Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng ngày hôm sau, gần hai mươi người tiếp tục ngựa xe băng qua rừng sâu núi thẳm.



Đích đến của La Thống nằm ở phía Nam quận Đại Hoang, Minh Nguyệt Vương Triều, với tốc độ hiện giờ bọn họ có lẽ phải gần một tháng mới đến nơi. Dĩ nhiên hiện tại bọn họ đang đi trong rừng, tốc độ di chuyển đương nhiên là không nhanh rồi. Chờ cho vượt qua được khu rừng rậm này tới đường lớn, bọn họ có thể rút ngắn thời gian đi rất nhiều.



Trải qua ba ngày băng rừng, đội dong binh rốt cuộc bị một dãy núi khổng lồ ngăn cản. Nơi đây gọi là Thiên Đãng sơn mạch, độ hung hiểm so ra còn kém Vân Đoan sơn mạch của Minh Nguyệt Vương Triều, thế nhưng dựa trên tổng thể thì cũng là một nơi vô cùng nguy hiểm.



“Các vị, trước mắt chính là Thiên Đãng sơn mạch. Từ đây đi về phía Nam một trăm hai mươi dặm có một tòa thành gọi là Thạch Thành. Chúng ta sẽ đi một mạch tới đó sau đó nghỉ ngơi một ngày.” Khang Chính nhìn tòa núi non hùng vĩ trước mắt liền đưa ra quyết định.



Những người trong đội dong binh của hắn chắc chắn là không có ý kiến gì rồi. Hắn nói như vậy cũng chỉ cốt muốn thông báo cho La Thống cùng thuộc hạ của đối phương mà thôi.



La Thống lúc này đã đổi ngồi trên lưng ngựa, thùng xe nhường cho nữ nhi của hắn nghỉ ngơi. Hắn nghe Khang Chính nói vậy liền gật đầu nói:



“Khang huynh cứ việc sắp xếp. Chúng ta tới Minh Nguyệt Vương Triều đúng hạn là được.”



“La huynh đệ yên tâm. Chỉ cần đi vòng qua được phiến sơn mạch này, gặp đường lớn tốc độ di chuyển sẽ nhanh hơn rất nhiều.” Khang Chính cười cười nói: “Nếu như không còn ý kiến gì, vậy thì đi thôi.”



Mọi người đi chưa được bao lâu liền gặp phải một loại tràng cảnh có chút buồn nôn. Nơi kia xuất hiện bốn cái thi thể gồm ba nam một nữ. Thi thể vẫn chưa hư thối thế nhưng đã không toàn vẹn. Dấu vết bị cắn hiện ra phi thường rõ ràng.



Cả ba thi thể này đều ít nhiều không hoàn chỉnh. Một gã nam nhân đùi bị ăn sạch hơn phân nửa, bụng cũng bị rạch ra một cái lỗ lớn, bên trong các loại đại tràng ruột non bị đứt cũng rơi trên mặt đất. Lẫn bên trong những thứ đó dường như còn có đồ ăn đang trong quá trình hấp thụ. Bên cạnh nam nhân này là thi thể nữ nhân. Đầu người kia cũng chỉ còn một nửa, một nửa còn lại vẫn đầy đủ một con mắt. Xương đầu lâu trắng bệch, bên trên còn xuất hiện chút sâu lông đang bò.



“Thật kinh khủng. Rốt cuộc là gặp phải chuyện gì a.” Một vị nam tử trong đoàn nhíu mày.



Bọn họ mặc dù đã trải qua nhiều chém giết tàn khốc thế nhưng nhìn thấy tràng cảnh này, ruột gan vẫn không nhịn được mà cồn cào muốn nôn. Thậm chí La Thống nơi kia đã không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo những thứ mới được ăn trong bụng ra ngoài.



“Cái này…cái này cũng quá kinh khủng đi. Rốt cuộc là yêu thú gì lại tàn ác đến như vậy.”



Đi sau cùng của tổ đội, Khương Thần ngưng mắt nhìn bốn thi thể phía trên, sâu trong ánh mắt hiện lên một vệt nghi vấn. Từ vết thương của bốn thi thể kia để lại chắc chắn là của yêu thú, thế nhưng cũng không có yêu thú nào lại ăn một nửa rồi lại bỏ đó.



Một là thi cốt vô tồn, hai là chỉ chết bởi vì bị vết thương chí mạng. Hiện trường kia giống như là có người bày ra tai nạn hơn là bốn thi thể kia trước đó gặp nạn.



“Khang đội trưởng, cẩn thận một chút.” Khương Thần khẽ nhắc nhở một câu.



Khang Chính nghe thấy Khương Thần nói vậy, khuôn mặt liền hiện lên vẻ sửng sốt. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm làm dong binh của hắn, hắn nhận ra mấy thi thể kia có vấn đề. Vạn phần không ngờ Khương Thần cũng nhận ra điều đó.



“Ý của Khương tiểu huynh đệ là?”



“Ta nghi ngờ phía sau có người làm.”



Khang Chính chỉ khẽ gật đầu, khuôn mặt lúc này cũng hiện lên vẻ ngưng trọng. Hắn mong phán đoán của mình là sai. Bởi lẽ nếu như là có người làm, vậy thì chỉ có thể là sơn tặc. Bọn hắn lại không biết được thực lực đối phương, chính vì vậy cho nên đi lại lung tung rất dễ rơi vào ổ phục kích.



Đương lúc Khang Chính còn đang do dự chưa biết nên quyết định như thế nào, một tiếng pháo hiệu không biết từ đâu vang lên. Ngay sau đó, trên trời xuất hiện một tấm lưới khổng lồ phát ra ánh sáng rực rỡ đem tất cả trùm xuống.



“Cẩn thận, có phục kích.”



Toàn bộ dong binh cùng bốn vị hộ vệ lập tức rút ra binh khí hướng về phía lưới óng ánh kia oanh kích.



Tấm lưới kia có lẽ được dệt từ kim loại cho nên thời điểm va chạm với binh khí, từng tia lửa cứ thế bắn ra tung tóe.



Đao thương xé mở được lưới sắt thế nhưng những vết sắc của lưới rách lại cứa vào da thịt khiến cho áo quần của mọi người rách tả tơi. Trên người ai nấy đều xuất hiện nhiều vết cào chảy máu.



Cảm nhận vết cào truyền đến một hồi lạnh buốt, sắc mặt Khương Thần lập tức tái lại. Hắn vội vàng hướng tới mọi người hô lớn:



“Có độc.”



Hắn vừa dứt lời, một đạo thanh âm cười lớn vang lên:



“Ha ha ha…những con dê béo, những con dê béo thật mềm a.”



Ngay sau khi đạo tiếng cười này chấm dứt, từng tràng cười theo sau đó vang lên.



Vút vút!!!



Trong rừng xuất hiện mười vị tráng hán sắc mặt âm tàn, tay cầm đủ các loại binh khí chậm chậm đi ra. Dẫn đầu đám tráng hán này là một trung niên nhân râu quai nón, khuôn mặt hung tợn. Trên khuôn mặt còn có một vết sẹo chạy xuyên qua mắt trái xuống đến má. Thái dương bên phải cũng xăm hình thù kì dị.



Trung niên nhân này tay trái cầm đại đao, tay phải cầm một cây câu liêm đầu rồng, rất có bộ dáng lão đại.



Khang Chính nhìn trung niên nhân dẫn đầu đám người kia, khuôn mặt lâm vào trầm trọng. Từ trên người đối phương, hắn cảm nhận được một luồng áp bách không hề nhẹ. Xem ra đối phương tối thiểu cũng là Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong.



Khang Chính là Nguyên Hồn Cảnh hậu kì đã tiếp cận tới đỉnh phong, đối phương có thể gây áp bách cho hắn một phần là từ khí thế hung bạo, một phần là do cảnh giới.



“Các vị, xin tự giới thiệu ta là Quỷ Tử, bọn ta tới đây để xin ăn. Hi vọng các vị có gì liền bố thí cho ta thứ đó.” Trung niên râu quai nón dẫn đầu đám sơn tặc nở nụ cười khả ố, nói.



“Hóa ra là Quỷ Tử huynh, bọn ta là dong binh Mộc Linh Thành, hôm nay đi qua lãnh địa của Quỷ Tử huynh, mong Quỷ Tử huynh giơ cao đánh khẽ.” Khang Chính ngồi trên lưng ngựa, xung quah là lưới sắt đã bị chém tới bời, lúc này hắn chắp tay hướng về phía trung niên nhân râu quai nón, cười nói.



“Mộc Linh Thành? Có phải cái gọi là thành trì của mạo hiểm giả?”



“Đúng vậy đúng vậy. Quỷ huynh cũng biết nơi đó sao?” Khang Chính cố nở nụ cười, nói.



“Đôi chút.” Quỷ Tử cười lạnh nói: “Bởi vì không ít dong binh từ Mộc Linh Thành đi qua đây đều bị bọn ta giết chết.”



Khuôn mặt trầm xuống, Khang Chính thầm hô không ổn. Hắn muốn nhượng bộ đối phương, hi vọng đối phương có thể chỉ thu phí qua đường mà không động binh đao nhưng từ tình hình hiện tại xem ra khả năng đó rất khó có thể xảy ra.



“Vậy xem ra các ngươi cũng định ngay tại đây giết bọn ta?”



“Ha ha…đội dong binh các ngươi so với những đội bọn ta giết trước đây rất khác.” Quỷ Tử cười lạnh nói: “Bọn chúng đều không chuẩn bị thuốc giải độc mà các ngươi thì có.”



Quả đúng như Quỷ Tử nói, thời điểm phát hiện ra bản thân bị trúng độc, những dong binh ngay lập tức lấy ra thuốc giải. Thuốc giải bình thường đương nhiên là không thể có công hiệu khi không biết độc tính mắc phải là gì, thế nhưng thuốc giải độc mà bọn hắn sử dụng được điều chế từ linh dược, thậm chí còn qua tay luyện đan sư tế luyện cho nên đối với mấy loại độc tính tương đối có hiệu quả.



Lại nói, Khang Chính không đáp. Hắn nhìn về phía Quỷ Tử, nội tâm lại suy tính thực lực của đối phương cùng đồng bọn phía sau.



“Thực lực của các ngươi cũng không xê xích so với chúng ta bao nhiêu.” Quỷ Tử cười gằn: “Động binh đao quả thật có hại cho đôi bên.”



“Như vậy ý Quỷ huynh là?” Khang Chính đáp.



Quỷ Tử giơ ngón tay chỉ về phía thùng xe sang trọng, thanh âm mang theo chút tà dâm vang lên:



“Hắc hắc, để nàng lại, các ngươi đi qua không mất một xu.”



Nói đoạn, hắn khẽ thè lưỡi liếm môi, thanh âm khe khẽ vang:



“Thật lâu rồi chưa chơi qua nữ nhân nào, ngày hôm nay nhất định phải thư sướng một phen.”



Thanh âm Quỷ Tử vừa dứt, La Thống ở phía sau liền trầm mặt xuống. Khang Chính cũng hiện lên chút không vui, hắn nói:



“Quỷ huynh, lời này là có ý gì?”



“Hắc hắc, con quỷ nhỏ, không cần ẩn núp, đại gia rất mẫn cảm với mùi vị của nữ nhân. Chỉ một tia mùi thơm của ngươi, đại gia cũng đã ngửi thấy.”



Quỷ Tử cười hắc hắc, thanh âm vừa nói với Khang Chính cũng vừa để thông báo cho La Ngọc Nhi biết nàng đã trở thành mục tiêu của đối phương.



Biết bản thân né tránh cũng không được, La Ngọc Nhi liền từ trong thùng xe nhẹ nhàng vén mành đi ra. Thời điểm nàng xuất hiện trước mắt Quỷ Tử, hắn liền ngửa mặt lên trời cười lớn:



“Quả nhiên không ngoài sở liệu của đại gia, thu hoạch lần này quả nhiên là phong phú. Mặt hàng cực phẩm như thế này, nhiều năm qua cũng chưa từng gặp a.”



La Ngọc Nhi vốn yêu diễm xinh đẹp, một cái ánh mắt cũng có thể câu hồn hút phách người khác. Thân hình nóng bỏng lại ăn mặc hết sức gợi cảm, Quỷ Tử háo sắc kia không rú lên vui sướng mới là lạ.



La Ngọc Nhi lúc này hai má lạnh như băng, trong đôi mắt đẹp xoẹt qua một tia hàn ý. Hai bàn tay vô ý thức nắm chặt, cũng không biết nàng dự định sẽ làm gì tiếp theo.



“A u, ánh mắt kia…quả nhiên là câu hồn đại gia a. Tiểu mỹ nhân, đi với đại gia đi, bao ngươi ăn ngon mặc đẹp.” Quỷ Tử đưa tay vẫy vẫy: “Thậm chí bao ngươi sung sướng mỗi ngày.”



“Cha!” La Ngọc Nhi kiều mị khẽ kêu lên một tiếng.



La Thống phía trước hiện lên càng khó coi. Con gái bảo bối của hắn năm xưa vì si tình kẻ phản bội mà lâm vào khổ sở, thật lâu mới trở về bình thường. Hai người bọn hắn muốn tìm tới nơi khác làm ăn, vạn phần không ngờ hiện tại lại lâm vào tình cảnh éo le này.



Trong đầu La Thống bây giờ chỉ mong Khang Chính không bỏ rơi lại cha con bọn hắn. Chỉ cần Khang Chính quyết ý bảo vệ, đám người kia nhất định ném chuột sợ vỡ đồ quý, không dám liều mình cướp đoạt.



“Khang huynh…”



“La huynh yên tâm, dong binh bọn ta nhận tiền của các ngươi thì nhất định đưa các ngươi đi đến nơi về đến chốn.” Khang Chính mỉm cười trấn an, khuôn mặt mặc dù âm trầm thế nhưng cũng không biểu thị hắn sợ hãi kẻ địch.



“Cảm tạ Khang huynh chiếu cố.” La Thống thật sâu cúi đầu, khuôn mặt hiện rõ cảm động.



Ban đầu, hắn không dự định thuê dong binh bảo vệ vì sợ tư sắc của nữ nhi bị dòm ngó. Thế nhưng nếu như không có dong binh, đường đi nhất định không bằng phẳng, do vậy mới dẫn đến việc La Thống thuê Khang Chính cùng tổ đội của đối phương tới làm việc.



May mắn thay tổ đội của Khang Chính rất có trách nhiệm, không những bảo vệ bọn họ chu toàn, mà trên đường đi cũng không có bất kì ai biểu lộ bất hảo đối với nữ nhi hắn. Hiện tại trước nguy hiểm trùng trùng vẫn không bỏ rơi hai cha con hắn. La Thống xúc động quả thật muốn ngay tại chỗ kết bái huynh đệ với Khang Chính.



“Ồ ồ…tựa hồ các ngươi không hợp tác.” Quỷ Tử nhìn thấy mấy người Khang Chính bàn luận, thanh âm lạnh lẽo lại một lần nữa vang lên: “Nếu như vậy a…huynh đệ. Lên…”



“Cho bọn hắn biết dong binh với sơn tặc chúng ta khác nhau chỗ nào.” Một tên sơn tặc cười lớn nói.



“Lên…giết chết bọn hắn, mỹ nhân về tay.”



Chục tên sơn tặc không chút sợ hãi cầm theo binh khí bước qua những mảnh lưới sắt lả tả trên mặt đất lao về phía gần hai chục dong binh.



“Các huynh đệ, cho bọn chúng biết dong binh là thế nào đi.”



Giữa lúc này, Khương Thần đứng lên lưng yêu thú. Một cái đạp chân, thân hình hắn lập tức lao biến vào trong rừng sâu, mất dạng.



“Ơ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK