Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Bên trong đại sảnh xa hoa, cao tầng quản lý Thiên Lang Thảo Viên vẫn đang nghị luận rất sôi nổi vấn đề vương triều muốn lội một chân vào hàng ngũ các thế lực địa đầu xà tại Vân Đoan sơn mạch.



“Hừ…tại khu vực biên cương này vương triều dù cho muốn quản cũng khó khăn a. Không có nhiều người nguyện ý chạy đến đây gây sự với địa đầu xà cả.” Một vị trung niên khác hừ lạnh nói: “Thế nhưng việc chúng ta cướp bóc cũng nên giảm tần suất xuống.”



“Ừm. Cũng không thể để việc cướp bóc làm ảnh hưởng tới sinh ý làm ăn được. Hiện tại việc làm ăn đã đi vào ổn định, sau này có lẽ việc cướp bóc sẽ ít dần.”



“Đúng rồi, ngày mai chúng ta có một lô hàng vận chuyển đi quận Đại Hoang nhưng nhân lực áp tiêu dường như thiếu khuyết. Không biết vị nào có thể đảm đương việc này?” Phong Ưng ngồi trên chủ tọa rất có bộ dáng lãnh đạo, lúc này tay chống má, chân gác lên chân, nói.



Nghe Phong Ưng nói vậy, một tên trung niên nhân lưng hùm vai gấu, đầu beo mắt lồi lập tức đứng dậy. Tiếng hắn vang như sấm khiến cho người trong đại sảnh không khỏi nghiêng ngả cau mày:



“Ăn chơi nhàn hạ đã lâu, việc này để cho ta đi.”



“Tốt, nếu vậy liền để cho Mạc thúc, ngươi có thể tùy ý chọn thêm hộ vệ đi theo.” Phong Ưng gật đầu nói: “Ngày mai lô hàng của chúng ta sẽ hội nhóm cùng với hai lô khác ở Vân Tiêu thành cùng Tương Vân thành sau đó cùng đi tới Đại Hoang, Mạc thúc ngươi nghỉ ngơi sớm đi, mai xuất phát sớm.”



“Ngày mai sao…” Phía trên nóc nhà, Khương Thần nghe thấy ngày mai đám người này vận chuyển hàng hóa, khóe miệng lập tức vểnh lên nụ cười quỷ dị. Sau khi nghe rõ địa điểm hội họp cũng như thời gian, Khương Thần liền đạp lên nóc nhà mà rời đi.



Dạo chơi trên nóc nhà của Thiên Lang Thảo Viên chừng nửa canh giờ, Khương Thần rốt cuộc mới đi lại hết toàn bộ khu trang viên này. Không thể không nói đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn này chi cũng thật mạnh tay. Cả một khu trang viên có lẽ chiếm đến một phần mười Thanh Thạch trấn với đủ mọi loại trang trí lầu các. Để có thể xây dựng nên tòa trang viên rực rỡ thế này, tiền của phi nghĩa mà bọn chúng cướp được đổ vào cũng không phải là ít.



Trang viên này có một nửa dùng để mở các hoạt động trao đổi buôn bán cùng khách điếm, một phần tư dùng để tổ chức mở sòng bạc, kĩ viện. Còn lại một phần tư chính là khu vực nhà ở của các thành viên Tham Lang mạo hiểm đoàn chịu trách nhiệm quản lý nơi này. Mà khu vực đèn đuốc rực rỡ nhất chính là mấy gian lầu các tổ chức sòng bạc cùng kĩ viện. Nơi kia lúc này thậm chí còn vang lên từng tiếng reo hò sung sướng cũng như từng tiếng kêu than của kẻ thua bạc.



“Cũng không biết tên nào nêu lên ý tưởng xây dựng mô hình kinh doanh này.” Khương Thần trở lại tòa lầu các cao nhất quan sát toàn cảnh Thiên Lang Thảo Viên, khẽ cảm thán: “Loại đầu óc này nếu như đặt tại thế giới hiện đại nhất định sẽ là một tên trùm thương nghiệp đen a.”



Đương lúc chuẩn bị rời đi, Khương Thần liền nhìn thấy thân ảnh Phong Ưng di chuyển về một tòa đình viện xa hoa gần đó, bộ dáng vui vẻ nhưng kèm theo hấp tấp giống như có thứ gì đó hấp dẫn đàng chờ đợi hắn ở tòa đình viện kia vậy.



Nhìn bộ dáng có chút hèn mọn của đối phương khác xa so với lúc trong đại sảnh, sâu trong mắt Khương Thần hiện lên chút chán ghét. Thằng này chính là kẻ năm lần bảy lượt nhắm vào Trương Tiểu Hân, thậm chí mồm mép cũng là loại không sạch sẽ nhất, đáng bị chém ngàn đao. Mặc dù Khương Thần đối với chuyện tên này miệng lưỡi bẩn thỉu xúc phạm Trương Tiểu Hân cũng không muốn quản nhiều thế nhưng ở chung với nàng lâu ngày, hai người cũng có thể coi như bằng hữu. Gặp phải kẻ thù của bằng hữu, hắn làm sao có thể ngồi yên cho được.



Chỉ thấy mi tâm của Khương Thần bắn ra một đạo tinh thần lực mạnh mẽ. Tinh thần lực theo không gian dao động mà tập kích thẳng vào não hải Phong Ưng khiến cho hắn một bên đi đường đột nhiên ngã lăn ra đất co giật như bị bệnh thần kinh.



“Nếu như không phải sợ đánh rắn động cỏ, bản thiếu gia đã cho ngươi về chầu trời. Hai năm tu luyện mà vẫn dậm chân ở Nguyên Khí Cảnh. Phế vật!” Khương Thần dùng ánh mắt lạnh lùng hờ hững nhìn Phong Ưng đang co giật trên mặt đất, khẽ lẩm nhẩm.



Đoạn, chỉ thấy thân ảnh hắn nhoáng lên một cái sau đó biến mất giữa màn trời tối đen. 



Trở về phòng trọ, Trương Tiểu Hân lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường tu luyện. Nhận ra khí tức Khương Thần trở lại, hai mắt tinh xảo mà lạnh lùng lập tức mở ra.



“Không có vấn đề gì chứ?”



“Ừm. Không có vấn đề gì. Chẳng qua, gặp được người quen cũ.” Khương Thần không mặn không nhạt đáp.



“Ai?”



“Phong Ưng!” Thanh âm lạnh lùng của Khương Thần khẽ vang.



Ngay khi hắn vừa dứt, nhiệt độ không khí trong phòng đột ngột giảm mạnh. Từ trên người Trương Tiểu Hân, Khương Thần có thể cảm nhận được một luồng sát khí dâng trào mạnh mẽ.



“Ngươi giết hắn chưa?”



Nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy, sắc mặt Khương Thần hiện lên chút ngạc nhiên. Hắn không ngờ nghe thấy tên của người kia, Trương Tiểu Hân lại làm ra phản ứng mạnh mẽ đến vậy.



“Chưa. Chỉ giáo huấn nhỏ tránh đánh rắn động cỏ. Làm sao? Ngươi rất căm hận hắn?”



Trong lòng Khương Thần đột nhiên nổi lên chút tò mò. Hắn biết Trương Tiểu Hân ghét ác như cừu, đối với đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn này càng là căm ghét. Thế nhưng căm ghét là một chuyện, phản ứng mạnh mẽ khi nhắc đến tên một người lại là một chuyện. Chẳng lẽ trong đó còn có nguyên nhân sâu xa?



“Hừ.” Trương Tiểu Hân hừ lạnh một tiếng, không khí trong phòng càng là lạnh toát: “Năm đó ca ca ta vì bảo vệ ta chạy trốn mà bị Phong Thiết Nhân bắt giữ, sau đó tại bên ngoài sơn mạch, chính tên tiểu tạp chủng Phong Ưng đã tra tấn ca ca ta đến chết.”



Nói đến đây, đôi mắt lạnh lùng của Trương Tiểu Hân trở nên đỏ hoe, tại khóe mắt của nàng Khương Thần ẩn ẩn có thể nhìn thấy một tầng sương mù.



“Chính mắt ta nhìn thấy Phong Ưng dùng dao cắt từng miếng thịt trên người ca ca ta xuống.” Trương Tiểu Hân nói đoạn, sát khí không tự chủ được tuôn ra mạnh mẽ. Sát khí lan tràn đến đâu, hai hàng nước mắt Trương Tiểu Hân lại tuôn rơi đến đấy.



Sát khí của nàng mạnh mẽ tới mức Khương Thần phải dùng tinh thần lực của mình đem gian phòng bao phủ trước khi có người cảm nhận được. Nhiêu đây có thể hiểu nàng căm hận Phong Ưng kia như thế nào.



“Hắn nhất định sẽ chết rất thảm.” Khương Thần không nhanh không chậm nói.



Trương Tiểu Hân khẽ nghiến răng, từng đạo thanh âm ken két của hàm răng ma sát vào nhau vang lên.



“Chính tay ta phải đem nỗi đau mà ca ca ta từng chịu…trả cho hắn.”



Trương Tiểu Hân nói đoạn liền lặng lẽ lau chùi đi nước mắt, sau đó nàng cũng không nói không rằng trèo lên giường đem chăn mền trùm kín từ đầu đến chân.



Từ phía ngoài, Khương Thần có thể cảm nhận được chăn mền khẽ run lên từng nhịp. Hiển nhiên bên trong chăn kia, Trương Tiểu Hân vì nghĩ lại chuyện lúc trước mà không cầm được khóc lóc đau thương. Chẳng qua nàng vì không muốn để cho hắn thấy bộ dạng yếu đuối của mình cho nên mới đem chăn trùm kín mít đến vậy.



“Ài…Xem ra cần phải mau chóng đem đám người này thanh trừng a.” Khương Thần khẽ thở dài cảm thán.







Phù!!!



Khẽ thở ra một ngụm trọc khí, song đồng vô thần của Khương Thần chậm chậm mở ra. Sau hai năm thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí trong sơn cốc liên tục, mật độ nơi kia hiện tại đã loãng đi rất nhiều, thế nhưng so với bên ngoài này vẫn cao hơn hai ba lần, chính vì thế một đêm trắng tu luyện ở bên ngoài so với trong sơn cốc chỉ bằng vài tiếng đồng hồ. Điều này không khỏi khiến cho Khương Thần có chút không vừa ý.



“Ài…Làm chính sự trước.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm một tiếng.



Đương lúc đứng dậy chỉnh lại y phục, phía bên kia Trương Tiểu Hân cũng chợt tỉnh giấc. Bình thường, nữ tử này luôn mang một bộ lạnh lùng xa cách, ngay cả Khương Thần sống chung với nàng bấy lâu nay cũng chưa một lần nhìn thấy tư thái tiểu nữ tử của nàng. Hôm nay hắn rốt cuộc được đại khai nhãn giới.



“Ai nha…”



Một đạo thanh âm ôn nhu yêu kiều khẽ vang lên. Chỉ thấy Trương Tiểu Hân đạp chăn mà ra, hai tay giơ lên không trung, bộ dáng rõ ràng là đang vươn vai. Mà đạo thanh âm yêu kiều vừa vang lên kia chính là thời điểm các khớp xương của nàng khẽ kêu rắc rắc. Loại cảm giác vươn vai buổi sáng mà xương khớp kêu vang này quả thật khiến cho người ta rất thoải mái.



“Ngươi tựa hồ ngủ rất ngon a?”



Thanh âm tựa tiếu phi tiếu của Khương Thần khẽ vang khiến cho Trương Tiểu Hân giật mình. Khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ mất tự nhiên, bấy giờ nàng mới nhớ ra hai người đang ở chung một phòng, mà tư thái tiểu nữ tử nàng chưa bao giờ thể hiện ra trước mắt người khác vậy mà lại để cho hắn nhìn thấy.



“Ngươi…” Trương Tiểu Hân mắt to mắt nhỏ, nói: “Ta làm sao lại ngủ say đến vậy?”



Nàng chợt nhớ ra bản thân hôm qua nghĩ lại chuyện cũ cho nên khóc lóc. Sau đó đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, tỉnh dậy thì đã là tràng cảnh như hiện tại.



Đối diện Trương Tiểu Hân, Khương Thần phần vì nàng vô tình lộ ra vẻ ôn nhu, một phần vì nàng đã không còn vẻ đau thương như hôm qua mà hiện tại hắn hiếm khi cười tủm tỉm, nói:



“Ha. Ngủ ngon là được.”



Đoạn, chỉ thấy hắn chậm rãi đi về phía đầu giường đem một gốc linh thảo đang héo rũ gần hết bỏ vào trong nhẫn trữ vật. Gian phòng vốn phảng phất có một mùi hương dịu nhẹ lúc này theo gốc linh thảo kia bỏ vào trong nhẫn trữ vật mà biến mất.



Nhìn thấy hành động này của Khương Thần, Trương Tiểu Hân rốt cuộc biết được bản thân vì sao lại ngủ ngon đến thế. Nàng hướng tới hắn mà khẽ nói:



“Cảm ơn.”



“Sửa soạn chút đi, hôm nay chúng ta có không ít việc.”



Dứt lời, Khương Thần bước ra khỏi phòng đi xuống dưới lầu.



Quán trọ này có ba tầng tổng cộng mười hai gian phòng cho thuê nằm ở tầng hai và ba, tiền sảnh dưới mặt đất dùng để mở quán ăn. Lúc này là sáng sớm, quán ăn vẫn chưa có người ghé thăm, tên tiểu nhị trẻ tuổi hôm qua đang tất bật lau chùi bàn ghế chuẩn bị cho ngày mới. Sau khi nhìn thấy Khương Thần bước xuống, tên này bỏ ngang công việc, vội vàng chạy lại cười hề hề nói:



“Công tử gia, đêm qua chơi vui chứ?”



“Vui, có việc gì không?”



“Hắc hắc, công tử gia ngươi đúng là hồng phúc tề thiên.” Tiểu nhị cười gian xảo nói: “Vậy mà lại câu dẫn được một vị cô nương cực phẩm đến vậy.”



Người này nói đến đâu, khóe miệng liền tuôn trào nước bọt đến đấy, thậm chí không ít nước bọt theo từng câu hắn phát ra bắn tung tóe khiến cho Khương Thần không thể không né ra xa.



“Công tử gia, ngươi kiếm đâu ra được cô nương xinh đẹp đến vậy? Ta sống ở đây thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy a.”



“Vân Đoan sơn mạch.” Khương Thần không mặn không nhạt đáp.



“Hừ.”



Giữa lúc tên tiểu nhị mắt lớn trừng mắt nhỏ đang định nói gì thì một tiếng hừ lạnh vang lên, không khí nhất thời trầm xuống. Tiểu nhị vội vàng bịt lấy miệng mình, khuôn mặt tái mét lại. Bởi vì hắn nhìn thấy trên cầu thang, Trương Tiểu Hân đang trừng mắt nhìn hắn, trên người tỏa ra một luồng khí tức lạnh buốt.



Bộp bộp bộp!!!



Đưa tay vỗ vai tên tiểu nhị này vài cái, thanh âm tựa tiếu phi tiếu của Khương Thần vang lên:



“Mạnh mẽ một điểm. Muốn trấn áp một nữ nhân, trước hết khí tràng của ngươi phải mạnh hơn nàng.”



“Đúng vậy. Đại nam nhân như ta làm sao phải cúi đầu.” Tiểu nhị giống như được mở ra nhãn quan, hắn lập tức đem chiếc khăn trên vai ném mạnh xuống đất, ngực ưỡn ra, đầu ngẩng cao, rất có bộ dáng của chính nhân quân tử.



Chẳng qua hắn duy trì bộ dáng này không được bao lâu liền bị khí tràng mạnh mẽ của Trương Tiểu Hân chấn nhiếp. Khí tức lạnh lẽo của nàng thổi quét qua khiến cho tên tiểu nhị run lên lập cập. Hắn chậm chậm cúi xuống nhặt lên chiếc khăn, miệng khẽ lẩm nhẩm:



“Không làm được đại nam nhân. Làm tiểu nhị thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK