Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Quay trở lại ngày hôm qua, sau khi Trương Nhị Huyền đột nhiên choáng váng hôn mê bất tỉnh. Nữ tử áo đen mặc dù tức giận vì bị hắn khinh nhờn mình thế nhưng nàng lại không thể bỏ mặc hắn trước đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn được.



May mắn trước khi hôn mê, tên bàn tử này còn kịp bàn giao nhẫn trữ vật có cất chứa rất nhiều phù lục của Khương Thần cho nàng. Nhờ có các loại phù lục công kích cùng với mấy lá Thần Hành Phù, nàng mới có thể đem hắn chạy trốn được trước đám người này.



Lúc đó, khi chạm mặt với Khương Thần đang tại phương hướng khác tìm tới, bộ dáng của hai người nữ tử áo đen còn khiến cho hắn một phen trợn mắt há hốc mồm.



Thân là một nữ tử thân hình mảnh mai yểu điệu thế nhưng cõng theo Trương Nhị Huyền thể trọng gần hai trăm cân, nàng vẫn có thể chạy với tốc độ rất khủng khiếp. Thậm chí thời điểm đó Khương Thần có sử dụng Thần Hành Phù cũng không so được tốc độ với nàng.



Bọn họ một đường chạy sâu vào sơn mạch đến mấy canh giờ mới dừng lại, phương hướng di chuyển cũng đã thay đổi hơn mười lần. Thậm chí trên đường chạy trốn Khương Thần còn dùng một loại thuốc bột rải nhẹ trên đường đi để hấp dẫn yêu thú chạy tới xóa dấu vết chạy trốn.



Cả ba bỏ chạy cho đến khi tới được một tiểu sơn cốc thập phần kín đáo, cũng chính là nơi mà bọn họ đang ngụ tại.



Bởi vì Vân Đoan sơn mạch này phi thường lớn, địa hình núi non gập ghềnh, hình dạn mặt đất đa dạng, các loại thảm thực vật nhiều vô số kể cho nên Khương Thần đối với việc tại nơi này xuất hiện một tiểu sơn cốc mỹ lệ như vậy cũng không thấy kì lạ.



Lại nói, đương lúc nữ tử áo đen còn đang ngẩn người bên ngoài cửa hang, trong hang đã phát ra một đạo thanh âm lạnh lùng.



“Còn ở ngoài đó sao? Nếu không giúp chút sức lực, chút nữa ngươi muốn ăn cũng không có a.”



Nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Khương Thần, nữ tử áo đen mới thoáng giật mình nhìn vào trong. Nơi kia Khương Thần từ lúc nào đã lấy ra mấy cái nồi niêu cùng với đủ các dụng cụ nhà bếp. Bộ dáng dường như chuẩn bị làm đồ ăn.



“Ngươi…nấu đồ ăn sao?”



“Không lẽ ngươi sống tại nơi này mà không chuẩn bị cho mình đồ ăn?”



“Không, không hẳn. Nhưng rất ít khi.” Nữ tử áo đen lắc đầu khẽ nói: “Ngươi thì sao? Ngươi rảnh rỗi nghiên cứu thứ này đến vậy sao?”



“Ngươi tựa hồ đối với Vân Đoan sơn mạch rất quen thuộc?” Khương Thần không trả lời, ngược lại hỏi ngược.



“Cũng không tính là quen thuộc.” Nữ tử áo đen chậm chậm bước vào trong hang, thanh âm như suối trong khẽ vang lên: “Thế nhưng ta tự tin từ hang núi này trở ra, địa hình xung quanh, ta là người thông thạo nhất.”



Đoạn, nữ tử áo đen nhớ ra điều gì, nàng tháo chiếc nhẫn trữ vật trên tay ra trả cho Khương Thần:



“Số nhiệm vụ trong đó ta đã hoàn thành. Hi vọng ngươi giữ lời hứa, giao nhẫn trữ vật của tên kia cho ta.”



“Nếu không đây?”



“Ta sẽ giết ngươi.”



“Với trạng thái của ngươi bây giờ? Không được.”



“Ngươi muốn thử?” Nữ tử áo đen khẽ nắm lại nắm tay, Hỗn Nguyên Chi Khí trong người tỏa ra khóa chặt vị trí của Khương Thần.



“Ha, không cần căng thẳng. Ta chỉ đùa một chút mà thôi.” Khương Thần cười nhạt một tiếng.



Một chiếc nhẫn trữ vật đã hoen ố bạc màu trong tay hắn bay về phía nữ tử áo đen. Đó chính là nhẫn trữ vật của trung niên nhân đầu lĩnh đã bị Khương Thần tiêu diệt trước đó. Khương Thần đã từng nói rằng nếu như nữ tử áo đen giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ tông môn, hắn sẽ giao nhẫn trữ vật này cho nàng. Hiện tại chính là lúc thực hiện hứa hẹn.



Kiểm tra nhẫn trữ vật một hồi, sắc mặt nữ tử áo đen hiện lên một vòng thất vọng. Trong đây có mấy loại thuốc chữa thương cùng một khỏa giải độc đan thế nhưng đều không phải thứ nàng cần. Đưa đôi mắt mang theo sự nghi ngờ nhìn về phía Khương Thần, nàng khẽ nói:



“Ngươi, ngươi không lấy thứ gì ở trong đây đúng không?”



Khương Thần nở một nụ cười bất đắc dĩ. Nữ tử này hỏi một câu như vậy có phải quá ngây thơ không?



Nếu như Khương Thần có lấy, hắn sẽ trả lời là hắn có lấy hay sao?



Dĩ nhiên hắn không đụng chạm gì tới đồ vật bên trong đó rồi. Chút đồ vật của trung niên nhân kia còn không đáng để hắn phá vỡ hứa hẹn.



“Chút đồ vật của tên kia ta còn không để vào mắt.” Khương Thần lắc đầu, chầm chậm nói.



Nữ tử áo đen kia nghe thấy hắn nói vậy cũng không suy nghĩ nhiều. Chẳng qua khuôn mặt có chút thất vọng.



Khương Thần sau khi nướng xong những xiên cá, hắn tiếp tục lấy ra nồi niêu nấu thêm những món khác. Trong quá trình đó, thỉnh thoảng hắn lại nhìn thoáng quá nữ tử áo đen, nhìn thấy bộ dáng ngẩn ngơ buồn rầu của nàng, hắn liền hỏi:



“Ngươi tại sao lại sống ở Vân Đoan sơn mạch? Làm sao lại muốn đối phó Tham lang mạo hiểm đoàn?”



Khương Thần có chút hứng thú hỏi nữ tử áo đen. Hắn rất khó minh bạch một nữ tử yếu đuối như nàng làm sao lại có dũng khí đối kháng với một mạo hiểm đoàn cường đại như vậy.



Mặc dù xét về phương diện cảnh giới, Nguyên Hồn Cảnh cũng không phải quá thấp. Thế nhưng một Nguyên Hồn Cảnh lại dám đối kháng với thế lực thậm chí có Nguyên Linh Cảnh tọa trấn, kia trừ phi là có thâm cừu đại hận.



“Tham Lang mạo hiểm đoàn kỳ thật chính là một đám sơn tặc, một đoàn thể cường đạo, bọn hắn tụ tập ở cùng một chỗ, ở trong Vân Đoan sơn mạch cưỡng gian rồi giết chết, đánh cướp, quả thực là việc ác bất tận.” Nữ tử áo đen khẽ nghiến hàm răng, bộ dáng đay nghiến nói.



“Mỗi lần có người lịch luyện tại nơi này gặp phải bọn hắn thì chính là cửu tử nhất sinh. Nếu như không phải không ngừng cướp đoạt, tên đoàn trưởng kia cũng không thể nào nhanh chóng tăng lên đến cảnh giới Nguyên Linh như vậy được.”



Nữ tử áo đen càng nói, lãnh ý hiện ra trên khuôn mặt càng thêm nồng đậm. Đặc biệt là khi nhắc đến đoàn chủ của Tham Lang mạo hiểm đoàn, Khương Thần để ý thấy trên người nàng phảng phất xuất hiện sát khí, đôi mắt hiện lên vẻ thống hận.



“Gian…giết đánh cướp? Chẳng lẽ?



Khương Thần đưa mắt liếc nhìn nữ tử áo đen, dung nhan và tư thái tuyệt sắc kia, đặc biệt là thân hình nóng bỏng, eo thon mê người như vậy…đáng tiếc…



Trong nội tâm Khương Thần âm thầm đưa ra phỏng đoán, trên mặt cũng không khỏi nổi lên một tia đồng tình.



“Ngươi…ánh mắt này là có ý gì? Có tin ta sẽ giết ngươi không?”



Nữ tử áo đen nhìn thấy ánh mắt kia của Khương Thần sao con không biết ăn đã hiểu lầm điều gì, nàng không khỏi tức giận lạnh giọng nói:



“Cách đây gần hai năm, ta cùng ca ca có việc đi qua đây, ca ca ta chính là bị tên đoàn chủ cặn bã kia giết chết. Từ đó ta thề sẽ giết sạch Tham Lang mạo hiểm đoàn bọn chúng để báo thù cho ca ca.”



Nghe nữ tử áo đen nói vậy, khuôn mặt lạnh lùng của Khương Thần hiện lên nét khó xử. Thế mới biết bản thân phán đoán sai lầm. Hắn vội vàng giảng hòa:



“Bất quá chỉ là một đám Nguyên Hồn Cảnh mà thôi. Ngươi còn trẻ đã đạt tới cảnh giới như vậy, tại sao không tìm một chốn tu luyện sau đó quay lại báo thù.”



“Ta muốn ngày ngày đều cho bọn chúng thấy, tử thần luôn luôn cận kề bọn chúng mỗi phút mỗi giây.” Nữ tử áo đen nghiến răng nói.



“Đáng tiếc ngươi nếu như không được giải độc, vậy thì chắc chắn sẽ chết.” Khương Thần không chút cảm xúc nói.



Nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng của nữ tử áo đen lập tức ỉu xìu.



Cách đây hơn một tháng, trong một lần chạy ra khỏi sơn cốc thám thính tình hình, nàng bắt gặp một đám Nguyên Khí Cảnh của Tham Lang mạo hiểm đoàn tiến nhập vào Vân Đoan sơn mạch săn giết một đoàn người tới đây tìm kiếm dược liệu. Trước khi đám Nguyên Khí Cảnh kia kịp ra tay với đoàn người hái dược liệu, nàng đã đem bọn chúng giết chết trước.



Trên đường trở về sơn cốc, nàng rơi vào ổ phục kích của đám trung niên nhân cùng Phong Ưng. Thời điểm đó, dựa vào tốc độ vốn có của mình, nàng vốn đã thoát khỏi trùng vây, thế nhưng trong phút chốc sơ ý lại dính phải một loại độc dược của trung niên nhân kia.



Loại độc này khiến cho Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể nàng ban đầu trở nên vô cùng hỗn loạn, sau đó liền là dần dần tiêu hao, cảnh giới sau đó cũng tự động giảm sút. Nếu như còn để lâu, thực lực của nàng vĩnh viễn sẽ bị tụt giảm, thậm chí quá trình đó vẫn sẽ tiếp diễn cho đến khi thực lực của nàng về không. Nàng sau đó sẽ bị độc tính độc chết.



Tính đến thời điểm hiện tại, độc tính mới là bộc phát mạnh mẽ. Tuần trước, lúc chạm mặt với hai người Khương Thần, nàng vẫn là Nguyên Hồn Cảnh trung kì, thế nhưng hiện tại chỉ còn là Nguyên Hồn Cảnh sơ kì.



Đó chính là vấn đề khiến cho nàng lo lắng. Không giải được độc, mọi kế hoạch báo thù sẽ không thể thực hiện được.



Trước đó nàng cũng đã từng nghĩ chạy ra khỏi Vân Đoan sơn mạch tìm tới thành trấn gần nhất nghĩ cách giải độc. Thế nhưng xung quanh đây đâu đâu cũng có tai mắt của Tham Lang mạo hiểm đoàn, chỉ sơ xảy một bước thôi cũng có thể khiến cho nàng vạn kiếp bất phục.



“Ài…đến đâu hay đến đó. Nếu như ông trời bắt ta phải chết, ta cũng không còn cách nào.”



Khương Thần khẽ nhún vai biểu thị không có ý kiến gì. Hắn lại một mực chú tâm ở nồi cá đang hầm trên bếp, bộ dáng chăm chú giống như nồi cá hầm kia là một món bảo bối hiếm có.



“Hai người các ngươi tại sao lại chạy đến đây làm nhiệm vụ? Đệ tử của nơi nào sao?”



“Ừm. Linh Vân Tông ở tại Cửu Nguyệt Vương Triều.”



“Linh Vân Tông sao? Ta có nghe nói.” Nữ tử áo đen mỉm cười đáp: “Lúc trước chạy trốn ra ngoài tìm thuốc giải còn nghe được bọn hắn chiến thắng trong đại chiến gì gì nữa.”



Đương lúc nàng còn đang định nói gì, một đạo thanh âm có chút đê tiện vang lên từ phía sau:



“Hắc…hắc, vậy ngươi có biết người đối diện ngươi chính là mấu chốt đem lại chiến thắng cho Linh Vân Tông chúng ta không?”



“Tên bàn tử chết tiệt đã tỉnh dậy.” Nữ tử áo đen nghe thấy thanh âm này, hai hàm răng không khỏi nghiến lại.



Chỉ một bước chân, nàng đã tiếp cận giường đá đổ nát của Trương Nhị Huyền. Một cú đấm giơ ra, thanh âm lạnh lùng vang lên:



“Chết đi!!”



“Uy uy…không được.”



Oành!!!



Giường đá lại vỡ ra một góc, đầu của Trương Nhị Huyền trực tiếp lún sâu xuống. Mặt vốn sưng phù từ hôm qua, từ sáng đến giờ lại lĩnh thêm hai cú trời giáng làm cho tiếp tục sưng to hơn nữa.



Hắn tiếp tục ngất xỉu!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK