Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Sau khi Đình trưởng lão sắp xếp chỗ ở cho Khương Thần, hắn còn cẩn thận dặn dò Khương Thần một vài quy tắc trong nội môn. So với ngoại môn, nội môn lộ ra cứng rắn hơn nhiều. Một vài quy tắc khắt khe thậm chí còn áp đặt lên cả đệ tử hạch tâm, chính vì thế dù cho Khương Thần có là đệ tử chính thức của Nam Cung Y Vận thì cũng phải ngoan ngoãn chứ đừng nói hiện tại mới chỉ là đệ tử ký danh.



Trên thực tế Linh Vân Tông đang bỏ lỡ một thiên tài như hắn mà quên mất. Hắn vừa là trận pháp sư, phù sư lại còn là luyện đan sư, nếu như cực lực tài bồi, tương lai nhất định bất khả hạn lượng, mà Linh Vân Tông lúc đó chắc chắn sẽ được tiếng thơm. Cao tầng chậm trễ không để ý đến hắn ngược lại là để quên một viên ngọc quý.



Lại nói, sau khi Khương Thần sắp xếp lại chỗ ở cẩn thận thì trời cũng vừa tới gần trưa, phần vì ngày hôm qua chiến đấu cường độ cao cho nên thân thể nhất thời uể oải. Hắn sau đó cũng không chạy đi tìm Bạch U Cơ nữa mà trực tiếp nghỉ ngơi.



Vốn muốn nghỉ ngơi chợp mắt thoáng chốc, không ngờ thời điểm mở mắt ra đã là hai ngày sau. Lúc này Bạch U Cơ đang ngồi ở bàn uống nước, tự mình nhâm nhi một chén trà, trên tay là quyển sách bọc da dê cũ quen thuộc của nàng.



Nhận ra Khương Thần đã tỉnh lại, Bạch U Cơ nhẹ nhàng đặt cuốn sạch cũ xuống bàn sau đó chậm rãi đi lại bên giường, mỉm cười nói:



“Đã tỉnh?”



“Ta đã ngủ bao lâu?” Khương Thần cảm thấy có chút mơ hồ về thời gian, khẽ hỏi.



“Hai ngày. Thấy ngươi không đến tìm, ta liền thử tới nhìn xem.” Bạch U Cơ tủm tỉm cười nói: “Không nghĩ tới ngươi lại ngủ quên, mà ngủ liền một mạch hai ngày.”



Đoạn, nàng chậm rãi đưa tay khẽ sờ khuôn mặt của Khương Thần, thanh âm hết sức ân cần vang lên:



“Còn mệt?”



“Không.” Khương Thần cười cười: “Bình thường ta khôi phục cũng rất nhanh, phiền phức chủ yếu đến từ tinh thần lực mà thôi. Tiêu hao quá nhiều dẫn đến mệt mỏi.”



“Ừm, hôm qua dường như Nam Cung trưởng lão tìm ngươi. Nếu như khỏe lại rồi vậy đi tìm nàng ta xem có chuyện gì.”



“Nam Cung trưởng lão tìm ta?” Khương Thần khẽ nhướng mày.



Nữ nhân này tìm hắn là có chuyện gì a?





“Sư tỷ có biết có chuyện gì không?”



“Có lẽ liên quan đến việc xác lập đệ tử hạch tâm của Tuyệt Thế Đường. Ta nghe sư phụ nói tông chủ bọn hắn trở về đem theo đại tin tức liên quan tới tranh đoạt cơ duyên tông môn viễn cổ. Mỗi đường sẽ có ba người được tham dự, đều phải là đệ tử hạch tâm.”



“Tông môn viễn cổ?”



“Ừm, chuyện này ta cũng không rõ ràng, dù sao ta cũng không được tham dự.” Bạch U Cơ mỉm cười nói.



Tuy thực lực của nàng trong số các đệ tử Linh Vân Tông thì xếp hàng nhất lưu, thế nhưng trong số các đệ tử hạch tâm thì có lẽ xếp gần cuối. Cái này một phần là do nàng không ưa thích chuyện gây chiến với người khác, một phần là vì nàng chuyên tu phù đạo, kĩ năng chiến đấu cũng không phải cao siêu gì.



“Nếu như mỗi đường chỉ có ba danh ngạch vậy thì thiệt thòi cho Yêu Nghiệt Đường. Mấy vị kia xem chừng thực lực đều nằm trong những thứ hạng đầu của tông môn.” Khương Thần khẽ vuốt vuốt cằm lẩm nhẩm.



“Không. Trên thực tế các đường cũng chỉ có một hai vị đệ tử hạch tâm vì thế những danh ngạch còn thừa sẽ quy về Yêu Nghiệt Đường.” Bạch U Cơ tủm tỉm cười nói: “Nhưng ta thực lực yếu nhất cho nên cuối cùng vẫn là không có danh ngạch.”



“Tông môn viễn cổ sao?” Khương Thần khẽ cười mà nói: “Nếu sư tỷ ngươi không được đi vậy ta cũng không có quá nhiều hứng thú.”



Thường nguyên giả nếu như nghe thấy có di tích, động phủ, cổ mộ, tàn tích tông môn thì hầu hết sẽ điên cuồng chạy tới muốn tìm kiếm chỗ tốt. Trên thực tế, có thể kiếm được chỗ tốt từ tàn tích thường không nhiều bởi lẽ hầu hết các loại nguyên bảo, đan dược, linh dược đều sẽ bị mục ruỗng theo thời gian. Thứ đáng giá nhất có thể kể đến chỉ có thể là truyền thừa.



Một tông môn đứng bên bờ suy tàn bình thường sẽ đem truyền thừa của mình hoặc là phát tán để lưu truyền rộng rãi hoặc là chôn cùng tàn tích để lại cho hậu thế hữu duyên đạt được. Loại truyền thừa thứ hai thường gặp hơn.



Đối với Khương Thần, truyền thừa của một thế lực nào đó gần như không có nhiều ý nghĩa. Hắn hiện tại đã có công pháp tu luyện hoàn mỹ, nguyên thuật đối với hắn cũng không quan trọng. Tuy trí nhớ của hắn về các loại nguyên thuật từng xem qua là không nhiều thế nhưng nhớ được vào loại nguyên thuật mạnh mẽ vẫn là không có vấn đề gì. Đặc biệt toàn bộ nguyên thuật lúc trước hắn từng tu luyện, hắn vẫn nhớ như in. Chính bởi vậy cho nên thứ Khương Thần cần lúc này chỉ là thời gian và tài nguyên tu luyện mà thôi.



Lại nói, khuôn mặt của Bạch U Cơ chậm rãi nổi lên hai rặng mây hồng. Dáng vẻ đoan trang thành thục của nàng kết hợp với vẻ mặt thoáng chút xấu hổ này không khỏi làm cho Khương Thần ngẩn người. Hắn lắc đầu cười khổ một tiếng sau đó nói:



“Được rồi, trước đi gặp Nam Cung trưởng lão rồi nói.”



“Ừm.” Bạch U Cơ gật đầu.



Đương lúc Khương Thần đang đi ra ngoài liền bị Bạch U Cơ kéo ngược trở lại. Bởi vì nằm ngủ hai ngày cho nên y phục Khương Thần lúc này hơi chút lộn xộn. Mà nàng kéo ngược hắn trở lại chính là bận bịu thay hắn chỉnh đốn lại áo quần.



Nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt đang cẩn thận từng li từng tý xếp lại từng nếp áo, Khương Thần khẽ nở nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng vì thế cũng nhu hòa đi rất nhiều.



Bạch U Cơ hiện tại rất có bộ dáng của một vị hiền thê, điều này làm cho Khương Thần không nhịn được mà đem nàng ôm vào trong lòng, mặc kệ cho nàng giãy dụa muốn thoát ra, hắn vẫn đem nàng ghì chặt sau đó đặt lên đôi môi mềm mại căng mọng kia một nụ hôn nhẹ nhẹ.



“Sư đệ, ngươi lại phi lễ.” Bạch U Cơ sau khi thoát ra được khỏi vòng tay Khương Thần, khuôn mặt đã đỏ như quả táo chín.



Mặc dù hai người đến nay đã làm vậy không ít lần thế nhưng mỗi lần như vậy, Bạch U Cơ đều sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Mà để che giấu đi sự xấu hổ này, nàng chỉ có thể giả bộ hờn dỗi, tức giận. Bạch U Cơ không biết bộ dáng của nàng lúc này càng khiến cho Khương Thần cảm thấy khoái trí.



“Hắc hắc…làm sao lại goi là phi lễ. Chúng ta chẳng phải là một cặp sao? Làm vậy cũng hết sức bình thường a.” Khương Thần cười hắc hắc, nói.



“Hừ…nhưng cũng không phải trực tiếp như vậy a.” Bạch U Cơ bặm môi, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, bộ dáng phùng má tức giận vô cùng khôi hài.



“Hóa ra sư tỷ ngươi không thích trực tiếp.” Khương Thần chợt hiểu ra: “Như vậy liền gián tiếp a.”



Đoạn, hắn giả bộ chân phải vấp chân trái, thân thể không tự chủ đổ về phía trước, ôm theo Bạch U Cơ ngã ra. Vừa vặn sau lưng hai người là giường đệm, gian phòng hoa lệ sau đó hiện lên một mảnh sắc xuân.







Đại điện Tuyệt Thế Đường lúc này tụ tập rất đông người. Phía trước gần với đài đặt ghế rồng phượng có một khoảng sàn gạch rộng rãi, mà ở đó hầu hết đều là những trưởng lão cùng chấp sự quản lý sự vụ Tuyệt Thế Đường.



Phía sau mỗi trưởng lão đều xuất hiện một hoặc hai đệ tử trẻ tuổi đi kèm, xem chừng là đệ tử đắc ý của bọn họ.



Ở phía ngoài là địa điểm tập trung của các đệ tử Tuyệt Thế Đường. Bọn họ đi thành từng tổ đội nói chuyện với nhau hết sức rôm rả, bộ dáng giống như rất quen biết nhau.



Trên thực tế, các đệ tử nội môn tường sẽ thành lập tổ đội dài hạn để đi làm nhiệm vụ tông môn giao cho. Thường thường sẽ đi năm bữa nửa tháng mới trở về. Mà các tổ đội này cũng không phải hoàn thành nhiệm vụ tông môn là tan rã. Bọn họ hợp tác trong thời gian dài sau đó triển khai đi thành đội nhóm. Vì vậy hiện tại không ít nhóm bảy tám người nói chuyện vui vẻ là vì thế.



Nhìn thấy Khương Thần bước vào, đại điện nhất thời một mảnh im ắng. Các trưởng lão nhìn Khương Thần với ánh mắt thích thú còn các đệ tử khác thì dùng ánh mắt tò mò để đánh giá.



Nhiều người mấy hôm trước không chạy đi xem đại tái cho nên không biết tường tận về trận đấu, chính vì thế hiện tại khi nhìn thấy Khương Thần bước vào, bọn họ đều xuất hiện vẻ mặt rất phong phú.



“Hắn là Khương Thần trong miệng các ngươi kể đó sao?” Một vị nam tử lạnh lùng nói.



“Ra là Mạc Vân huynh, ngươi đi xa lâu ngày mới trở về nên có lẽ chưa cập nhật tình hình. Một trận chiến giữa tên Khương Thần kia và Âu Dương Trác quả thật rất mãn nhãn.” Một đệ tử khác cười nói: “Ta có thể khẳng định chắc nịch rằng vị Khương sư đệ kia chắc chắn là đệ nhất dưới Nguyên Linh Cảnh.”



“Có cần làm quá lên như vậy không.” Nam tử ban đầu cười lạnh nói: “Chờ một hồi khắc biết đệ nhất nhân dưới Nguyên Linh Cảnh là ý vị như thế nào.?



“Mạc huynh có biết thể thức tuyển bạt là thế nào không?”



“Nghe sư phụ nói dường như lại tổ chức một cuộc tỷ đấu dành riêng cho các đệ tử tự tin có thể giành được vị trí đệ tử hạch tâm.” Vị nam tử gọi là Mạc Vân lạnh lùng đáp.



“Như vậy cũng tương đối công bằng. Thế nhưng có thể có người sẽ rơi vào cảnh xa luân chiến.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK