Người đăng: meomeo14311
Trần Thiếu Nam dùng toàn lực để phòng thủ ba lá Xích Lôi Phù, vốn dĩ hắn còn có thể tái chiến một trận trời long đất lở. Thế nhưng vì muốn bản thân không bị thương, dồn toàn lực phòng thủ công kích cho nên tâm thần liền sơ hở. Khương Thần chính là nhằm vào điều này mà công kích thẳng vào tinh thần đối phương.Đối với nguyên giả, thủ hộ tinh thần chính là điều tất yếu phải có. Không ít nguyên giả cao giai sẵn sàng đầu tư rất nhiều tài bảo để trao đổi các món pháp bảo pháp khí phòng ngự tinh thần, bởi lẽ chỉ cần sơ xẩy một chút thôi, tinh thần tổn thương so với thể xác tổn thương còn khốn đốn hơn gấp nhiều lần.
Trần Thiếu Nam là Nguyên Hồn Cảnh hậu kì, linh hồn cũng đã phần nào được tu bổ qua thời gian tu luyện thế nhưng nhiêu đó là chưa đủ đối với công kích tinh thần lực hung bạo của Khương Thần. Nhất là nó còn đánh vào đầu lâu – cơ quan tối quan trọng thủ hộ tinh thần lực.
Chính vì loại nguy cơ chí mạng này cho nên ngọc bài tự động kích hoạt đem theo Trần Thiếu Nam truyền tống ra khỏi thí luyện. Mà hắn lúc này ở bên ngoài hoàng cung đã hôn mê sâu, không biết trời đất là gì nữa.
Dù sao hắn không lĩnh trọn công kích của Khương Thần, thế nhưng một nửa đạo công kích kia thôi cũng đã tạo nên tổn thương vô cùng lớn đối với tinh thần.
Sau khi tỉnh lại, người kia hẳn phải trải qua một thời gian dài nghỉ ngơi mới có thể điều chỉnh bản thân trở lại trạng thái tốt nhất.
Lúc này, Khương Thần sau khi thành công đá Trần Thiếu Nam ra khỏi thí luyện liền bị treo lủng lẳng trên không trung, cứ thế liền được khinh khí cầu kéo bay đi va đập vào cây rừng. Nếu như không phải nhờ có Bạch U Cơ kéo lên, có lẽ hắn cũng lâm vào một phen xây xát mặt mũi.
Một trận sau đó liền là đệ tử Minh Nguyệt Vương Triều hướng tới đệ tử Thiên Nguyên Vương Triều giáng xuống đồ đao.
Trần Thiếu Nam bị đánh văng, ba tên Nguyên Hồn Cảnh còn lại như rắn mất đầu lập tức bị đám người Minh Nguyệt Vương Triều đánh bại, tiếp sau đó chính là sáu đệ tử Nguyên Hồn Cảnh dẫn dụ yêu thú chạy đến cũng bị mười vị Nguyên Hồn Cảnh Minh Nguyệt Vương Triều kích thương.
Trước khi bị đá ra khỏi thí luyện, sáu người kia cũng có một phen đào tẩu trối chết. Thế nhưng vốn mang tâm lý sợ hãi bỏ chạy cho nên đều không thoát khỏi vây giết.
Thiên Nguyên Vương Triều cứ thế mất đi mười vị Nguyên Hồn Cảnh. Điểm số theo đó cũng mất đi.
Một điều khéo léo ở chỗ điểm số của mười người kia lấy Trần Thiếu Nam làm đầu, hầu hết sẽ tập trung lại đểm số về vị trí của hắn, những người kia giống như kiến trong đàn đi kiếm mồi về chỉ để nuôi kiến chúa.
Chính bởi điều này cho nên Minh Nguyệt Vương Triều vây giết được chín người thế nhưng điểm số nhận được chỉ nhỉnh hơn Khương Thần hai phần trong khi hắn chỉ cần kích thương được Trần Thiếu Nam.
…
Tử Vong Sâm Lâm về chiều chướng khí càng thêm mù mịt, các loại yêu thú độc vật hoạt động về đêm bắt đầu xuất hiện nhiều. Nơi đây vào chiều tối mới thực sự chính là tử vong đúng với cái tên của nó.
Thế nhưng ít có ai biết chiều tà, lơ lửng trên bầu trời của Tử Vong Sâm Lâm chính là lơ lửng trên một khung cảnh vô cùng tuyệt vời. Một khung cảnh vừa buồn lại thơ mộng đồng thời nó có thể khiến cho lòng người man mác.
Bầu trời hiếm khi cao vời vợi, từng áng mây đủ mọi loại hình thù chậm chậm trôi nổi bồng bềnh như đang đi du ngoạn. Chẳng qua mấy đám mây này màu sắc không thực sự trắng sáng như bình thường khiến cho bầu trời mất đi vẻ xinh đẹp vốn có.
Mặt trời như hòn lửa chậm rãi lặn sau núi. Từng tia nắng đỏ như lá mùa thu giống như còn lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những cành cây rừng.
Toàn bộ phiến rừng rậm u tối phía dưới chỉ còn một chút ánh sáng chiếu qua từng kẽ lá khiến cho nó trở nên thâm sâu bí hiểm.
Đứng tại trên khinh khí cầu hướng mắt về Đồng Trắng ở phương xa, Khương Thần có thể nhìn thấy những dãy núi, những quả đồi trọc nhấp nhô.
Ánh sáng không đủ để thắp sáng bọn chúng khiến cho mọi thứ dần dần biến thành màu đen. Chướng khí như sương khói bắt đầu phủ kín khu rừng khiến cho cảnh vật càng thêm phần thần bí.
Bạch U Cơ mỗi lần ở bên Khương Thần đều sẽ hiếm khi im lặng. Thế nhưng trên khinh khí cầu lúc này, nàng im lặng đến lạ thường. Hai mắt long lanh nhìn ngắm cảnh hoàng hôn buông xuống. Hai má đỏ hây hây do ráng chiều chiếu lên khiến cho dáng vẻ của nàng càng trở nên lung linh đẹp đẽ.
Khương Thần lúc này đang bận rộn không ngừng. Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tấm sắt mỏng dài bắc ngang qua hai bên giỏ gỗ khinh khí cầu. Bên trên tấm sắt này bày ra nồi niêu xoong chảo. Bộ dáng dường như chuẩn bị lại nấu ăn.
Mọi sự trong thiên hạ đợi sau khi ăn rồi tính!
Một câu này quả thực có thể khắc họa đúng hình ảnh của Khương Thần lúc này.
Trước khung cảnh đẹp tuyệt vời như kia, hắn không hứng thú nhìn ngắm thì thôi lại còn bày ra nồi bát để chuẩn bị nấu ăn, mà đây lại là nấu ăn trên không trung.
Người này quả thật chính là độc nhất vô nhị trong mắt người quan sát thí luyện những ngày qua. Ngoại trừ thời điểm chăm sóc Bạch U Cơ trong hang mọi người không biết, còn lại ai nấy đều nhìn thấy hắn đều như vắt chanh ngày ba bữa không thiếu bữa nào. Ngủ cũng đều đủ giấc, không xuất hiện bộ dáng tu luyện cực khổ như những người khác.
Dường như thứ hắn truy cầu không phải lực lượng mạnh mẽ mà là một cuộc sống tự do tự tại, thích gì làm nấy vậy.
Thời điểm còn là thiếu chủ Thánh tộc, thứ mà Khương Thần truy cầu chính là đan đạo cự hạn, phù đạo cực hạn, trận đạo cực hạn. Hắn muốn tại ba phương diện kia trở thành khoáng thế cổ kim, vạn cổ duy nhất.
Tất nhiên hiện tại loại suy nghĩ đó đã không còn nữa. Chưa nói tới Thánh giới phong giới, không biết tình thế Thánh tộc hiện tại ra sao, mà sau vạn năm, hắn sớm đã không còn coi bản thân là thiếu chủ phong quang năm xưa nữa.
Hiện tại hắn chỉ là một nguyên giả như bao nguyên giả khác, tu luyện, làm việc mình muốn, tìm thứ mình thích, yêu thứ mình yêu. Ngoài ra, Khương Thần còn có một mục tiêu âm thầm khác …đó là tìm hiểu bí mật của Thời tộc, bí mật luân hồi như chư vị tiên hiền các tộc bị giam giữ tại Lam Hải Tinh đã đồn đoán.
“Sư đệ, cảnh sắc thật đẹp. Ngươi không nhìn một chút sao?”
Bạch U Cơ sau khi mải mê quan sát cảnh sắc mây trời lúc này mới để ý tới hành động của Khương Thần. Nàng quả thật bị bày bố của hắn làm cho giật mình. Làm sao giữa cảnh đẹp như vậy hắn lại lựa chọn ngồi làm đồ ăn đây? Chẳng lẽ đối với hắn đồ ăn quan trọng như vậy sao?
“Cảnh đẹp? Cảnh đẹp có ăn được sao?” Khương Thần khẽ cười bất đắc dĩ nói.
“Vậy đồ ăn? Đồ ăn ngươi có thể ngắm nhìn được sao?” Bạch U Cơ không chịu thua, tru miệng cãi lại.
Khương Thần cầm lên một đôi đũa sắt gõ gõ vào chảo lớn, lắc đầu mở chút lời đùa cợt nói:
“Vậy ngày hôm nay Khương mỗ sẽ cho Bạch tiên tử ngươi thấy, một tiên nữ khi đứng trước một nồi thức ăn lớn sẽ không chịu nổi cám dỗ.”
Nghe lời nói của Khương Thần, lại được hắn gián tiếp khen bản thân mình như tiên nữ, Bạch U Cơ trước tiên liền là mặt mũi đỏ bừng, miệng khẽ lẩm nhẩm trách mắng Khương Thần. Thế nhưng nụ cười của nàng sớm đã phản bội chính nàng khi mà nó còn tươi hơn cả loài hoa đẹp nhất.
Bạch U Cơ vui vẻ khẽ vén y phục cẩn thận ngồi lên thành giỏ khinh khí cầu, ánh mắt chăm chú nhìn Khương Thần cẩn thận đang đảo thức ăn trong chảo.
Nàng bây giờ mới chợt để ý, Khương Thần đối với mỗi công việc dù cho là việc nhỏ nhất đều rất chăm chú. Thời điểm hắn làm việc đều là cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
Cứ nhìn hiện tại thì biết, chảo thức ăn đều được hắn đảo với một loại nhịp độ đều tăm tắp. Không nhanh không chậm, không dài ngắn, tất cả các miếng sườn đều được một lần chạm với đáy chảo để bắt nóng dầu.
“Không nghĩ tới sư đệ ngươi lại có một tay trù nghệ cao siêu đến vậy.”
Khương Thần vừa đảo tay vừa nói:
“Nếu như không tự học nấu ăn, làm sao có để đáp ứng được nhu cầu của bản thân.”
“Nhu cầu của bản thân?”
“Ngày ăn ba bữa, ngủ bốn canh giờ.”
“Ngươi là heo a.” Bạch U Cơ che miệng cười duyên.
“Heo cũng có sướng của heo, người cũng có sướng của người.” Khương Thần tủm tỉm nói.
“Thật thơm.”
“Đúng vậy, rất thơm.” Khương Thần hít một hơi thật sâu sau đó nói: “Thế nhưng sư tỷ ngươi chỉ có thể ngồi nhìn.”
Nói đoạn, hắn còn nhìn về phía Bạch U Cơ khẽ nháy nháy hai mắt, ý bảo vừa rồi Bạch U Cơ đã không coi trọng thức ăn của hắn.
“Ngươi.” Bạch U Cơ trợn mắt, quai hàm bạnh ra, khuôn mặt hiện lên chút giận dỗi: “Nhỏ mọn.”
“Ha ha…sư tỷ, mời ngươi dùng thử.”
Khương Thần sau khi hoàn thành món ăn tâm đắc, hắn liền cẩn thận múc ra đĩa, đẩy về phía Bạch U Cơ nói:
“Ta chỉ là nói đùa, ngươi cũng không cần giận dỗi như vậy a.”
“Ta mói không thèm giận dỗi ngươi đây này.” Bạch U Cơ bĩu môi, giở ra tư thái tiểu nữ tử nói.
“Vậy mời.” Khương Thần cười cười đưa tay ra hiệu.
“Hừ…”