Người đăng: meomeo14311
“Được rồi, tất cả đã quen nhau liền tốt, chúng ta đi thôi.” Long Giai My dừng lại một lúc, lúc này mới cười nói.Bốn người cùng nhau đi tới một khu vườn đầy cây trái hoa thơm. Bạch U Cơ nhìn thấy tràng cảnh này mới khẽ giật mình nói:
“Không phải chúng ta sẽ dự tiệc trong điện chính sao?”
“Không. Tiệc được tổ chức ở phòng yến hội tọa lạc trong khu vườn này.” Long Giai My mỉm cười giải thích: “Điện chính là nghị sự điện, chủ yếu để đón tiếp khách quý từ vương triều khác hoặc dùng để nghị sự mà thôi.”
Bốn người lại tiếp tục cười cười nói nói đi vào. Tuy rằng hiện tại không phải mùa xuân thế nhưng nơi đây vẫn là bách hoa đua nở, mùi thơm nức mũi. Trong vườn nước chảy cầu nhỏ, khinh âm lượn lờ, một mảnh nhân gian tiên cảnh khiến cho bất kì người nào tới đây đều sẽ hoa cả mắt.
Nơi này Khương Thần cùng Bạch U Cơ đã được Long Giai My dẫn qua một lần, thế nhưng lần này trở lại, hai người vẫn là kinh thán như thế.
Bên trong phòng yến hội từ lâu đã xếp đầy đủ các loại tửu án, dựa theo chức quan to nhỏ tách ra hai bên sắp xếp, dài tới hơn trăm mét. Hiện tại nơi đây đã không ít người ngồi lên, rộn rộn ràng ràng, từng khuôn mặt tươi cười hớn hở đang không ngừng bàn luận trên trời dưới biển.
Trong phòng bày ra hai hàng tửu án, mỗi tửu án chỉ có vài cái ghế nhưng phía sau nó lại có rất nhiều chỗ cho tùy tùng ngồi. Hiển nhiên tửu án để cho đại quan, quan đại thần…còn những ghế ngồi phía sau chính là cho tùy tùng hoặc là con cháu muốn tới giao lưu yến hội.
Thời điểm Long Giai My dẫn Khương Thần đi vào phòng yến hội, tổ hợp bốn người liền nhận vào rất nhiều đạo ánh mắt. Phần lớn bọn họ đều sẽ là tươi cười niềm nở đón tiếp nhân vật chính của buổi tiệc. Trong số đó lại có không ít người đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía Khương Thần cùng Bạch U Cơ.
Đám người trẻ tuổi nơi đây hầu như đều sẽ tu luyện tại Tân Tinh học viện. Mà Tân Tinh học viện cũng không có đông đệ tử như Linh Vân Tông cho nên việc ghi nhớ mặt mũi từng người cũng không phải quá khó. Thế nhưng Khương Thần cùng Bạch U Cơ thì bọn họ chưa thấy xuất hiện tại Tân Tinh học viện bao giờ vì vậy dĩ nhiên sẽ có không ít người cảm thấy kì quái.
“Hai người kia là ai nhỉ? Vậy mà dám đi ngang hàng với công chúa điện hạ.”
“Ồ, làm sao lại có chút quen mắt đây? Giống như đã gặp được ở đâu rồi.”
“Quả thật có chút quen mắt. Thế nhưng Tân Tinh học viện chắc chắn không có hai người bọn họ a.”
Phía bên kia, Khương Thần cùng Bạch U Cơ đứng trước hàng trăm người nhưng không mất đi vẻ tự nhiên của mình. Bọn họ liếc mắt nhìn quét qua toàn cảnh, cuối cùng thu lại tầm mắt chờ đợi Long Giai My phân phó.
Bên này, Long Giai My cũng nhìn qua toàn cảnh, khuôn mặt có chút không vừa ý. Nàng khẽ nói:
“Ghế ngồi đều đã đầy đủ người, chỉ còn vài ghế trống cuối cùng a.”
“Không vấn đề gì, trống đâu liền ngồi đó. Chỉ là chỗ ngồi thôi mà.” Khương Thần khẽ lắc đầu không cho đó làm một chuyện quan trọng.
“Ồ, vậy là hai người không biết sao? Tại nơi này vị trí ngồi chính là đại biểu cho thân phận.” Long Hồng Di che miệng cười nói: “Nhìn kìa, càng gần với chủ vị nghĩa là thân phận càng cao. Hai người là bằng hữu của công chúa điện hạ, đúng ra mà nói thì nên được ngồi ở gần với vị trí của nàng.”
“Vậy sao?” Khuôn mặt Khương Thần hiện lên vẻ trào phúng, khóe miệng xuất hiện ý cưới nghiền ngẫm: “Từ bao giờ vị trí ngồi lại đại biểu cho thận phận như vậy?”
Đối với vị trí ghế ngồi này, hắn quả thật không quá quan tâm. Nếu như có thân phận hiển hách, dù chỉ ngồi trong xó tường thì nơi đó cũng là nơi cao quý nhất. Mà một tên ăn mày dù cho có ngồi lên ngai vàng thì đó cũng chỉ là ổ chuột.
“Công chúa, ngươi không cần cảm thấy khó xử, chúng ta ngồi bên ngoài là được.” Bạch U Cơ hướng tới một vị trí không có nhiều người tập trung ở đó, cười nói: “Chỗ đó đi.”
“Tốt, vậy đành phải ủy khuất hai vị.” Long Giai My cười khổ nói.
Nàng vốn định tìm một vị trí thích hợp gần với vị trí của tộc nhân Long gia các nàng, thế nhưng nghe Khương Thần nói như vậy, nàng biết dù cho có tìm được vị trí đẹp thì hắn cũng không nguyện ý ngồi vào. Chi bằng tùy ý hai người bọn họ chọn, thoải mái cho cả đôi bên.
Sau khi Bạch U Cơ cùng Khương Thần ngồi vào vị trí, hai người họ cảm thụ được các loại ánh mắt của mọi người nhìn tới. Trong số những người trẻ tuổi ở đây, không ít người đã nhận ra hai người bọn họ, thậm chí hầu hết những người tham gia thí luyện cho Cửu Nguyệt Vương Triều đều đến, bọn họ cũng sớm đã nhận ra hai người Khương Thần.
Ngược lại với đám người trẻ tuổi, hầu hết mấy vị đại quan đều dùng ánh mắt hờ hững liếc qua hai người Khương Thần. Đối với người trẻ tuổi như vậy, bọn họ cũng không quá có nhiều quan tâm.
Tất nhiên có người hờ hững không quan tâm cũng sẽ có người cảm thấy khó chịu ra mặt khi mà toàn bộ người ngồi ở tửu án đều có tuổi tác không nhỏ, tự dưng lại lòi ra một đôi nam nữ trẻ tuổi được phép ngồi ở đó. Đại biểu là một vị trung niên nhân ngồi ở tửu án đối diện với Khương Thần. Người này gọi là Lam Hằng, là một vị đại thần nằm bên nửa quan văn của vương triều.
Ở một thế giới lấy thực lực vi tôn như thế này, thường các văn thần sẽ không thể nào so sánh được với võ thần. Do vậy cho nên người kia dù cho trong số những quan văn là người đứng đầu, thế nhưng thực lực thấp kém nên chỉ có thể ngồi ở gần cuối như thế này.
Vốn dĩ việc sắp vị trí cho hắn như thế này hắn đã có chút không vừa ý, lúc này đối diện với hắn lại là một tên nam tử trẻ tuổi như Khương Thần, hắn không khó chịu mới là lạ. Kia chẳng phải Khương Thần có thể đứng ngang hàng với hắn rồi hay sao?
“Hiện nay người trẻ tuổi không có công lao với vương triều cũng được sắp xếp một vị trí tốt đẹp đến vậy sao?”
Lam Hằng sau khi nhíu mày nhìn Khương Thần cùng Bạch U Cơ đang cười cười nói nói, nội tâm càng thêm khó chịu. Lúc này mở miệng nói:
“Không có tôn ti trật tự gì cả. Trưởng bối nhà các ngươi đâu?”
Nói đoạn, hắn hơi chút ngửa cổ nhìn lên trần nhà phòng yến hội, thần thái lộ ra có chút kiêu ngạo cùng tự đại.
Hắn là quan văn dĩ nhiên ánh mắt tinh tường hơn người khác rất nhiều. Nhận ra không ít người có vẻ không vui đối với vị trí của Khương Thần cho nên thái độ của hắn hiện tại không nghi ngờ chính là thái độ chung của hầu hết bọn họ. Không có mười người thì cũng phải có tám người đối với Khương Thần vừa có chút nghi ngờ lại vừa khó chịu. Chính vì thế một lời này của hắn nói ra cũng đồng thời thay mặt cho rất nhiều văn võ bá quan đang ngồi ở đây.
Lại nói, toàn bộ phòng yến hội đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều không tự chủ nhìn về phía Lam Hằng cùng với hai người Khương Thần, vẻ mặt giống như cười trên nỗi đau của người khác.
Phía bên kia, Long Giai My vừa mới ổn định chỗ ngồi, cảm nhận được địch ý mà Lam Hằng hướng tới Khương Thần, nàng nhất thời không nhịn được mà trừng mắt:
“Lam…”
Chữ lam vừa mới ra khỏi miệng, Long Giai My liền bị Long Hồng Di ngồi gần đó đánh mắt ra hiệu dừng lại.
“Công chúa điện hạ, nhìn xem người kia xử lý thế nào.” Long Hồng Di khẽ mỉm cười nói: “Ta muốn xem trước vạn chúng chú mục, hắn có thể giữ được bình tĩnh như vừa rồi hay không.”
Nói đoạn, ánh mắt Long Hồng Di dường như có chút thâm ý nhìn về phía Khương Thần. Vừa rồi, người này đã ngắt lời của nàng, thậm chí còn không coi lời nói của nàng làm một chuyện, điều đó tất nhiên khiến cho nàng có chút không thích. Hành động ngăn cản Long Giai My hiện tại có thể nói là một hồi trả thù nho nhỏ nàng dành cho Khương Thần. Nếu như bên phía Khương Thần không thể xử lý được Lam Hằng, bấy giờ các nàng đứng ra vẫn chưa muộn.
Về phần Khương Thần cùng Bạch U Cơ, hai người từ khi ngồi xuống đến giờ vẫn mắt đi mày lại, trò chuyện không hề để ý đến mọi sự xung quanh. Dường như bọn họ coi yến phòng này chỉ có hai người bọn họ vậy.
“Hừ, có chút tiểu nhân vật trèo kéo được chút quan hệ liền không coi ai ra gì.” Một vị quan văn khác ngồi ở tửu án bên cạnh Lam Hằng hừ nhẹ một tiếng khẽ nói.
Bên kia, Khương Thần tựa hồ không nghe thấy gì, hắn vẫn thập phần thưởng thức vẻ xinh đẹp của Bạch U Cơ, thanh âm chậm chậm không nghe ra cảm xúc khẽ vang lên:
“Sư tỷ, ngươi biết tại sao hai mắt lại sinh ra ở phía trước không?”
“Không sinh ra ở phía trước làm sao nhìn thấy đường.” Bạch U Cơ có chút buồn cười, nhẹ giọng đáp.
“Vậy ngươi có biết tại sao trời sinh lỗ mũi hướng xuống dưới không?”
Bạch U Cơ nguyên một mặt vui vẻ, lúc này chợt cảm thấy kì quái. Sau khi suy nghĩ một hồi, nàng mới hỏi:
“Tại sao?”
Hết thảy văn võ bá quan trong yến phòng lúc này cũng vô cùng ngạc nhiên, dồn dập suy đoán. Đúng a, tại sao vậy chứ?
Khương Thần có chút thâm ý hướng về phía Lam Hằng cùng với vị đại quan ngồi bên cạnh hắn, thanh âm tựa tiếu phi tiếu vang lên:
“Nếu lỗ mũi hướng lên trên, khi trời mưa xuống chẳng phải là hai lỗ mũi đều rót đầy nước sao?”
“Ha ha.”
Toàn trường nhất thời một mảnh cười vang, ánh mắt mọi người đều dồn dập tìm đến trên người Lam Hằng. Vừa rồi trong lúc khinh thường Khương Thần, người này ngẩng cao đầu ngạo nghễ, vừa vặn lỗ mũi đúng là hướng lên trên.
“Ha ha…thú vị.” Long Hồng Di vốn tò mò không biết Khương Thần đưa ra đáp án như thế nào, vạn phần không ngờ hắn lại đâm chọt Lam Hằng sâu sắc như vậy.
Vừa có thể làm cho bầu không khí căng thẳng dịu lại, vừa khiến cho đối phương mất mặt trước mọi người. Một công đôi việc lại lựa chọn thời gian xảo diệu đến vậy, Khương Thần khiến cho Long Hồng Di cảm thấy vô cùng thích thú.
Rầm!!!
Lam Hằng thẹn quá hóa giận, hắn đập tay xuống bàn một cái, bàn uống rượu lập tức rung chuyển mạnh mẽ cơ hồ muốn nứt ra, nước trà trong chén bắn lên tung tóe khắp mặt bàn.
“Hỗn láo.”
Khí thế trên người Lam Hằng bộc phát mạnh mẽ. Hắn mặc dù chỉ là quan văn nhưng tối thiểu một thân tu vi cũng là Nguyên Hồn Cảnh sơ kì, uy thế tỏa ra không thể không nói rất mạnh mẽ. Toàn bộ uy thế mạnh mẽ đó hướng thẳng về phía hai vai Khương Thần trấn áp.
Mục đích của Lam Hằng rất rõ ràng là muốn ép cho Khương Thần cúi đầu. Chẳng qua Lam Hằng đây là chọn sai đối tượng. Không cần biết khí thế của hắn có dọa được Khương Thần hay không nhưng chắc chắn tôn đại phật bên cạnh Khương Thần nhất định sẽ ra tay.
“Lam Hằng lần này đụng phải thiết bản.” Long Giai My liếc nhìn sắc mặt Bạch U Cơ đang dần trầm xuống, nội tâm đột nhiên cảm thấy vui sướng cười cười nói.
“Vì sao?” Long Hồng Di nhíu mày khẽ nói.
“Biểu tỷ cứ nhìn xem.”
Long Giai My vừa dứt lời, tại gần cuối yến phòng vang lên tiếng hét thảm. Chỉ thấy Lam Hằng khí thế trùng thiên, đôi mắt lạnh lùng nhìn lấy Khương Thần toan tính đè cho hắn không thở nổi thì từ đâu xuất hiện một đạo tinh thần lực hung hãn oanh kích thẳng vào não hải hắn.
Trời đất quay cuồng, trước mặt Lam Hằng xuất hiện ngàn sao, tinh thần bị trùng kích mạnh mẽ khiến cho khí thế đột ngột thu về, Hỗn Nguyên Chi Khí theo đó cũng cấp tốc co rút. Hắn lập tức nhận vào phản phệ phun ra một ngụm máu tươi. Tiếng hét thảm kia cũng vì thế mà phát ra.
“Hỗn xược, dám ám toán người của triều đình, người đâu, mau bắt hai kẻ kia lại.” Đại quan bên cạnh Lam Hằng trợn mắt quát lên một tiếng. Hắn không dám manh động như Lam Hằng cho nên chỉ ra lệnh cho lính canh bắt hai người Khương Thần.
Bạch U Cơ thấy người kia vậy mà vẫn dám lấn tới, nàng lúc này giống như một quả ớt nhỏ, hai mắt xinh đẹp trợn trừng lên. Trên người phát ra một cỗ tinh thần lực mạnh mẽ đem bàn ghế trước mặt nâng lên.
Đang định đem chiếc bàn nhỏ đập thẳng về phía vị đại quan kia, một bàn tay từ đâu vươn ra nắm lấy cổ tay nàng.
“Sư tỷ! Ngươi bình tĩnh.”