Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Tiểu nữ oa này lĩnh ngộ được công pháp có phải do có tiểu tử ngươi ở phía sau hỗ trợ?”

Đạo thanh âm này của Ma Thiên Tiếu vang lên lập tức khiến cho ý cười trên khóe môi Bạch U Cơ dừng lại. Khuôn mặt của nàng vốn vui tươi lúc này hiện lên chút mất tự nhiên. Vẻ mặt này không khác gì một tên tiểu hài tử làm chuyện sai đang nói dối thì bị trưởng bối nhìn ra, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Đương lúc Bạch U Cơ định đáp lời thì Khương Thần đã cướp bước tiến lên phía trước sau đó gật gật đầu, thanh âm đạm mạc vang lên:

“Không sai.”

Đoạn, hắn chắp tay sau lưng lững thững đi về phía sau Bạch U Cơ, bộ dáng thần thần bí bí nói:

“Dù sao ta cũng không có hứng thú với truyền thừa của tiền bối ngươi…vừa vặn cô nương nhà ta lại có hứng thú, vì thế ta liền giúp nàng một tay.”

Vừa nói, Khương Thần vừa đưa hai tay níu lấy đôi vai ngọc của Bạch U Cơ, miệng khẽ nở nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nét cưng chiều, sủng nịch.

“Không, không. Ta cũng chỉ muốn góp chút sức lực cho tông môn mà thôi, ta cũng không phải vì tham lam mà giở trò gian lận.” Bạch U Cơ vội vàng xua tay, bộ dáng có chút lúng túng, nói: “Mong tiền bối chớ trách.”

“Ha ha…hai tên tiểu bối thú vị. Một tên thì không có hứng thú với truyền thừa, một tên thì chỉ muốn vì tông môn.” Ma Thiên Tiếu ngửa cổ cười lớn, nói: “Truyền thừa của Vong Linh Tôn Giả này không ngờ cũng có lúc bị coi nhẹ a.”

Phía dưới, Bạch U Cơ nở nụ cười gượng, khuôn mặt hơi mất tự nhiên liếc nhìn Khương Thần, có chút không biết phải làm gì tiếp theo.

“Được rồi. Bởi vì các ngươi là thông qua khảo nghiệm cho nên ta vẫn giữ lời hứa, đem chân truyền của mình truyền thụ cho các ngươi. Dĩ nhiên các ngươi sau này có muốn sử dụng hay không thì nằm ở các ngươi, ta cũng không thể bắt ép.” Ma Thiên Tiếu lộ ra dáng cười hiền lành thế nhưng ánh mắt nhìn Khương Thần lại hiện ra chút lửa nóng. Thậm chí khi quan sát tư thái yểu điệu thục nữ của Bạch U Cơ, người này cũng mơ hồ lộ ra chút thần sắc không đứng đắn. Rõ ràng hắn không chỉ thèm muốn thân xác đoạt xá của Khương Thần mà còn muốn cả thân thể ngọc ngà của Bạch U Cơ.

“Đa tạ tiền bối không trách.” Bạch U Cơ biết Khương Thần không giỏi ăn nói cho nên lập tức cướp lời, hai tay chắp lại, hơi khom mình, rất cung kính mà nói.

Không chỉ có vậy, nàng còn khẽ đánh mắt cho Khương Thần ý muốn ra hiệu cho hắn lễ phép một chút. Mà khi nhìn thấy bộ dáng này của nàng, hắn cũng chỉ khẽ cười coi như chưa thấy gì.

Lúc này, Khương Thần hướng tới Ma Thiên Tiếu, khuôn mặt đã trở lại vẻ lạnh nhạt, khóe miệng hắn nở một nụ cười nghiền ngẫm, thanh âm chậm rãi vang lên:

“Vãn bối ngược lại cũng có một thắc mắc muốn hỏi. Hi vọng tiền bối có thể lý giải nghi hoặc trong lòng.”

“Ừm, ngươi cứ nói.”

“Trên đường tới đây, ta chưa từng thấy qua dấu vết của đại chiến. Thế nhưng trước đó lại có tin tức Thiên Ma Giáo bởi vì đắc tội với đại thế lực cho nên bị diệt sát. Không biết chuyện này là thế nào? Thiên Ma Giáo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ha ha…năm xưa Thiên Ma Giáo bị người diệt sát trong một đêm, làm gì có kẻ nào tường tận sự việc mà kể lại. Tin tức bên ngoài rốt cuộc chỉ là đồn thổi.”

Ma Thiên Tiếu cười tự giễu, nói:

“Lão phu thời đỉnh phong là một vị Nguyên Tôn Cảnh trung kỳ cường giả. Năm đó bởi vì vội vàng đột phá hậu kỳ mà sinh ra bất ổn định. Kẻ địch chớp thời cơ liền dẫn người tới đánh lén. Thiên Ma Giáo không có lão phu trấn thủ liền dễ dàng rơi vào thảm trạng. Toàn bộ đệ tử cùng các trưởng lão bị ba vị Nguyên Tôn Cảnh liên thủ luyện hóa. Lão phu tuy rằng thực lực cao hơn bọn họ một chút nhưng một không thể đánh được ba. Sau khi tiêu diệt được một tên Nguyên Tôn Cảnh liền bị tên còn lại ép tới đường cùng.”

Nói đến đây, Ma Thiên Tiếu thở dài cảm khái, bộ dáng lão nhân hồi tưởng về quá khứ bi tráng rất nhanh hấp dẫn Bạch U Cơ chăm chú lắng nghe.

“Thời khắc sinh tử, lão phu quyết định mở ra hộ tông đại trận sau đó đem sơn môn phong bế. Lúc đó hai tên còn lại cũng bị thương nặng, bọn chúng sau đó có lẽ không làm gì được liền rời đi.”

“Lão phu khởi động hộ tông đại trận sau đó liền tới nơi này…chuẩn bị hậu sự.” Ma Thiên Tiếu cười nói: “Tàn hồn này lưu lại cũng chỉ là muốn thử lưu chút truyền thừa cho hậu thế, hi vọng Thiên Ma Giáo ta có thể một lần nữa xuất hiện trên đời này...trên thực tế ta cũng đã chết cách đây mấy ngàn năm.”

“Vậy mà trải qua mấy ngàn năm, nơi này vẫn không sụp đổ sao? Ta nghĩ ba phương thế lực kia sẽ cho người tới đây chia chác chiến quả chứ?” Khương Thần hơi chút thắc mắc, nói.

“Cái gì mà ba thế lực. Hừ, bọn chúng đều là tán tu.” Ma Thiên Tiếu hừ lạnh nói: “Bằng không năm xưa lão phu dù có chết cũng phải kéo theo tông môn của bọn chúng đi cùng.”

“Ừm…về phần tại sao bọn chúng không quay lại đánh mở kết giới tìm kiếm bảo khố của Thiên Ma Giáo ta thì ta không rõ ràng lắm. Thế nhưng ta có thể khẳng định một điều đó là bọn chúng dù cho có quay trở lại cũng sẽ không thu được gì. Bởi vì bảo khố chỉ có một mình ta mới có thể mở ra.”

Đoạn, Ma Thiên Tiếu nở một nụ cười, đôi mắt sắc bén quét nhìn Khương Thần cùng Bạch U Cơ, nói:

“Tiếp nhận truyền thừa của ta tương đương với việc các ngươi sẽ sở hữu bảo khố của Thiên Ma Giáo. Tuy rằng nhiều năm trôi qua, sẽ có rất nhiều thứ mục nát, thế nhưng chung quy lại vẫn còn rất nhiều bảo vật…ha ha…thế nào? Có hấp dẫn?”

Nghe tới bảo khố của Thiên Ma Giáo vẫn còn, vẻ mặt Khương Thần lập tức thay đổi. Rõ ràng so với truyền thừa của Ma Thiên Tiếu, hắn càng thêm hứng thú với cái gọi là bảo khố của Thiên Ma Giáo.

Tuy rằng trong lòng vui vẻ thế nhưng Khương Thần vẫn là kìm ném không thể hiện nó ra bên ngoài.

“Hừ, các ngươi xem như kiếm lời lớn. Tích súc không biết bao nhiêu năm của Thiên Ma Giáo ta tương lai đều sẽ do hai tên tiểu bối ngươi sở hữu.”

“Ha ha. Tiền bối truyền thụ chân truyền cho chúng ta, chúng ta đương nhiên là nửa đệ tử Thiên Ma Giáo, giữ gìn bảo khố chính là trách nhiệm của chúng ta.” Khương Thần vẻ mặt tươi cười mang theo chút nham hiểm, tay đưa ra vỗ vỗ ngực cam đoan.

“Hừ.” Ma Thiên Tiếu nhìn bộ dáng không đứng đắn của Khương Thần, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Được rồi, thời gian đã không còn nhiều, tiểu tử ngươi tới trước đi. Ta trước tiên đem công pháp cùng nguyên thuật sở học của mình thông qua tinh thần lực truyền cho ngươi.”

“Tiểu nữ oa, nếu như còn thời gian, lão phu sẽ truyền thụ cho ngươi sở học, nếu không ngươi cũng có thể để tên tiểu tử này truyền cho. Hai người các ngươi là đạo lữ song tu, có lẽ không có vấn đề gì đi?”

Bạch U Cơ nghe thấy bốn chữ đạo lữ song tu, vẻ mặt lập tức hiện lên hai rặng mây hồng.

“Nàng là nữ nhân của ta, cũng không phải đạo lữ song tu loại quan hệ kia.” Khương Thần chậm rãi nói.

Vừa nói, cước bộ của hắn vừa tiến tới gần thạch đài nơi mà tàn hồn Ma Thien Tiếu đang ngồi.

“Ta tới trước đi. Dù sao ta so với nàng càng hiểu về công pháp cùng nguyên thuật của Thiên Ma Giáo.”

“Ha ha. Được…được.” Ma Thiên Tiếu lộ ra dáng cười quỷ dị, hai mắt hấp háy nhìn Khương Thần, bộ dáng rõ ràng là không nhịn được nữa.

Khương Thần sau khi bước lên thạch đài liền lập tức ngồi đối diện với bộ hắc cốt khô lâu. Tuy rằng thạch đài không rộng lớn thế nhưng Khương Thần tùy tiện ngồi lên vẫn là thừa đầy chỗ.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, Ma Thiên Tiếu liền ra hiệu cho Khương Thần ngưng thần tĩnh khí, chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong. Mời tiền bối thi pháp.”

“Tốt, thả lỏng tâm thần, ta sẽ tiến vào không gian thức hải của ngươi, đem sở học diễn luyện cho ngươi xem.” Ma Thiên Tiếu tựa hồ có chút sốt ruột, nói.

“Được.” Khương Thần gật đầu, hai mắt chậm rãi đóng lại. Từng đạo Hỗn Nguyên Chi Khí vờn quanh thân thể chậm rãi thu lại, khí thế triệt thu, thân thể tiến nhập trạng thái tâm lặng.

Vèo!!!

Tàn hồn của Ma Thiên Tiếu vốn có chút suy yếu lúc này lại phảng phất lộ ra một cỗ hơi thở cường đại. Trong chớp mắt chính là hướng tới não hải Khương Thần mà phóng tới.

“Khà khà khà…tiểu tử thật ngây thơ.”

Ma Thiên Tiếu trước khi tiến vào não hải của Khương Thần liền khẽ nở nụ cười lạnh, thanh âm chậm rãi kín đáo vang lên trong cổ họng.

Không biết vì vội vàng hay là không để ý mà Ma Thiên Tiếu thời điểm đó cũng không nhìn thấy khóe miệng Khương Thần cũng là chậm rãi nhếch lên vòng cung quỷ dị. Vẻ mặt lạnh lùng theo đó xuất hiện chút ít nguy hiểm cùng nham hiểm.

Xem ra Khương Thần cũng không phải tùy ý để cho đối phương tiến vào không gian thức hải một cách đơn giản như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK