Người đăng: meomeo14311
“Sau khi tiến vào trong di tích các vị nên cẩn thận với người của các thế lực khác một chút. Tuy chúng ta không gây sự với bọn họ thế nhưng động tĩnh lúc tiến vào kết giới chúng ta gây ra cũng tương đối lớn. Sợ rằng một vài thế lực vì tổn thất mà sinh ra thù oán. Đến lúc đó sẽ có phiền phức.” Phùng Mạc Phong trước khi dẫn theo mọi người tiến vào, khuôn mặt liền xuất hiện chút ít ngưng trọng mà nói.Tuy rằng bọn hắn đủ mạnh mẽ thế nhưng lúc trước đắc tội với tương đối nhiều thế lực. Nếu như là toàn diệt thì không sao nhưng để lại tàn dư, lúc này bọn họ liên hiệp lại thì sẽ là một phiền phức không nhỏ.
“Ừm.”
Nghe hắn nói vậy, mọi người liền gật đầu, vẻ mặt kích động cũng chậm rãi thu liễm lại.
Bao quanh di tích Thiên Ma Giáo này là một bức tường thành cổ cao hàng chục trượng. Toàn bộ lớp đất đá xây thành đều từ một loại hắc thạch cứng rắn. Theo thời gian ma diệt, lớp hắc thạch này dường như cũng không có bao nhiêu dấu hiệu cho thấy nó bị phong hóa.
Cổng thành không biết làm từ chất liệu gì thế nhưng lúc này đã bị đánh cho vỡ tan. Người từ các phương cũng là từ nơi đó lục tục tiến vào. Dĩ nhiên tán tu đều sẽ bị đuổi ra không chút thương tiếc. Điều khiến cho nhóm người Linh Vân Tông kinh ngạc đó chính là ở cổng thành xuất hiện mấy chục người đang canh gác, tán tu chính là bị những người này đuổi ra. Chỉ có những người nào lấy ra được thân phận của đại thế lực mới có thể được tiến vào.
Với chiều cao tường thành vài chục trượng thì Nguyên Linh Cảnh cũng khó lòng có thể bay lên được cho nên nếu như không đi qua cổng thành là không thể vào được. Đó cũng là lý do nhiều tán tu sau khi bị đuổi ra thì liền chạy ra ngoài săn lùng linh dược cùng bảo vật trong rừng rậm phía bên ngoài.
Có tán tu cam chịu đương nhiên có người dám lấy cứng đối cứng. Nhiều tán tu liên hiệp thành một nhóm sau đó tự xưng là người của vương triều hoặc tông môn thế nhưng tất cả đều bị phát hiện sau đó bị đuổi ra. Một số người khác thì rời đi với tâm lý may mắn tìm kiếm được một cái cổng vào ở nơi khác nhưng cũng không biết là có thể tìm thấy hay không.
“Đám người này vậy mà thật ngông cuồng. Dám chặn cổng không cho người khác vào.” Hồng Ngọc Kiều nhìn thấy nhóm người bên trong cổng vào di tích đang hung hăng đuổi người, nàng không nhịn được mà khẽ lẩm nhẩm.
“Chính là đám người ngũ đại vương triều. Hừ, thực lực bọn chúng rất mạnh, hung hăng càn quấy cũng là dễ hiểu.” Triệu Tam ngưng mắt nhìn về phía đám đông ở cổng vào di tích, thanh âm lạnh nhạt khẽ vang.
Ngũ đại vương triều bao gồm Tuyết Quốc, Thánh Quang Vương Triều, Dạ Tượng Vương Triều, Chân Võ Vương Triều cùng Yển Nguyệt Vương Triều. Đây chính là năm vương triều lúc trước gây ra động tĩnh không nhỏ trên bình nguyên. Trong chiến trường dạng này, thực lực bọn họ có thể coi như đỉnh tiêm.
Cổng thành kia đứng gần một trăm người thực lực cao nhất là Nguyên Linh Cảnh đỉnh phong, mà yếu nhất là Nguyên Linh Cảnh trung kỳ. Đội hình dạng này có thể khinh thường tất cả thế lực cũng như đám đông tán tu tập hợp lại. Dĩ nhiên với điều kiện tất cả mọi người không hợp lại để đối kháng với năm đại vương triều bọn họ.
Năm vương triều nọ hành xử cũng không quá mức càn quấy, bọn hắn chỉ đuổi không cho tán tu tiến vào. Mà đối với người của các tông môn vương triều, bọn họ chỉ thu mỗi người một ít linh dược coi như công sức đánh phá cổng thành. Dù sao bọn họ bỏ ra thời gian thu tìm dược liệu mà chạy tới đây, không có công lao cũng có khổ lao.
“Chư vị, nơi này bọn ta đã phải tân tân khổ khổ đánh phá cổng vào cho nên ai muốn đi qua liền phải nộp một gốc linh dược tam phẩm. Đây coi như là trả công cho huynh đệ chúng ta.”
Thời điểm mấy người Khương Thần đi đến cổng vào di tích thì một đạo thanh âm ồm ồm vang lên. Thanh âm ẩn chứa một loại lực lượng khiến cho không ít người phải biến sắc mặt. Thanh âm kia không phải nói với nhóm người Linh Vân Tông bọn họ mà là đang nói với một đám đông với số lượng lớn nguyên giả vừa mới chạy tới.
Đám người mới đến không biết là tập hợp của bao nhiêu vương triều thế nhưng nhân số có lẽ lên tới hơn hai trăm. Vẻ mặt ai nấy lúc này đều có chút không dễ nhìn.
Tuy một gốc linh dược tam phẩm không phải điều gì quá to lớn đối với bọn họ thế nhưng ra ngoài tranh đoạt tu luyện lại bị người khác chặn đường thu phí, đối với một nguyên giả có ngạo khí trong lòng đều sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Có trò hay để xem không đây?” Khương Thần dẫn đầu đoàn người Linh Vân Tông vẫn đứng ở một khoảng cách tương đối xa nhóm người phía trước, lúc này hắn khẽ nở nụ cười, miệng lẩm nhẩm.
Quả không ngoài dự đoán của hắn, những người đến đây phần lớn là thiên tài trẻ tuổi của các tông môn cùng vương triều, những kiểu gần như ăn cướp này đương nhiên làm cho bọn họ không vui, lập tức có người cười lạnh nói:
“Hừ, cường giả của vương triều bọn ta đã góp không ít công sức trong việc đánh mở kết giới, hiện tại vào trong đây còn bị các ngươi chặn đường thu phí. Các ngươi làm vậy có phải hay không quá vô lý rồi.”
Trong đám đông đứng ở cổng vào di tích, một vị nam tử thực lực Nguyên Linh Cảnh trung kỳ, dáng người cao lớn cồng kềnh đi ra, hắn mỉm cười, thanh âm ồm ồm vừa rồi cũng chính là của người này vang lên:
“Khà khà, vị huynh đệ này nói thế là sai rồi. Tuy rằng ở bên ngoài các vị tiền bối đánh phá kết giới nhưng đó cũng chỉ là vì để cho chúng ta có thể vào được bên trong đây. Hiện tại bọn ta tân tân khổ khổ đánh mở cổng thành để cho các vị đi vào, hoàn toàn không có chuyện cho đi qua miễn phí được. Thiệt thòi cho chúng ta quá.”
Thanh âm mang theo chút giễu cợt vẫn tiếp tục vang lên giống như trêu tức đám đông phía trước:
“Ta dám khẳng định các vị sẽ không thể tìm được con đường thứ hai đi vào bên trong. Đương nhiên các vị cũng có thể lựa chọn bay qua bức tường cao hàng chục trượng này.”
Nam tử cao lớn nói đoạn liền ngửa đầu làm bộ cố nhìn thấy đỉnh của tường thành, giây lát thanh âm ồm ồm của hắn lại vang lên:
“Dĩ nhiên nếu các vị có thể làm được, chúng ta không ngăn cản.”
“Hừ, các ngươi rõ ràng biết bay qua tường thành là không thể.” Một người trong đám đông hừ lạnh một tiếng.
“Vậy thì…đành chịu thôi a.” Nam tử nọ nhún vai, ánh mắt tràn đầy giễu cợt: “Đúng rồi, các vị còn một cách có thể tiến vào bên trong…đó là vượt qua bọn ta.”
Nam tử này vừa dứt lời, những người phía sau hắn đang trò chuyện trên trời dưới đất lập tức dừng lại động tác. Ai nấy đều không hẹn mà nhìn về phía này với ánh mắt đầy giễu cợt, khóe miệng mỗi người đều vểnh lên nụ cười quỷ dị.
Nhìn thấy tám mươi chín người với vẻ mặt giống như sói gặp bầy cừu, đám đông nguyên giả của các vương triều khác không tự chủ được khẽ nuốt một ngụm nước bọt kinh sợ. Bấy giờ bọn họ mới nhớ ra, ở trong đây không có sự bảo hộ của cường giả vương triều bọn họ, nếu như bị người khác giết hại, cũng không có ai thay bọn họ đòi công đạo cả.
Sau một hồi đắn đo suy tính thiệt hơn, hầu hết những người mới tới đều lựa chọn thỏa hiệp mà giao ra linh dược. Những người khác nội tâm tuy có chút khó chịu nhưng cũng không thể làm gì hơn là nghe lời. Hơn hai trăm gốc linh dược tam phẩm cứ thế được giao ra.
“Khà khà, chư vị giao ra từ đầu là tốt rồi, đỡ tốn của ta một phen nước bọt.” Nam tử cao lớn miệng nở nụ cười, rất nhanh đã thu xong hơn hai trăm gốc linh dược: “Mời các vị tiến vào. Bọn ta đã nắm giữ được ít tin tức, một chút nữa sẽ cùng các ngươi giảng giải.”
Sau khi đám người kia tiến vào trong cổng thành, đến lượt mười tám người Khương Thần bị chặn lại. Khương Thần tiến tới lấy ra thân phận đệ tử Linh Vân Tông sau đó xuất từ trong nhẫn trữ vật ra mười tám gốc tam giai linh dược giao cho nam tử cao lớn. Thấy hắn biết điều như vậy, nam tử cao lớn chỉ khẽ cười, khuôn mặt lộ ra sự hòa nhã hiền hậu:
“Tiểu huynh đệ rất biết điều a. Nhưng mà thực lực Linh Vân Tông các ngươi dường như không ra làm sao a, vậy mà lúc trước lại dám gây ra động tĩnh lớn như vậy.”
Một lời của người này đương nhiên là nhắc lại chuyện bạo tạc bẫy chết mấy trăm người tại khe nứt kết giới, chẳng qua vẻ mặt Khương Thần cũng không có quá nhiều ba động cảm xúc. Hắn chỉ khẽ gật đầu mà nói:
“Phải, chúng ta thật rất biết điều.”
Nhìn thấy đối phương không lĩnh tình, sắc mặt nam tử cao lớn hơi lạnh. Giây lát, hắn lại mỉm cười mà nói:
“Được rồi, các vị có thể tiến vào.”
Nhóm người Linh Vân Tông vừa đi qua đám gần trăm người này, thanh âm ồm ồm không chút giữ ý của nam tử cao lớn vang lên từ phía sau:
“Hừm…hai cái vưu vật thật xinh đẹp. Có thể ôm cả hai ngủ một đêm, vậy thì quả thật là dục tiên dục tử.”