Người đăng: meomeo14311
“Tiếp tục lên đường a.”Đoạn, hắc cẩu giơ lên một chân trỏ về phía ba con hắc thú đứng cạnh Khương Thần. Một cái bạch sắc quang cầu lập tức hiện ra đem ba con hắc thú bao phủ.
“Chết! Thật không có ý tứ, Khương tiểu tử, bản tọa sức lực đột nhiên sụt giảm, chỉ có thể đem hộ thể khí bảo vệ ba bọn chúng.” Hắc cẩu lộ ra vẻ mặt hơi chút mất tự nhiên, khà khà cười nói.
“Vậy…phải làm thế nào a?” Khương Thần nhíu mày. Không có quang cầu bảo hộ, hắn làm sao có thể xuyên qua không gian.
“Bản tọa cố gắng tạo ra hộ thể bảo vệ ngươi xem sao?... nhưng bản tọa không chắc trên đường đi có thể mười phần bảo vệ ngươi a.” Hắc cẩu chậm rãi nói: “Ngươi cần suy nghĩ thật kỹ.”
Nhìn thấy thái độ lấp lửng của hắc cẩu, sắc mặt Khương Thần liền trầm xuống. Đây rõ ràng là con hàng này định lừa hắn ở lại nơi này đây mà.
“Làm sao thế được…thần thú đại nhân, các ngươi thực lực siêu phàm, có thể hay không bớt chút hộ thể khí san sẻ cho ta?”
Khương Thần quay sang ba con hắc thú bên cạnh thế nhưng lúc này bọn chúng chỉ lắc đầu làm ngơ, dường như cố ý không để ý tới Khương Thần.
“Thế này…làm sao có thể được.?”
“Không sao, chi bằng thế này đi.” Hắc cẩu suy ngẫm một hồi rồi nói: “Bọn ta dựa theo tọa đô tới đó lấy bảo tàng trước, ngươi ở đây chờ bọn ta quay lại, chúng ta sau đó chia chác cũng không muộn.”
“Không được, ngộ nhỡ các vị không quay lại thì sao?” Khương Thần lắc đầu, vẻ mặt kích liệt phản đối.
“Hừ, ngươi nghĩ bản thần thú tham luyến chút tài bảo kia sao? Tám phần lấy của ngươi chẳng qua chỉ là lấy phần trả công theo nguyên tắc. Còn lại ngươi nghĩ bảo tàng Nguyên Tôn Cảnh có thể làm máy động bọn ta?” Vừa rồi cố ý làm ngơ Khương Thần, quạ trọc đầu lúc này ngược lại lại gân cổ lên mà đe dọa.
Hưởng ứng quạ trọc đầu, tiểu phi xà cùng tiểu ô quy cũng gân cổ lên, dùng những lời lẽ đe dọa mà nạt nộ Khương Thần. Đồng thời, để tỏ rõ bản thân mình thanh cao, mấy con hàng này còn chủ động bày ra dáng vẻ phong khinh vân đạm của mình. Kia giống như là Khương Thần van cầu bọn chúng nhận phần chia chác bảo tàng từ hắn chứ không phải bọn chúng tham luyến.
“Thế nhưng…”
“Không nhưng gì hết, tiểu tử ngươi phải tin tưởng bọn ta. Bọn ta thế nhưng là thần thú thiên địa, tuyệt đối không lừa dối ai bao giờ.” Hắc cẩu cười cười nói: “Cứ quyết định vậy đi.”
Đoạn, nó đưa chân khẽ cào về phía bạch cầu, thân chó lập tức bay lên không trung kéo theo hộ thể quang cầu kia mà bay đi.
Khương Thần đương nhiên không đến mức ngu ngốc mà không nhận ra mấy con thú này lật lọng, nửa đường thả hắn ở đây để đi chiếm đoạt bảo tàng. Hắn lúc này không nhịn được mà hướng về phía bốn con thú đang bay đi xa kia, gào lên:
“Lừa đảo…các ngươi dĩ nhiên lừa ta ở lại nơi này để chiếm đoạt bảo tàng.”
“Ha ha…tiểu tử ngươi hay là còn ngây thơ một điểm…” Thanh âm âm dương quái khí của tiểu phi xà lúc này vang lên trong không trung: “Bảo tàng của ngươi bọn ta liền miễn cưỡng mà nhận lấy vậy…đây coi như một mối làm ăn không tệ nhân ngày giải khai phong ấn đi.”
“Ha ha ha…tiểu tử này cũng tên Khương Thần thế nhưng so với Khương tiểu tử kia thì còn kém xa.” Lại một đạo thanh âm vô sỉ khác vang lên tiếp lời.
“Đương nhiên là kém hơn, Khương tiểu tử kia đường đường là tộc nhân Thánh tộc, ít nhất cũng thông minh hơn tiểu tử này nửa điểm.”
“Hắc hắc, đúng vậy đúng vậy, chung quy vẫn là bị chúng ta lừa…”
“Ha ha ha…”
Từng đạo thanh âm trào phúng vang lên trong gió cho tới khi thân ảnh bốn con thú vô sỉ biến mất trong không gian thì mới chấm dứt. Mà Khương Thần trong thời gian này vẫn là kêu gào không ngừng, thời điểm bốn con thú biến mất, hắn mới hậm hực ngồi xuống phiến đá mà hắc cẩu vừa ngồi.
Lúc Khương Thần vừa chạm mông xuống phiến đá, vẻ mặt giận dữ uất nghẹn của hắn chợt giãn ra, khóe miệng vểnh lên nụ cười tà dị. Quá khứ của bốn con hàng vô sỉ kia hắn là nhất thanh nhị sở, chẳng lẽ còn để bọn chúng lừa đảo sao?
Theo trí nhớ của Ma Thiên Tiếu, bảo tàng của hắn được đặt ở một nơi rất bí ẩn, mà ngoài nơi đó ra còn nhiều vị trí bí ẩn khác có thiết lập bẫy rập dường như là để ngụy trang. Tọa độ mà Khương Thần nói cho hắc cẩu chính là một trong những bẫy rập kia. Tới đó, bọn chúng nhất định sẽ lâm vào phục kích.
Tuy rằng loại phục kích kia sẽ không làm gì được bốn con hắc thú thế nhưng nó đầy đủ để bốn con hắc thú phải xấu mặt. Đây chính là chủ ý của Khương Thần khi mà lừa ngược lại mấy con hàng vô sỉ này.
“Chơi chiêu với bản thiếu sao? Bốn con thú các ngươi còn phải tu luyện thêm nhiều.”
Khương Thần vui vẻ vì vừa thoát khỏi kết giới phong ấn, vừa lừa được đám thú vô sỉ một thanh, miệng không khỏi nở nụ cười.
Sau khi quan sát một chút địa hình xung quanh, hắn dứt khoát hướng về một phía mà di chuyển, tìm dường đi ra khỏi mảnh sơn cốc này.
…
Mảnh sơn cốc nằm sâu trong rừng, mà sau khi rời khỏi khu rừng đó, Khương Thần phải mất một ngày mới chạy tới thành trấn gần nhất. Lúc này là buổi chiều, Khương Thần mới mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi tiến vào trong thành trấn kia.
Thành trấn này bên ngoài nhìn tới có vẻ cũ kỹ mục nát thế nhưng bên trong ngược lại là khang trang. Tuy rằng không phải quá rực rỡ huy hoàng thế nhưng cũng là tương đối sầm uất. Ít nhất nó so với các thành trấn trước đây Khương Thần đi qua thì tấp nập hơn nhiều.
Bước vào trong thành trấn, ngay lập tức Khương Thần nhận ra chất lượng nguyên giả ở đây rất cao. Thành trấn bình thường, lượng nguyên giả đi lại rất ít, phần lớn đều là phàm nhân thế nhưng nơi này tám phần đi trên đường lại là nguyên giả. Nguyên Thể Cảnh, Nguyên Khí Cảnh các loại có không ít, cao hơn còn có Nguyên Hồn Cảnh, số ít Nguyên Linh Cảnh lẫn lộn trong đám đông.
Nguyên Thể Cảnh, Nguyên Khí Cảnh không phải hiếm lạ nhưng Nguyên Hồn Cảnh cùng Nguyên Linh Cảnh nếu như ở Cửu Nguyệt Vương Triều cũng ít xuất hiện một cách phổ thông như thế này. Theo suy đoán của Khương Thần, rất có thể nơi đây là một vương triều cấp bậc cao cấp hơn Cửu Nguyệt Vương Triều. Về phần trung cấp, cao cấp hay siêu cấp thì hắn cũng không rõ ràng lắm, phải hỏi thì mới biết được.
Sau khi đi dọc đường phố, thỉnh thoảng lại tạt vào những gian hàng bên đường giả vờ mua đồ để nghe ngóng, Khương Thần rốt cuộc biết được nơi mình đứng là nơi nào. Thành trấn sầm uất này gọi là Thanh Thành, thuộc về Tuyết Ưng Vương Triều – một vương triều cao cấp.
Lại nói, khi nghe được nơi này là Tuyết Ưng Vương Triều, vẻ mặt của Khương Thần đầu tiên là vô cùng sửng sốt, sau đó chính là có chút vui mừng.
“Tuyết Ưng Vương Triều sao? Đây chẳng phải là quê nhà của U Cơ nhà ta thì là gì?”
Không sai, Tuyết Ưng Vương Triều chính là quê nhà của buc. Lúc trước nàng đã từng nhắc đến cái tên này một lần, Khương Thần tuy rằng đã quên đi thế nhưng hiện tại cái tên đó lại vang lên trong tai hắn một lần, hắn rất nhanh đã nhớ lại.
“Được rồi…xem ra nhân dịp này chạy tới nhìn xem Bạch gia một chút. Nghe nói Bạch gia thế lực không tệ.” Khương Thần sau khi đi ra khỏi một gian hàng bán dược liệu, miệng liền khẽ lẩm nhẩm.
Bởi vì đi bộ cả ngày mệt mỏi, hiện tại cũng là chiều muộn cho nên Khương Thần trước hết muốn tìm một gian khách điếm nghỉ ngơi
Thanh Thành này chứa chấp nguyên giả chạy tới từ tứ xứ cho nên nhà trọ, khách điếm là thứ không bao giờ thiếu. Khương Thần rất nhanh đã tìm thấy một nhà trọ nhỏ ở một góc khuất trong thành. Nhà trọ này không quá rộng lớn, sinh ý cũng không phải thật tốt nhưng thắng được ở sạch sẽ đồng thời so với nơi khác yên tĩnh hơn một chút. Đi đường dài mệt mỏi, thứ Khương Thần cần lúc này chính là một khoảng thời gian nghỉ ngơi hoàn hảo, chính vì thế gian nhà trọ này mới là sự lựa chọn của hắn.
Một đêm cứ thế mà dần dần trôi qua.