Người đăng: meomeo14311
Buổi tối, tất cả mọi người ngồi quây quần bên một đống lửa lớn, vừa ăn thịt do Khương Thần nướng vừa kể cho nhau nghe những câu chuyện vui vẻ, không khí nhìn qua vô cùng đầm ấm.Bạch U Cơ ngồi cạnh Khương Thần, hai mắt chăm chú nhìn ngọn lửa, tai lắng nghe mọi người kể chuyện vui. Không khí như một gia đình khiến cho nội tâm nàng cũng vui vẻ không ít. Khuôn mặt dường như rất phấn khích với những câu chuyện mọi người kể cho nên thỉnh thoảng lại nở nụ cười tươi như hoa.
“Khương huynh đệ, chúng ta mỗi người đều riêng phần mình kể chuyện rồi, ngươi có nên góp vui không nhỉ?” Một vị nam tử thực lực Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong nhìn thấy Khương Thần ngồi trầm mặc, lúc này nháy nháy hai mắt cười nói.
Tiểu nha đầu Mai Khả Ái đang ngồi cạnh Khương Thần lúc này được thể cũng hưởng ứng đi lên. Chỉ thấy nàng mở lớn hai mắt, muốn dùng loại lực lượng sát thương vô hình kia thuyết phục Khương Thần. Hai mắt long lanh, giọng nói nũng nịu, môi nhỏ tru lên.
“Khương đại ca, đến phiên ngươi. Nhớ kĩ phải kể chuyện thật hay.”
Bạch U Cơ dường như cũng muốn nghe, vì vậy mà khuôn mặt cũng hướng về phía hắn, hai mắt ánh lên chút tò mò.
Từ lúc hai người quen biết đến giờ, nàng vẫn âm thầm tìm hiểu các mối quan hệ cũng như quá khứ của hắn. Nàng biết được hắn lần đầu tiên xuất hiện chính là được một vị gia nhân nhà họ Vương cứu về. Trước đó liền không tra ra được lai lịch cũng như xuất thân của hắn. Điều này khiến cho nàng càng thêm tò mò hơn.
“Mọi người đều đã kể rồi, ngươi cũng không nên làm cho tất cả mất hứng a.” Bạch U Cơ mỉm cười nhìn Khương Thần, thanh âm hiền dịu khẽ vang lên.
“Đúng vậy a, Bạch tỷ tỷ đã nói vậy rồi, chẳng lẽ Khương huynh đệ ngươi còn dám từ chối sao?”
“Hắn dám từ chối ta cá với ngươi trở về Linh Vân Tông chắc chắn bị nàng treo lên đánh.”
“Ha ha…đúng vậy, ai đời phu liền yếu hơn thê, như thế này chỉ có thể bị đánh mà thôi.”
Nghe thấy mọi người bàn tán, sắc mặt Bạch U Cơ hiện lên chút mất tự nhiên. Vốn dĩ từ chiều tới giờ mọi người đều đã đem mối quan hệ của hai người phóng lớn lên, sau đó không ngừng gán ghép. Bạch U Cơ nàng ban đầu còn ra sức chối bỏ, thế nhưng hiện tại chỉ có thể im lặng. Càng chối liền càng lộ ra nhiều sơ hở, bởi vì vậy im lặng chính là cách làm tốt nhất.
Chẳng qua im lặng trong trường hợp này không thể không nói chính là ngầm thừa nhận. Đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi này vốn ưa thích quản chuyện bát quái, thấy Bạch U Cơ da mặt mỏng, lại không phải loại người lạnh lùng xa cách như thời điểm gặp nàng lần đầu, chính vì thế cho nên càng ra sức trêu chọc khiến cho nàng xấu hổ không thôi.
“Được rồi, nếu như mọi người muốn nghe kể chuyện, vậy ta liền đem một đoạn cố sự kể cho các ngươi.”
“Cố sự…tốt cố sự, tất cả mọi người im lặng nghe Khương huynh đệ kể chuyện.” Một vị thanh niên nam tử trong đoàn ra hiệu cho mọi người lặng im nghe Khương Thần.
Với một giọng kể trầm trầm lạnh lẽo, Khương Thần bắt đầu kể lại một đoạn cố sự mà mình được đọc từ lâu. Đoạn cố sự này nói rằng có một đầu ác long, mỗi một năm đều muốn cầu thôn trang đưa tới một vị xử nữ làm hiến tế. Mỗi một năm đều có dũng sĩ đi cùng ác long chiến đấu, thế nhưng tuyệt không có ai còn sống trở về.
Một năm này lại có dũng sĩ bước lên hành trình đồ long, bất quá lần này có một tên thôn dân lặng lẽ đi theo. Tại bên trong long huyệt, thôn dân này thấy được vô số bảo tàng, mà sau khi dũng sĩ dùng bảo kiếm đâm chết ác long liền ngồi lên thi thể nó, ánh mắt dần hiện lên sự tham lam nhìn xem bảo tàng lập lờ kim quang. Sau cùng trên người dũng sĩ mọc ra lân giáp, phía sau mọc đuôi triệt để hóa thành một đầu ác long.
Sau khi nghe xong một đoạn chuyện của Khương Thần, sắc mặt mọi người ban đầu vốn dĩ cảm thấy vô cùng đặc sắc. Thế nhưng suy nghĩ thấu đáo một chút, một số người liền thoáng trầm mặc, sắc mặt vì thế cũng hơi trầm xuống.
Ác long mà Khương Thần nói tới kia vốn cũng không phải là rồng mà chính là lòng người. Chính là sự tham lam ẩn sâu trong lòng mỗi người sau khi trỗi dậy liền biến bọn họ từ một người bình thường trở thành một đầu “ác long”.
Trong đám người, chỉ duy nhất Mai Khả Ái không hiểu chuyện, sắc mặt có chút ngơ ngác, cuối cùng hai tay vỗ vào nhau lộp bộp ra sức hoan hô.
Cũng nhờ cái vỗ tay này của nàng khiến cho mọi người thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Ai nấy đều nhìn Khương Thần với ánh mắt nể phục. Ai mà ngờ được chỉ là một câu chuyện ngắn của hắn lại khiến cho mỗi người ở đây dao động tâm cảnh. Bọn họ tự nghi ngờ bản thân mình không biết bản thân có phải ác long không? Bọn họ thực sự đã biến thành ác long hay chưa? Rốt cuộc khi nào thì biến thành ác long.
Lúc này một vị nữ tử dáng người nhỏ nhắn, khí chất tịnh lệ, khuôn mặt xinh đẹp, trên người lộ ra khí chất đoan trang đầy tri thức nhẹ nhàng đứng dậy.
Nữ tử này tên Dạ Tư Tĩnh, tại trong đội thực lực ngang bằng với Mai Khả Ái hoặc có thể nói là yếu nhất, thế nhưng bù lại lại có một bộ óc của đại trí giả, đầy một bụng mưu lược. Toàn bộ kế hoạch của tiểu đội chín người khi trước đi săn lùng yêu thú chính là do nàng đặt ra.
Nên đi tới đâu, đi theo hướng nào, dựa theo tọa độ của các đội khác mà suy đoán ra hướng đi, từ đó né tránh bọn họ ra, tất cả đêu do một vị nữ tử yếu nhược này phân tích ra.
Nàng nghe Khương Thần kể chuyện, đối với hắn đặc biệt sinh ra hứng thú, bấy giờ mới hướng tới hắn mà nói:
“Khương huynh, câu chuyện ngươi kể quả thật mang theo triết lý sâu xa. Tiểu muội có thể hay không thỉnh giáo ngươi một hai?”
“Ngươi có thể, tất nhiên ta có nguyện ý hay không còn xem ngươi hỏi về điều gì.” Khương Thần khẽ híp mắt nói.
“Theo Khương huynh, trên đời này có thể không có ác long được không?” Dạ Tư Tĩnh mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Vốn trên đời làm gì có ác long.” Thanh âm Khương Thần chậm chậm vang lên giống như trình bày một sự việc: “Kia cũng chỉ là một đoạn truyện truyền miệng ta thường kể cho tiểu hài tử gần nhà nghe mà thôi.”
Nói đoạn, hắn lại chậm chậm khẽ kể giống như một đoạn cố sự kia còn chưa kể xong vậy.
“Sau khi thôn dân kia nhìn thấy dũng sĩ biến thành ác long đã đem chuyện này về nói với mọi người. Mọi người trong thôn sau đó đã cử đến rất nhiều dũng sĩ tiêu diệt một đời ác long mới, đem toàn bộ vàng bạc về chia nhau biến thôn làng nghèo khó trở thành đô thành sầm uất.”
Khương Thần vừa kể xong, lại một đạo tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên kèm theo đó là một thanh âm hồ hởi:
“Hoan hô…có thế chứ, chẳng lẽ lại để ác long tiếp tục làm càn.”
Mai Khả Ái lúc này khuôn mặt thoáng đỏ lên vì phấn khích.
Hài tử chung quy vẫn là thấy việc bất bình ra tay làm việc nghĩa, ghét ác như cừu. Khi nghe Khương Thần đem đoạn truyện lấp lửng kia biến tấu trở thành cái ác được tiêu diệt, thôn dân trở nên giàu có, nàng liền coi đó là cái kết viên mãn.
Về phần Dạ Tư Tĩnh, không đạt được câu trả lời mong muốn, sắc mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa, nàng chỉ khẽ gật đầu ngồi trở lại vị trí cũ, khóe miệng vẫn nở nụ cười giống như ban đầu.
Lại nói, Khương Thần không muốn giải thích quá nhiều một câu hỏi kia của Dạ Tư Tĩnh bởi lẽ hắn cảm thấy điều đó không quá có ý nghĩa. Mỗi người ngồi đây chắc chắn đã cho mình một đáp án thỏa đáng, hắn dù cho có nhiều lời có thể cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu.
Trên thực tế, một nửa câu trước của hắn cũng chính là câu trả lời.
Trên đời này vốn làm gì có ác long, thứ tồn tại duy nhất chính là cách nhìn của mỗi người. Kẻ yếu nhìn lên vậy kia chính là ác long, người trên nhìn xuống vậy kia chỉ là một đầu giun đất thành tinh mà thôi. Vấn đề cốt lõi liền nằm ở vị dũng sĩ kia, hắn là gì chỉ có hắn biết, chỉ có hắn được quyền phán xét, người khác không đủ tư cách, hoặc nói đúng hơn là không có tư cách phán định hắn là gì.
Đây cũng giống như năm xưa có một vị tướng quân dẫn theo bảy vạn binh mã đối đầu với bảy mươi vạn quân đối thủ. Hắn buộc phải nói dối với quân dưới trướng rằng số lượng phe mình không thua kém địch nhân bao nhiêu để không làm nản lòng quân.
Cuối cùng người kia dùng bảy vạn binh mã đánh tan bảy mươi vạn binh, một lời nói dối vốn có thể đem bảy vạn người đẩy xuống bờ vực không thể quay về lại khiến cho bọn họ giành được vinh quang.
Thế mới thấy khoảng cách giữa dũng sĩ và ác long là một lằn ranh vô cùng nhỏ bé. Nhiều khi đó chỉ là một câu nói hay cái nhìn của người đời mà thôi. Một câu nói có thể biến ngươi thành ác long, một câu nói cũng có thể khiến ngươi trở thành dũng sĩ.
Lại nói, tất cả mọi người không ngờ được Khương Thần đem câu chuyện triết lý biến tấu thành đoạn kết không có ý nghĩa như vậy, sắc mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kì quái. Lúc này, một vị thanh niên trong đoàn mới hướng về phía Khương Thần cười nói:
“Khương huynh, truyện người kể nghe vào rất lạ tai, lại mang trong đó nhiều triết lý sâu sắc. Không biết ngươi có thể kể thêm cho bọn ta nghe được không?”
“Các ngươi muốn nghe truyện cô bé bán diêm hay nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn…đó đều là những tác phẩm kinh điển.” Khương Thần cười nhạt nói.
“Ồ, vậy nghe thử nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn a?”
…
Sáng hôm sau…
Trải qua một đêm cùng nhau trò chuyện vui vẻ, chín vị đệ tử Kim Tiên Giáo kia rốt cuộc đối với Khương Thần cùng Bạch U Cơ bỏ qua phòng bị. Mười hai người lúc này không còn phân ra ranh giới của hai thế lực nữa mà giống như một đội ngũ săn lùng yêu thú, nhìn qua mười phần đoàn kết, vui vẻ.
Tiểu Nhu từ sau khi ăn vào thịt nướng của Khương Thần hôm qua đã đối với hắn thay đổi cái nhìn mới. Ban đầu nàng đối với hắn có chút không thích, bởi lẽ nha đầu Mai Khả Ái vì hắn mà hạ thấp đồ ăn nàng làm. Thế nhưng hiện tại lại quấn hắn không rời, nằng nặc đòi hắn truyền thụ bí kíp trù nghệ.
Tiểu nha đầu Mai Khả Ái cũng vì thế mà trên đường đi thao thao bất tuyệt, miệng nói không ngừng, hai mắt sáng như sao trời. Luôn miệng nói Tiểu Nhu tỷ, ngươi rốt cuộc phải tin tưởng, Khương đại ca nấu ăn ngon hơn ngươi.
Một lớn một nhỏ cặp kè hai bên khiến cho hai tai Khương Thần từ đêm qua tới giờ đều không được yên. Vị trí bên cạnh hắn vốn của Bạch U Cơ lúc này cũng phải nhường cho hai vị tiểu linh tinh quái nọ. Điều này khiến cho nàng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.