Người đăng: meomeo14311
Ngày cuối năm ở Bạch Lĩnh Thành vô cùng nhộn nhịp. Dòng người đổ về đây nườm nượp, đường phố từ sáng sớm đến tận khuya đều chật ních người. Mà tại Bạch gia cũng là đông vui không kém. Các loại cờ quạt được trang trí khắp mọi nơi để chuẩn bị cho lễ mừng thọ của Bạch Khiêm. Gia nhân đi lại tấp nập, trên mặt ai nấy đều hiện lên sự vui vẻ hân hoan chuẩn bị đón chào năm mới.Đối với nguyên giả tán tu, thời gian đối với bọn họ giống như đều đều trôi qua, cuối năm hay đầu năm mới đều không quá quan trọng. Thế nhưng với các gia tộc tu luyện truyền thống, những ngày này đều là một dịp lễ quan trọng để tộc nhân có thể gặp mặt trao đổi chuyện trong một năm đã qua.
Buổi tối ngày cuối năm tại Bạch Lĩnh Thành vô cùng nhộn nhịp. Tất cả mọi người đều xuống phố chuẩn bị đón chờ năm mới, nhà nào nhà nấy đều chuẩn bị sẵn rất nhiều đèn trời đẹp mắt chuẩn bị thời khắc sang năm mới sẽ thả.
Lúc này, tại trên một ngọn núi ngoại thành, gần rìa vách núi xuất hiện hai đạo nhân ảnh đang nằm trên một thảm cỏ đẹp mắt, ngắm nhìn bầu trời đêm. Phía dưới vách núi cách đó vài dặm chính là Bạch Lĩnh Thành sáng rực trong ánh đèn. Thanh âm huyên náo từ thành thị thậm chí còn có thể lan tới đây.
Nằm trên thảm cỏ này chính là Khương Thần cùng Bạch U Cơ. Bọn họ không tại Bạch gia chuẩn bị đón mừng năm mới mà âm thần dắt nhau tới nơi này tạo nên bầu không khí riêng ấm cúng.
Nằm trên thảm cỏ, tay gối sau đầu, ánh mắt nhìn về những vì sao trên trời, trong đầu Khương Thần lúc này chợt xuất hiện một đạo khung cảnh quen thuộc. Khung cảnh này là một vách núi dựng đứng, phía xa xa là một thành phố hiện đại vang lên những tiếng còi xe. Bên cạnh hắn là một tiểu nữ tử xinh xắn đáng yêu đang ngồi khom gối nhìn về phương xa.
“Đã mấy năm rồi…” Miệng khẽ lẩm nhẩm, khuôn mặt Khương Thần không khỏi chùng xuống, ánh mắt hiện lên vẻ buồn man mác. Giờ phút này, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh của một nữ tử. Nàng tên Lâm Thải Hân. Cách đây mấy năm, hắn cùng với nàng cũng từng nằm sát vách núi như thế này mà trò chuyện.
Quả thật là hoài niệm!
Nghe thấy hắn khẽ thở than, Bạch U Cơ không nhịn được mà quay đầu sang nhìn hắn. Nhận ra ánh mắt buồn rầu dường như mang theo nỗi nhớ, nàng không khỏi tò mò, khẽ nói:
“Ngươi…nghĩ đến ai sao?”
Ánh mắt Khương Thần xuất hiện một vệt tránh né. Vẻ mặt hiện lên chút mất tự nhiên, hắn nói:
“Không, không có. Ta chỉ nghĩ bao giờ có thể dẫn sư tỷ ra mắt cha mẹ thôi.”
Khuôn mặt Bạch U Cơ nổi lên hai rặng mây hồng, có cảm giác ngọt ngào trong lòng, bất quá nàng vẫn là đem khỏa tâm tư này đè xuống, chậm rãi nói:
“Ngươi nói dối có phải không?”
“Sao lại thế?” Khương Thần khẽ mở lớn hai mắt quay sang nhìn giai nhân bên cạnh, nói.
“Ừm…bởi vì một đạo ánh mắt của ngươi vừa rồi…rất giống với ta lúc thường xuyên nhớ đến ngươi, thời điểm trước đây khi ngươi đi lịch luyện hai năm.” Bạch U Cơ mỉm cười híp mắt nói.
Đoạn, nàng nghiêng mình nằm kề sát đầu vào vai Khương Thần, ánh mắt hướng về bầu trời trên cao, thanh âm mang theo hơi thở đàn hương, nhẹ nhàng như gió thoảng vang lên:
“Ta không trách ngươi suy nghĩ về nữ nhân khác…chỉ cần trong lòng ngươi có một chỗ dành cho ta là được.”
Nghiêng đầu hít thật sâu hương thơm mái tóc của Bạch U Cơ, khỏa tâm tư rối bời của Khương Thần thanh thản không ít. Hắn chợt cảm thấy bản thân thật tệ hại, rõ ràng ngồi bên cạnh Bạch U Cơ thế nhưng lại nghĩ đến Lâm Thải Hân. Chỉ là Lâm Thải Hân tại trong lòng hắn quả thật chiếm một vị trí không nhỏ, dù cho hắn cố không suy nghĩ về nàng thì chỉ cần bắt gặp một vài cảnh gợi nhớ quen thuộc, hình ảnh của nàng đều sẽ tự khắc hiện lên.
Nếu như sinh mạng hắn có thể chia làm hai nửa, một nửa thuộc về Bạch U Cơ, vậy thì nửa còn lại chắc chắn là thuộc về Lâm Thải Hân. Lâm Thải Hân đối với hắn đã vượt qua cả tri âm tri kỷ Đối với hắn, Bạch U Cơ hay Lâm Thải Hân thì đều là tâm can mệnh mạch.
“Có phải là vị bằng hữu tên Lâm Thải Hân kia không?” Bạch U Cơ bất giác lại hỏi.
Khương Thần không đáp, thế nhưng từ cái ôm của hắn, nàng cảm nhận được thân thể hắn khẽ run lên một nhịp. Rõ ràng nàng đã đoán đúng.
Bạch U Cơ biết người tên Lâm Thải Hân kia chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Khương Thần, chính là trước đây thời điểm thổ lộ với hắn, hắn cũng đã đem chuyện này nói rõ ràng. Nàng cũng không mong bản thân có thể thay thế được người kia trong lòng Khương Thần, nàng chỉ cần nàng có một vị trí trong tim hắn là đã đủ.
Vẻ mặt Bạch U Cơ vẫn duy trì bình đạm, thậm chí hiện tại Khương Thần nghĩ về Lâm Thải Hân, điều đó cũng không khiến cho nàng buồn, giận, hờn hay ghen tuông mù quáng. Thậm chí nàng còn mong được một lần có thể nhìn thấy người mà Khương Thần ngày nhớ đêm mong có bộ dáng ra sao.
“Sư tỷ, Lâm Thải Hân cùng ta có quan hệ không cạn.” Khương Thần chậm rãi nói: “Ta…”
Khương Thần còn định nói gì liền bị ngọc thủ của Bạch U Cơ che lấy miệng. Nàng chỉ cười mà nói:
“Thần, ngươi không cần giải thích. Ta không nghĩ gì cả. Ta không có ích kỷ như vậy.”
Nàng nói đoạn liền choàng tay ôm chặt lấy hắn giống như an ủi tâm thần đang hỗn loạn của hắn, nàng nói:
“Thật sự ta rất muốn một lần được gặp vị bằng hữu đó. Nói cho nàng biết ngươi nghĩ về nàng nhiều như thế nào.”
Khương Thần mỉm cười, tâm trạng dường như đã ổn định trở lại. Hắn hít thật sâu một hơi sau đó nói:
“Sư tỷ, cảm ơn ngươi đã hiểu. Ngươi trong lòng ta cũng rất quan trọng, là tâm can mệnh mạch của ta đấy.”
Song đồng híp thành nguyệt nha, Bạch U Cơ cười lên một tiếng như chuông bạc, tâm trạng tựa hồ rất vui vẻ.
Khương Thần lúc này dang ra một tay làm gối, gối đầu giai nhân, một tay giơ lên phía trước, chỉ về một ngôi sao xa xôi mà nói:
“Sư tỷ, kỳ thực ta đến từ một thế giới khác.”
“Thế giới khác? Ý ngươi là…không phải thuộc về Lam Tuyết Đại Lục?”
“Đúng vậy.”
Sắc mặt điềm đạm đáng yêu của Bạch U Cơ lúc này hiện lên vẻ ngạc nhiên vô cùng. Khương Thần vậy mà lại đến từ thế giới khác? Bất quá, thực lực hắn thấp như vậy, làm sao có thể đến được nơi này.
“Ta có thể tò mò một chút được không?” Bạch U Cơ khẽ nói.
“Sư tỷ cứ hỏi.” Khương Thần cười đáp.
“Nơi kia gọi là gì? Cách xa nơi này không? Ngươi tới đây bằng cách nào?”
“Sư tỷ, ngươi có biết tám đại cổ tộc Đại Thiên Nguyên Giới không?” Khương Thần chưa vội trả lời, ngược lại hỏi lại một câu.
Bên kia, Bạch U Cơ chỉ khẽ lắc đầu. Cái gì bát đại cổ tộc bát đại hoàng tộc, nàng quả thật chưa nghe tới bao giờ.
Trên thực tế, danh tiếng của tám cổ tộc Đại Thiên Nguyên Giới cũng không thực sự vang dội như vậy. Thứ nhất, bọn họ đều thuộc về gia tộc cổ lão, ẩn cư lánh đời đã lâu. Đại Thiên Nguyên Giới đã trôi qua không biết bao nhiêu năm, những người biết được tồn tại của tám cổ tộc nếu như không phải người của đại thế lực thì đều là những lão quái vật vạn năm. Bình thường người trẻ tuổi nếu như không được kể lại thì hầu như đều không biết cái gì là tám đại cổ tộc.
Thêm nữa, Lam Tuyết Thế Giới này là một tiểu thế giới, một thế giới nhỏ bé ở khu vực Bắc Đại Thiên Nguyên Giới – khu vực được coi là hẻo lánh, nghèo nàn nhất Đại Thiên Nguyên Giới. Chính vì thế kiến thức về Đại Thiên Nguyên Giới của người nơi đây cũng không nhiều. Đây cũng là lý do Bạch U Cơ đối với danh xưng tám đại cổ tộc Đại Thiên Nguyên Giới cảm thấy xa lạ đến vậy.
“Tám đại cổ tộc đó được coi là đại chủng tộc Đại Thiên Nguyên Giới, trong đó có một chủng tộc gọi là Thánh tộc. Tộc họ của chủng tộc này chính là họ Khương. Nhà ta có họ hàng xa với Thánh tộc đấy.” Khương Thần cười cười, khẽ nói.
Hắn không dám nói thẳng thân phận của mình cho Bạch U Cơ không phải vì hắn không tin tưởng nàng mà vì loại tin tức này quá ghê gớm, liên lụy đến quá nhiều thứ. Điều này có thể gây nguy hiểm cho Bạch U Cơ. Hắn chính là muốn né tránh điểm này cho nên mới không nói ra sự thật.
“Ta chưa nghe đến bao giờ. Thế nhưng có vẻ gia tộc của ngươi rất mạnh mẽ.” Bạch U Cơ lắc đầu, khuôn mặt mơ hồ nói.
“Đúng vậy, cha mẹ ta đặc biệt yêu chiều con dâu a.” Khương Thần cười hắc hắc: “Có dịp dẫn sư tỷ về, hai người bọn họ nhất định sẽ rất vui.”
“Hì hì, có thật không đấy?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Hừ…” Bạch U Cơ chỉ khẽ hừ lạnh, hai mắt không khỏi nguýt yêu Khương Thần mấy lần, nói: “Ngươi vẫn là chưa nói cho ta biết ngươi đến từ thế giới nào đấy.”
“Thánh Giới.” Khương Thần cười đáp: “Đấy là nhà ta, bất quá ta đến đây từ một nơi khác.”
“Là ở đâu?”
“Lam Hải Tinh. Rất xa…mà ta cũng là trong một lần tình cờ bị truyền tống tới nơi đây.” Khương Thần nhẹ giọng nói: “Thực sự là phải cảm ơn thiên địa rồi, đến nơi này mới có thể quen biết được sư tỷ ngươi.”
“Hì hì…” Bạch U Cơ vui vẻ cười một tiếng, thân thể không khỏi khẽ co lại giống như muốn nằm gọn trong vòng tay Khương Thần.
Đương lúc hai người còn đang ôm nhau cùng ngắm nhìn bầu trời sao thì phía sau phát ra một đạo thanh âm trào phúng:
“Hừ, Khương sư đệ, Bạch sư muội, các ngươi vậy mà lại trốn tới đây tâm sự sao? Hôm nay là ngày cuối năm, không cùng nhau chuẩn bị đón chào năm mới với mọi người sao?”