Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“U Cơ sư tỷ cùng người ta đánh nhau.”



Một câu này vang lên, gian phòng nghị sự vốn náo nhiệt lúc này biến thành im lặng. Thậm chí cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy tiếng. Sắc mặt ai nấy đều hiện lên vẻ cổ quái, dường như bọn họ không tin lời mà Ưng Thừa Chi vừa nói.



“Khụ khụ…cái này…có chút khó tin a.” Vương Chi Sách là người đầu tiên không nhịn được mà che miệng khẽ cười.



“Khục khục…quả thật chuyện này không thể tin được. Bạch sư muội bình thường nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ ngồi yên một chỗ học vẽ phù lục. Hiện tại làm sao lại ra ngoài gây chuyện đây?” Hồng Ngọc Kiều ngồi một bên cũng che miệng cười khẽ, bộ dáng yêu kiều duyên dáng hấp dẫn không ít ánh mắt nam nhân.



“Có ẩn tình gì chăng?”



“Ngươi nói rõ một chút.” Vương Chi Sách hướng về phía Ưng Thừa Chi chậm chậm nói.



“Vương sư huynh, ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết có tin truyền về Bạch sư tỷ của chúng ta dường như thách đấu đệ tử của Thiên Nguyên Vương Triều tại đấu trường.” Ưng Thừa Chi đáp.



Nghe hắn nói vậy, sắc mặt mọi người càng thêm cổ quái. Vậy là không phải có xích mích, cũng không phải có người hướng Bạch U Cơ gây chiến mà chính nàng mới là người đi gây chiến với người khác.



Điều này quả thật không hợp với lẽ thường.



Những đệ tử Linh Vân Tông nghe danh Bạch U Cơ đều biết nàng với hình ảnh một vị nữ tử không nhiễm bụi trần, một vị nữ tử hiền lành hòa ái. Mặc dù không hề dễ gần nhưng nàng cũng không phải loại người lạnh lùng xa cách mà chỉ là không hay tiếp xúc với mọi người mà thôi.



Một nữ tử như vậy làm sao có thể tùy tiện hướng người khác khiêu chiến được chứ? Chuyện nàng đồng ý người khác khiêu chiến đã khó tin chứ đừng nói tới việc nàng chủ động đi khiêu khích người khác. Điều này so với chó biết nói tiếng người còn khó tin hơn.



“Sư phụ. Hiện tại làm thế nào?” Vương Chi Sách sau một hồi suy ngẫm, cuối cùng vẫn là hướng tới La Chinh ngồi kế bên thỉnh ý kiến.



La Chinh nghe tin Bạch U Cơ gây sự với người ta, sắc mặt bất biến của hắn cũng hiện lên chút tiếu ý. Lúc này tay cầm tách trà, miệng khẽ hớp, thanh âm khàn khàn trầm đục vang lên:



“Chuyện của đám tiểu bối các ngươi ta không tham gia.”



Nói đoạn, hắn khẽ gõ gõ lên mặt bàn hai tiếng. Cũng không biết hai tiếng gõ có ý nghĩa gì, Vương Chi Sách mỉm cười khẽ gật đầu.



“Đi thôi, nhìn xem Bạch sư muội làm sao hôm nay lại hăng hái đến vậy.” Vương Chi Sách hướng về phía mấy vị sư huynh muội trong Yêu Nghiệt Đường cười lên một tiếng sảng khoái sau đó liền rời khỏi phòng nghị sự.



Mấy vị đệ tử Yêu Nghiệt Đường nhìn nhau mặt đầy ý cười, cuối cùng cũng theo sau Vương Chi Sách rời đi.



Phòng nghị sự lúc này vẫn còn rất nhiều đệ tử của các đường khác. Bọn họ sau khi trao đổi ánh mắt với đường chủ bên mình, rốt cuộc cũng nối gót nhau đi ra ngoài.



“La trưởng lão, xem ra đệ tử của ngươi lúc nào cũng đặc biệt thích gây chuyện a.”



“Ganh đua cũng là một cách để phát triển.” La Chinh lắc đầu, lạnh nhạt nói.



Nam Cung Y Vân chỉ khẽ nở một nụ cười. Sau một hồi ngẫm nghĩ, nữ nhân này liền nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Nơi đây hiện tại chỉ còn năm vị đường chủ nhín nhau uống trà, cũng không biết bọn họ đang nghĩ gì trong đầu.



Lại nói, Khương Thần sau khi tỉnh dậy sau giấc mộng dài, cảm nhận thân thể đã không còn đau nhức, thậm chí thực lực tinh tiến không ít, nội tâm liền vui mừng.



“Xem ra đột phá trọng mộng cảnh, bên ngoài cơ thể không tự chủ được cũng làm ra phản ứng.”



Nói đoạn, hắn nghĩ lại một chút sự tình thú vị, miệng khẽ cười nói:



“Khó trách đám tiểu hài tử sau khi đi tè trong giấc mơ, bên ngoài lại tè dầm. Mộng cảnh quả thực có tác động không nhỏ tới ý thức con người.”



Đương lúc định ngồi trở dậy, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Khương Thần đành phải nhắm mắt lại giả vờ hôn mê, muốn nhìn xem người tới là ai, muốn làm gì.



Chỉ thấy bên ngoài phát ra một đạo thanh âm nhẹ nhàng êm ái lại không kém phần lả lướt. Thanh âm này nếu như nam nhân bình thường nghe vào nhất định sẽ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng muốn đem chủ nhân của nó ôm ấp.



“Có ai bên trong không?”



Không có tiếng trả lời.



Kẽo kẹt!!!



Cửa phòng khẽ mở ra, từ bên ngoài bước vào một nữ nhân. Nữ nhân khoảng ba mươi tuổi phong vận trưởng thành tựa trái đào mọng nước chín đỏ tùy thời có thể hái xuống.



Nữ nhân này tràn ngập hương vị trưởng thành đẫy đà. Mái tóc búi khéo léo trên đỉnh đầu phối hợp với chút trang sức khiến cho nàng có ba phần uy nghiêm.



Vóc dáng nóng bỏng, thân thể mềm mại phong mãn tuyệt luân. Cánh tay no đủ đẫy đà, trắng mịn động nhân. Hai đùi ngọc thon dài ẩn hiện sau tà y phục xẻ sâu. Đặc biệt bộ ngực cao chót vót cùng với kiều đồn ưỡn ra ở phía dưới quả thật mê hoặc lòng người.



Nữ nhân này xinh đẹp động lòng người, tuy rằng không đến mức khuynh quốc khuynh thành như mấy vị thiếu nữ thanh xuân thế nhưng cũng là rất mỹ miều, mang theo hương vị thiếu phụ thành thục khiến cho người nhìn mắt sáng lên, trưởng thành quyến rũ khiến cho tim người đập nhanh.



Bề ngoài mặc dù có chút lả lướt như đãng phụ thế nhưng trên người nữ nhân này lại tỏa ra khí tức cường hãn, thời điểm nghiêm túc lại toát ra khí chất thượng vị giả cao quý.



Nữ nhân này chậm chậm bước vào gian phòng. Sau khi nhìn qua một lượt không thấy có người, nàng mới đi về phía giường nơi mà Khương Thần đang giả vờ hôn mê.



Nhìn thấy đối phương bất động nằm trên giường, cảm nhận được đối phương dường như vừa mới di động, khóe miệng nữ nhân kia khẽ vểnh lên, hai mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.



Chỉ thấy nàng vén lên lọn tóc bên tai, đầu khẽ cúi hướng về phía tai Khương Thần thổi nhẹ. Khương Thần từ thời điểm nữ nhân kia bước vào trong phòng liền biết được nàng là ai, lúc này càng là giật mình, không ngờ người này lại bạo gan đến vậy.



Nghe thấy gió thổi bên tai, một làn hương thơm phả tới khiến cho người ta không khỏi xuất hiện ý nghĩ không đứng đắn. Nếu như không phải Khương Thần định lực tốt, thay bằng người khác hắn nhất định sẽ nhào tới đem nữ nhân kia đè xuống.



Thử nghĩ xem, loại hành động như mời gọi kia, nam nhân bình thường làm sao có thể chịu đựng được? Kẻ nào dám nói không động tâm?



Thấy Khương Thần không có phản ứng, nữ nhân kia liền tủm tỉm cười tiếp tục trêu chọc cho đối phương ngứa ngáy.



Lúc này, Khương Thần cũng không nhịn được mà trừng lớn hai mắt. Hai đạo con ngươi màu cổ đồng chiếu tới nữ nhân kia khiến cho nàng giật nảy mình, hoa dung thất sắc, thân hình không tự chủ được lùi về phía sau. May mắn đằng sau nàng còn có ghế ngồi, bằng không nàng nhất định phải ê mông. Mặc dù vậy, thời điểm đặt mông xuống, chút ít xuân quang vẫn là lộ ra.



“Nam Cung trưởng lão phải không? Ngươi có biết làm như vậy rất dễ khiến nam nhân phạm tội.”



Khương Thần vừa mới ngồi dậy, thanh âm chậm chậm lại không mang theo cảm xúc vang lên.



Bên kia, nữ nhân nọ chính là Nam Cung Y Vận, nàng sau khi ngã xuống ghế liền phát hiện ra bản thân lộ ra xuân quang, nhanh chóng đem hai đùi khép lại, khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều tức giận đỏ hồng.



“Hừ, ngươi dám sao?” Nam Cung Y Vận trừng lớn hai mắt, nói.



“Nếu như được cho phép.” Khương Thần cười nhạt đáp.



Hắn chỉnh lại y phục, chậm rãi đi tới bàn uống trà ngồi đối diện với Nam Cung Y Vận, tự động châm cho mình một chén trà, tự mình thưởng thức, mặc cho một đôi mắt xinh đẹp đang trừng nhìn mình.



“Dám trêu chọc bản trưởng lão, ngươi là người đầu tiên a.” Nam Cung Y Vận hừ lạnh nói.



“Nhân lúc đệ tử ngủ say, trưởng lão đột nhập vào phòng toan tính giở trò, ngươi nghĩ loại tin tức này có nổ trời hay không.”



“Ngươi…”



Nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ, nửa đùa nửa thật của Khương Thần, Nam Cung Y Vận chợt cảm thấy bất lực, nàng muốn nổi giận cũng khó có thể nổi giận được.



Chuyện này đúng thật nên trách nàng đầu tiên. Tự dưng nổi lên ý định trêu chọc Khương Thần, bị hắn hù ngã, hiện tại làm sao chụp tội lên đầu hắn được đây.



Lại nói, Nam Cung Y Vận nghĩ lại một đạo ánh mắt liếc nhìn mình khi đó, nội tâm không khỏi vừa giật mình vừa sợ hãi.



Để có thể đạt được chức vị phó tông chủ Linh Vân Tông, nàng đã trải qua không ít cố gắng, đối diện với không ít cường địch, cũng không ít lần từ tử địa sống dậy. Lịch duyệt phong phú như vậy thế nhưng từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, một đôi mắt màu cổ đồng kia của Khương Thần là thứ đầu tiên khiến cho nàng cảm thấy kính sợ.



Thời điểm hai mắt chạm nhau, nàng cảm giác giống như một đôi mắt cổ đồng kia có thể xuyên qua não hải, đọc được toàn bộ suy nghĩ, thấy được toàn bộ bí mật của nàng vậy.



Điều này càng khiến cho Nam Cung Y Vận nàng sinh ra tò mò cùng hứng thú. Ý nghĩ muốn thu Khương Thần làm đồ đệ càng là trỗi dậy mạnh mẽ.



“Nói chuyện chính.” Khương Thần chợt lạnh lùng nói: “Không biết Nam Cung trưởng lão tìm ta có chuyện gì?”



Thu hồi lại tư thái tiểu nữ tử, vẻ khêu gợi lả lướt cũng hoàn toàn biến mất. Đối diện với Khương Thần lúc này chân chính là Nam Cung trưởng lão mà mọi người biết. Một vị nữ trưởng lão lạnh lùng thist huyết, tính khí thất thường, vô cùng bạo lực.



Thanh âm không còn mang vẻ ngản ngớn trêu chọc nhân tâm, ngược lại lạnh lùng có cảm giác không cho người đối diện cự tuyệt vang lên:



“Ta liền không vòng vo. Ta biết La Chinh chưa chính thức thu ngươi làm đồ đệ, vì vậy Nam Cung Y Vận ta cũng muốn thu ngươi. Tài lực của Tuyệt Thế Đường không hề ít, thậm chí còn nhiều hơn Yêu Nghiệt Đường, đồ đệ chân truyền của Tuyệt Thế Đường là Vương Hiền, nhưng đó không đại biểu là đồ đệ chân truyền của ta. Nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ dốc lòng tài bồi ngươi.”



“Ồ…”



Nghe đối phương nói vậy, sắc mặt Khương Thần thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Miệng khẽ nở nụ cười đầy ý vị, ngón tay theo thói quen gõ nhẹ xuống bàn. Thanh âm có chút tiếu ý vang lên:



“Làm sao Nam Cung trưởng lão lại có hứng thú với ta?”



“Ta nhìn thấy tiềm lực của ngươi không hề nhỏ.”



“Chỉ vậy?”



“Ngươi nghĩ còn thứ gì có thể đánh động được ta?”



“Ta nghĩ bản thân có không ý bí mật khiên cho Nam Cung trưởng lão hứng thú a.” Khương Thần cười nhạt một tiếng.



“Hừ.” Nam Cung Y Vận khẽ hừ lạnh, ánh mắt sắc bén trừng lên nhìn về phía Khương Thần.



“Ta tạm thời không có ý định bái nhập bất kì ai. Vả lại muốn thu ta làm đồ đệ cũng không phải dễ…ít nhất các ngươi cũng phải có thứ làm cho ta hứng thú.”



“Thứ ngươi hứng thú? Là gì?’ Nam Cung Y Vận nhíu mày khẽ hỏi.



Khương Thần khẽ liếc nhìn từ đầu đến chân Nam Cung Y Vận, khuôn mặt hiện lên chút ý cười. Nam Cung Y Vận dường như cũng cảm nhận được ánh mắt không đứng đắn của Khương Thần, thanh âm có chút tức giận vang lên:



“Ngươi dám vô lễ?”



“Ha ha…” Khương Thần lắc đầu bật cười, thanh âm khẽ vang: “Nam Cung trưởng lão nghĩ nhiều, ta không có hứng thú với ngươi. Trên thực tế…thứ mà ta hứng thú các ngươi đều không có. Vì vậy không cần suy nghĩ chuyện này.”



Ta không hứng thú với ngươi?



Một câu này của Khương Thần triệt để làm cho Nam Cung Y Vận tức giận đến trợn trừng mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK