhân hay nguyên giả đều có một đặc điểm chung đó là không tránh được sức hút của mấy món đồ nhỏ xinh lấp lánh, mấy cửa tiệm bán đồ trang sức kia thu hút nhiều người cũng là điều dễ hiểu.



Đương lúc hai người một lớn một nhỏ định bước vào một cửa tiệm trang sức gần đó thì bên trong đi ra một đám người.



Đám người nọ có bảy người gồm ba nữ bốn nam, dẫn đầu là một vị nữ tử ăn mặc sang trọng. Mái tóc búi cao cài trâm phượng, cả người lộ ra một cỗ khí chất cao quý.



Nữ tử này khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn. Một đôi mỹ mâu như phượng, mày liễu mi cong, xứng đáng với ba chữ đại mỹ nữ.



Thời điểm đám người này từ trong cửa tiệm kia bước ra, ba vị nữ tử đi trước còn mang theo khuôn mặt vui mừng. Thế nhưng thời điểm nhìn thấy Bạch U Cơ bước vào, khuôn mặt nữ tử dẫn đầu đột nhiên trầm xuống, vẻ vui tươi hớn hở ban đầu trở thành lạnh lùng.



Bạch U Cơ đối mặt với mấy người này, đầu tiên là thoáng nhìn qua nữ tử dẫn đầu, sau cùng liền nhìn chằm chằm vào một vị nam tử đứng phía sau.



Hai bên sau một hồi im lặng, nữ tử dần đầu bảy người kia mới lạnh lùng nói:



“Bạch cô nương, xin mời tránh đường cho chúng ta đi qua một chút. Đa tạ.”



Sau khi nữ tử dẫn đầu bảy người kia lên tiếng, Bạch U Cơ lúc này mới rời mắt khỏi vị nam tử kia mà nhìn về phía đối phương, thanh âm cũng lạnh lùng không kém vang lên:



“Quan cô nương, đường lớn không thiếu chỗ đi. Ta cũng không cản đường ngươi.”



Bên ngoài, hai vị giai nhân chạm mặt vốn là cảnh đẹp người vui, thế nhưng sau khi nhìn thấy hai người nói chuyện đặc mùi thuốc súng, sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ cổ quái, không hẹn mà cùng tụ họp lại muốn xem trò vui.



Thứ nhất, bọn họ thật hiếm khi mới có thể nhìn thấy đồng thời hai vị nữ tử xinh đẹp quý khí như vậy xuất hiện. Thứ hai, hai người này nói chuyện dường như có chút xích mích.



Nhân loại vốn có một loại tính cách đó chính là thích xem trò vui, hay quan tâm chuyện bát quái. Gặp loại trường hợp này không tụ tập lại vây xem mới là lạ.



Lại nói, phía bên kia sau khi nghe Bạch U Cơ nói vậy, nữ tử nọ chỉ khẽ cười nhạt một tiếng. Sau cùng vẫn lựa chọn đứng im một chỗ nhìn chằm chằm đối phương như kẻ địch.



“Ngươi.” Bạch U Cơ chỉ về phía nam tử vừa rồi nàng nhìn chằm chằm, thanh âm lạnh lùng vang lên: “Trong thí luyện ngươi là người đã đánh lén ta?”



Nam tử nọ ban đầu thấy Bạch U Cơ nhìn chằm chằm mình, hắn còn tưởng đây là giai nhân động lòng, tâm trạng còn đang có chút lâng lâng. Hiện tại bị nàng điểm mặt gọi tên, thậm chí là nói về loại vấn đề xấu hổ kia, sắc mặt hắn không khỏi có chút mất tự nhiên. Miệng nở một nụ cười miễn cưỡng, thanh âm mang theo vẻ bất đắc dĩ vang lên:



“Bạch U Cơ cô nương phải không? Trong giao chiến loại chuyện đó vốn là thường tình. Nếu như ngươi dẫn theo người đến, ta còn tưởng ngươi đang hướng tới ta hưng sư vấn tội a.”



Bạch U Cơ lắc đầu, thanh âm lạnh nhạt nói:



“Ta không quan tâm chuyện ngươi đánh lén ta hoặc bất kì ai trong thí luyện. Ta chỉ quan tâm việc đánh lén đó đã dẫn tới một người bị thương. Chỉ thế thôi.”



Vị nam tử kia sau một hồi hồi tưởng, thân ảnh một vị nam tử tay phải quấn băng lớn hiện ra.



Dường như hôm đó kẻ kia là bị hắn đấm cho gãy tay, đó có lẽ chính là người mà vị Bạch U Cơ đang nhắc tới.



“Vậy không biết Bạch cô nương muốn làm gì?” Nam tử nọ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.



“Đánh với ta một trận.” Bạch U Cơ không mặn không nhạt nói: “Thế nào? Có dám?”



“Bạch cô nương, ngươi làm vậy có phải hay không quá cường ngạnh. Chúng ta có quyền từ chối bất cứ điều gì.” Nữ tử dẫn đầu bảy người này thấy Bạch U Cơ không để ý đến mình, nội tâm có chút không vui, lúc này cười nhạt nói.



“Quan tiểu thư, chuyện này không liên quan đến ngươi. Mời không nên xen vào.” Bạch U Cơ hừ nhẹ một tiếng, khẽ nói.



Nữ tử gọi là Quan tiểu thư kia chính là Quan Vân Nhi, Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong của Thiên Nguyên Vương Triều. Mà vị nam tử bị điểm mặt gọi tên kia gọi là Vân Phi Bạch, là người đã nhân lúc Bạch U Cơ thi triển tinh thần chi kiếm đánh bại Nguyên Hồn Cảnh của Cổ Nguyên Vương Triều mà đánh lén nàng. Sau cùng đánh lén không thành lại khiến cho tay Khương Thần gãy ba khúc.



Nhìn bộ dáng lạnh lùng nhưng không kém phần hùng hổ của Bạch U Cơ lúc này không khác gì thiếu phụ có chồng bị người khác đánh bị thương, vợ đích thân lâm trận, ai nấy đều khẽ che miệng cười.



Nàng dường như chưa bao giờ lâm vào loại hoàn cảnh này cho nên bộ dáng hiện tại lộ rõ vẽ lúng túng cùng buồn cười.



“Hắn là người Thiên Nguyên Vương Triều, làm sao chuyện này lại không liên quan đến ta?” Quan Vân Nhi nhếch mép, không chịu thua, nói.



Bạch U Cơ bản tính vốn không thích nói nhiều, nàng cũng không tiếp lời của Quan Vân Nhi mà trực tiếp hướng tới nam tử gọi là Vân Phi Bạch kia nói:



“Làm sao? Không dám ư? Chẳng lẽ nam nhân Thiên Nguyên Vương Triều liền không có đảm lượng như vậy?”



Vân Phi Bạch còn chưa kịp phản ứng, ba vị nam tử khác bên cạnh hắn đã tức giận ra mặt. Mặc dù vậy bọn họ vẫn là không đứng ra.



Tranh chấp với một nữ tử, thắng cũng không hay ho gì mà thua càng là mất mặt.



Thấy Bạch U Cơ bám mãi không bỏ, Vân Phi Bạch mỉm cười nói:



“Vậy được. Không biết Bạch cô nương có tìm được điểm tỉ thí thích hợp. Ta đánh với ngươi vài chiêu.”



Đương lúc mọi người còn im lặng, một đạo thanh âm trong veo mang theo vẻ nhí nhảnh từ sau lưng Bạch U Cơ vang lên:



“Nghe nói ở trung tâm kinh thành có võ đài, hay là tới đó.”



Một cái đầu phía sau lưng Bạch U Cơ ló ra, chính là Mai Khả Ái. Nàng vốn rất thích xem mấy chuyện bát quái, chính bởi vậy cho nên hiện tại đầu tàu đi trước, vô cùng nhanh nhảu đưa ra chủ ý.



“Tiểu nha đầu, coi như có chút tác dụng.” Bạch U Cơ mỉm cười nhìn tiểu nha đầu Mai Khả Ái đang lắc lư phía sau lưng mình, bàn tay đưa ra xoa nắn đầu nàng vài cái.



Khẽ liếc nhìn Vân Phi Bạch một thoáng, Bạch U Cơ rốt cuộc đi theo tiểu nha đầu tới trung tâm kinh thành. Đám người Thiên Nguyên Vương Triều sau đó cũng đi theo, thậm chí đám đông vây xung quanh mọi người cũng đua nhau chạy theo xem náo nhiệt.



Trung tâm kinh thành quả thật có một võ đài khổng lồ. Không, nói võ đài cũng không đúng, kia là đấu trường thì đúng hơn.



Đấu trường hình tổ chim, bên dưới là võ đài. Sức chứa nơi này có thể lên tới hàng chục vạn người. Đây là nơi hoàng thất dùng để tổ chức các giải đấu giữa các đệ tử của Tân Tinh học viện mà có thể khiến cho những người dân trong hoàng thành có thể quan sát.



Đó cũng có thể coi là một hình thức để thể hiện sự cường đại của hoàng tộc cùng quan lại khiến cho dân chúng không thể không ngoan ngoãn cúi đầu.



Thời điểm thí luyện diễn ra, đấu trường này chính là nơi thu phát trực tiếp quá trình chiến đấu của đệ tử chín thế lực. Thế nhưng sau khi thí luyện kết thúc, nơi này lại trở nên vắng vẻ như ngày thường.



Hiện tại bởi vì tin tức đệ tử Linh Vân Tông cùng Thiên Nguyên Vương Triều tỉ thí trong đấu trường lan ra khiến cho một lần nữa đấu trường này chật kín ngược trở lại.



Lại nói, thời điểm Bạch U Cơ nhẹ nhàng bước ra, cung trang bạch y phất phơ trong gió khiến cho toàn trường một phen kinh diễm.



Cả đấu trường trong thoáng chốc liền bùng nổ!



“Oa…làm sao lại là một nữ tử đẹp đến vậy. Ta còn nghĩ sẽ là hai vị nam đệ tử tỉ thí với nhau đây.”



“Xem ra chúng ta hẳn là được xem hai vị tiểu tiên nữ tỉ thí võ nghệ rồi a.”



“Thật đẹp.”



“Ha ha…từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ ta mới thấy có một vị nữ tử so với tứ công chúa không hề kém cạnh.”



“Quả thật…nữ tử này thật dễ khiến cho người ta yêu thương nhung nhớ.”



Toàn trường còn đang ầm ầm như sóng vỗ bàn luận về sắc đẹp của Bạch U Cơ, sau khi Vân Phi Bạch bước ra, những âm thanh đó liền biến mất. Thay vào đó là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ.



Sắc mặt mọi người lúc này vô cùng đặc sắc. Có hiện lên vẻ kì quái, có ngạc nhiên, có sững sờ, cũng không ít người giận dữ.



“So đấu với một vị nữ tử? Tên kia có bệnh sao?”



“Đầu kẻ này chắc chắn bị lừa đá. Nhìn xem hắn Nguyên Hồn Cảnh hậu kì lại so đấu với một vị nữ tử Nguyên Hồn Cảnh trung kì.”



“Kì quái a, làm sao vẻ mặt người kia có chút miễn cưỡng?” Không ít người nhìn ra vẻ miễn cưỡng xuất hiện trên khuôn mặt Vân Phi Bạch, nội tâm liền sinh ra chút kì quái.



Chẳng lẽ không phải vị này đưa ra khiêu chiến mà là nữ tử xinh đẹp kia?







Phần lớn người của Linh Vân Tông đang tập trung tại phòng nghị sự mà người trong hoàng cung sắp xếp. Tất cả nói cười với nhau dường như rất vui vẻ.



Bỗng có người mở cửa bước vào. Đây là một vị đệ tử ngoại môn, cụ thể hắn là hạng năm Ngoại Môn Bảng tham gia thí luyện lần này. Hắn tên Ưng Thừa Chi.



Ưng Thừa Chi sau khi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy mọi người trong đại sảnh đông đủ, sắc mặt chợt hiện lên chút mất tự nhiên. Thanh âm có phần rụt rè, vừa không biết diễn tả như thế nào, vừa lại như công việc cấp bách. Cuối cùng có lẽ vì lúng túng cho nên câu chữ của hắn lộn xộn khiến cho người ta nghe vào cảm thấy có chút buồn cười.



“Cái đó…U Cơ sư tỷ đang cùng người ta đánh nhau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK