Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Cự mãng lại một lần phát ra kêu thảm. Nó nén cơn đau hướng về phía Khương Thần quất thêm một quất nữa. Một quất này vừa vặn đánh lên người Khương Thần đem hắn trực tiếp đánh bay. Thân thể va đập vào cổ thụ, miệng phun ra một búng máu.



Không cho Khương Thần nghỉ ngơi, cự mãng lập tức nhanh chóng trườn tới đem thân thể to lớn đè ép lên người đối phương.



Khương Thần máu tươi cuồng phún, cảm giác thân thể mình tựa hồ muốn bị nghiền nát.



Mà càng nguy cơ hơn là cơ bắp trên người cự mãng vô cùng linh hoạt, đơn giản so với nhân loại khống chế ngón tay còn muốn linh hoạt hơn.



Cơ bắp vừa thu lại vậy mà đem hắn trực tiếp chen tại nơi đó, sau đó thân rắn quét sạch, đem Khương Thần cuốn tại chính giữa.



Mặc dù là yêu thú, chung quy vẫn không thể rời bỏ được thiên tính. Rắn chính là như vậy. Một chiêu này chính là tối cường đại. Đem con mồi cuốn chặt giữa cơ thể mình không để cho chạy thoát, cuối cùng bị cơ bắp của nó chèn thành bùn nhão, sau đó trở thành thức ăn.



Thân thể cự mãng không ngừng co vào. Không gian trong đó càng ngày càng nhỏ, Khương Thần cảm giác xương cốt toàn thân đều phát ra một trận lốp bốp bạo hưởng.



Cơ bắp co lại nhanh chóng thậm chí liền không khí trong phổi cũng bị cưỡng ép đẩy ra ngoài, nội tạng không ngừng biến hình. Khương Thần bị đè ép đến không thở nổi. Khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, trên trán bắt đầu nổi lên gân xanh nhìn qua giống như chuẩn bị chết đi.



Nhìn bộ dáng Khương Thần lúc này có chút hung mãnh, bởi lẽ hung quang trong mắt hắn đang dần hiện, phối hợp với khuôn mặt kia quả thật không khác gì dã thú điên cuồng tùy thời phản kích đối thủ.



Cự mãng lộ ra một tia đắc ý, sâu trong mắt hiện lên chút khinh thường kèm theo đầy vẻ oán độc nhìn lấy Khương Thần. Lưỡi rắn không ngừng thò ra nuốt vào tựa hồ đã không còn đủ kiên nhẫn, muốn đem Khương Thần nuốt chửng cho bõ tức.



Mà lúc này, Khương Thần đột nhiên giơ ra tay trái, khuôn mặt hiện lên vẻ trêu tức như muốn nói với cự mãng rằng ngươi quấn thiếu đi một tay.



Cự mãng nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ trêu tức, dường như cảm thấy sự tình không ổn, nó lập tức co bóp thân thể muốn mạnh mẽ đem Khương Thần vặn gãy.



Giữa lúc này, kinh biến xảy ra.



Chỉ thấy Khương Thần chuẩn bị bị bóp nát, hắn lập tức đem bụng cùng ngực của mình thu hẹp lại, tay trái cũng giương lên một chiêu Thiên Hỏa Chưởng thiêu đốt thân rắn cháy khét lẹt.



Cự mãng còn chưa kịp cuốn lấy thân thể liền dính phải công kích. Nó gào rú thảm thiết, thân thể theo phản ứng khẽ buông lỏng.



Khương Thần chỉ chờ có thế lập tức thoát khỏi trói buộc đứng lên phía trên khối cơ bắp đang cuộn tròn kia.



Vị trí hiện tại của hắn có thể nói là gần với đầu rắn nhất suốt từ lúc nãy tới giờ. Không thể không nói đây chính là cơ hội tốt để kết liễu cự mãng.



Chỉ thấy trên tay Khương Thần xuất hiện một lá phù văn màu đỏ. Phù văn sau khi xuất hiện, không khí xung quanh có cảm giác ngưng trệ. Bởi lẽ lá phù lục này có vẽ Định Thân Phù Văn.



Định Thân Phù Văn Khương Thần tạm thời chưa vẽ được, lá phù lục này là hắn được Bạch U Cơ âm thầm đưa cho làm biện pháp bảo mệnh. Trong phút chốc có thể khiến cho địch thủ bất động, nhờ đó phản kích hoặc chạy trốn.



Rất hiển nhiên thời điểm hiện tại là cơ hội tốt để sử dụng Định Thân Phù.



Phù lục rời tay, trên không trung xuất hiện một đạo phù văn màu tím biến hóa vô cùng hư ảo. Phù văn này sau khi xuất hiện liền dùng tốc độ như thiểm điện đánh lên người cự mãng.



Cự mãng nguyên bản muốn làm ra phản kích ngay khi Khương Thần thoát khỏi trói buộc, thế nhưng Khương Thần xuất động Định Thân Phù quá nhanh, nó nhất thời liền bị định trụ. Bất động dù chỉ thoáng chốc thế nhưng với Khương Thần, một thoáng này liền đầy đủ.



Chỉ thấy kim quang xuất hiện trên ngón trỏ trái, tinh thần lực trên người cũng tỏa ra mạnh mẽ, ngưng tụ tại đầu ngón tay khiến cho ngón tay giống như trở thành bạch ngọc.



Một bước chân đạp mạnh, Khương Thần liền song song với đầu rắn đang bị định trụ. Một chỉ đánh ra, ngón tay xuyên qua lớp lân giáp tại đầu rắn. Mạnh mẽ đem lực lượng dồn tại tay trái. Cả cánh tay lập tức xuyên ngập vào đầu rắn.



Tinh thần lực theo Tinh Thần Chỉ lập tức ùa vào đem tinh thần của cự mãng tàn phá điên cuồng.



Cự mãng hung tàn là vậy, sau một hồi quần chiến với Khương Thần rốt cuộc bị giết trong bất động. Thậm chí nó chết trong đau đớn, điên loạn nhưng không thể gào rống thành tiếng khi mà bản thân bị định trụ.



Cự mãng bị tiêu diệt, Khương Thần giành được thêm ba điểm, cộng với một điểm tiêu diệt Huyết Linh Sư là bốn.



Thời điểm này, hắn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thân thể lập tức kéo căng lên. Ánh mắt lạnh lùng bức người nhìn về một phía khẽ nói:



“Không biết vị đệ tử của tông môn, vương triều nào ẩn núp?”



“Ha ha…cảm nhận rất linh mẫn.” Một đạo thanh âm vang lên, một vị nam tử vóc dáng cao gầy nhẹ nhàng bước ra từ phía sau gốc cổ thụ. Thanh âm hắn nửa có châm chọc nửa lại có chút ngạc nhiên vì không ngờ bản thân ẩn nấp giấu đi khí tức mà vẫn bị Khương Thần phát hiện.



Khương Thần lẳng lặng nhìn nam tử đối diện, sắc mặt không biểu lộ cảm xúc, cũng không thấy lên tiếng.



Nam tử kia thấy Khương Thần không sợ hãi bỏ chạy, nội tâm liền sinh ra chút kì quái.



Quy tắc đặt ra trong Tử Vong Sâm Lâm này chính là được quyền cướp đoạt điểm số của người khác sau đó đá bọn họ ra khỏi thí luyện. Theo lẽ thường, vừa mới trải qua một trận kịch chiến, thường thường gặp phải chim sẻ đằng sau, người ta sẽ nghĩ tới bỏ chạy đầu tiên. Chính vì hành động của Khương Thần hiện tại mới khiến cho nam tử kia cảm thấy dè chừng.



“Quả nhiên là cao đồ của La trưởng lão, thực lực không những cường hãn, bên mình cũng mang nhiều phù lục như vậy.” Cố Tàng sau khi nhìn thấy Khương Thần đánh chết cự mãng, sau đó lại thấy nam tử kia bước ra bộ dáng như chuẩn bị cướp đoạt điểm số, lúc này mang theo nụ cười nghiền ngẫm nói.



“Đều là hắn tự mình tranh thủ.” La Chinh lạnh lùng đáp, thanh âm lúc này đã xuất hiện vẻ âm hàn.



Hiển nhiên việc chín đệ tử ngoại môn bị hai vương triều chuẩn bị tính kế, giờ đến cả đồ đệ của mình cũng bị người khác đoạt chén cơm, tâm trạng hắn làm sao vui cho được.



“Tây Môn quốc sư, đệ tử của quý quốc cũng rất biết tranh thủ a.” Cố Tàng lại hướng về một vị trung niên nhân khí thế uy mãnh ngồi đối diện nói.



Trung niên nhân khí thế uy mạnh kia gọi là Tây Môn Động. Hắn là người Tinh Nguyệt Vương Triều, cũng là một vương triều hạ cấp nhưng thực lực tổng thể mạnh hơn Cửu Nguyệt Vương Triều cùng Minh Nguyệt Vương Triều một chút.



Tây Môn Động cũng chỉ nở nụ cười giượng ép đáp lại:



“Bêu xấu mà thôi.”



Bên trong đại sảnh, người cười người nói ra sức bàn luận về thí luyện. Chỉ riêng chỗ ngồi của mấy vị trưởng lão Linh Vân Tông là im lặng không một tiếng động. Ai nấy trên khuôn mặt đều có chỗ tức giận mà không thể phát tiết.



Dù sao quy tắc của thí luyện lần này là vậy, dù cho tám thế lực liên hợp cùng giải quyết một thế lực, đó cũng là điều mà những người ngồi đây không thể ngăn cản.



Lúc này tại phiến rừng rậm hoang tàn nơi vừa xảy ra trận chiến của Khương Thần với cự mãng. Xác của cự mãng lúc này vẫn chảy ra từng đợt máu tươi, bên trong rừng xuất hiện vài tiếng xào xạc. Rất có thể đó là yêu thú ngửi thấy mùi máu tanh cho nên đang mò tới.



Phiến rừng tĩnh lặng, hai người đối diện nhau cũng là tĩnh lặng như vậy!



Khương Thần vẫn một mực dùng loại ánh mắt lạnh lùng hờ hững nhìn nam tử đối diện. Mà nam tử kia thấy Khương Thần không đổi sắc mặt, bộ dáng khí định thần nhàn, hắn cũng không muốn làm ra hành động khinh suất.



Hai người cứ nhìn nhau như vậy, cuối cùng nam tử kia không nhịn được phải lên tiếng:



“Không biết quý tính đại danh của huynh đệ là gì?”



Sau khi nam tử kia lên tiếng, Khương Thần khẽ thở ra một hơi.



Trong một cuộc nói chuyện hay đàm phán, cả hai người cùng im lặng, người nào lên tiếng trước người đó liền yếu thế. Khương Thần cũng nhận ra khí thế trên người nam tử đối diện biến mất cho nên mới thoáng chút thả lỏng.



Khí thế đối phương biến mất không có nghĩa đối phương sẽ không hướng mình ra tay, thế nhưng lúc đó Khương Thần có đầy đủ cơ hội chạy thoát. Dù sao Thiên Biến Phù của hắn còn nhiều lắm, chân bị thương thì đã sao? Tùy tiện dùng vài viên đan dược giảm đau sau đó bỏ chạy vẫn là không có vấn đề.



Chính bởi điều này cho nên Khương Thần đối diện với nam tử kia mới không chút sợ hãi.



Mà nam tử kia cũng không biết Khương Thần đang làm ra dự định chạy trốn, hắn chỉ bị bộ dáng lạnh lùng không sợ hãi của Khương Thần làm cho chùn bước.



“Khương Thần.” Khương Thần chỉ lạnh lùng đáp.



“Hóa ra là Khương huynh đệ, ta gọi là Khải Trạch Dương, đến từ Tinh Nguyệt Vương Triều.” Nam tử kia mỉm cười lộ la một chút khí khái nam nhân, nói.



“Ừm.” Khương Thần khẽ gật đầu, cũng không mấy thịnh tình đáp lại. Hiển nhiên đối với việc nam tử kia vừa rồi ẩn nấp sinh ra chút không vừa ý.



Nhận ra vẻ lạnh nạát trên khuôn mặt Khương Thần vẫn không giảm, ý cười trên môi Khải Trạch Dương chợt tắt. Hắn nói:



“Khương huynh đệ dường như không muốn kết giao bằng hữu thì phải?”



“Nếu như ngươi hiện tại không có việc gì, ta liền đi. Còn nếu như nhắm tới điểm số trên người ta…”



Nói đến đây, Khương Thần khẽ lùi lại một bước, tay trái hơi chìa ra làm ra bộ dáng mời ngươi tới, ta tùy ý phụng bồi.



Khải Trạch Dương nhìn thấy cử chỉ của Khương Thần, khóe miệng hắn không khỏi khẽ giật giật vài cái.



Từ trước tới giờ hắn còn chưa bao giờ gặp một người tùy ý, mà nói chuyện lại trực tiếp như Khương Thần.



Nhìn bộ dáng Khương Thần giống như không phải giả vờ, Khải Trạch Dương xuất hiện chút đắn đo.



Hai lần đắn đo khiến cho hắn lúc này chùn bước. Khương Thần mặc dù chỉ là Nguyên Thể Cảnh thế nhưng Khải Trạch Dương hắn có thể cảm nhận được trên người đối phương có một cỗ khí tức không đơn giản. Chuyện này hắn không thể khinh suất được. Dù sao hắn cũng đang di chuyển một mình, nếu như ở nơi này giao chiến với Khương Thần mà trọng thương, đó là điều hết sức nguy hiểm.



Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, Khải Trạch Dương nở ra nụ cười tiêu sái nói:



“Như vậy không làm phiền Khương huynh đệ. Cáo từ.”



Nói đoạn, hắn cũng không muốn thử thăm dò Khương Thần nữa, dứt khoát một đường rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK