Người đăng: meomeo14311
Lại nói, Từ Thông giận sôi máu nhưng không thể ngăn cản được đám người Khương Thần, hắn chỉ có thể hướng về bọn họ quát lên:“Các ngươi cứ đợi đấy.”
Ngược lại với sự điên tiết của Từ Thông, Trương Nhị Huyền vẫn một mực nhún nhảy cùng ngoáy mông trêu tức:
“Vậy thì ngươi phải nhanh lên a. Bọn ta ngày hôm nay sẽ rời khỏi kinh thành.”
Trên đường phố, mọi người đang chưa hiểu có chuyện gì xảy ra. Đến khi đám nhân mã mở lối cho bốn người Khương Thần rời đi, tất cả mới nhìn thấy tên nam tử họ Từ kia trọng thương trên mặt đất. Sắc mặt ai nấy lúc đó hiện ra rất đặc sắc. Có hả hê, có lo lắng, có lãnh đạm, có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.
“Hừ! Bàn tử ngươi lại gây chuyện a.” Hồng Ngọc Kiều hừ lạnh nói: “Làm kinh động đến tâm thần của bản cô nương. Khôn hồn thì mau lấy ra chút Hỗn Nguyên Thạch bồi thường.”
“Hồng sư tỷ, ta chẳng phải cho ngươi rất nhiều rồi sao.” Sắc mặt Trương Nhị Huyền giống như ăn phải mướp đắng, mếu máo nói.
“Không nói nhiều. Tiền kia khác, tiền này khác.” Hồng Ngọc Kiều trợn mắt giơ lên nắm đấm nhỏ: “Có tin ngày hôm nay đến cả tên của mình ngươi cũng sẽ quên không?”
“Được được, ta đưa.”
…
Nhóm Khương Thần sau khi đi vòng vèo trên đường cái, thoáng chốc đã tìm đến của tiệm của Triệu Địa. Hôm nay vừa vặn ngày thứ mười, bọn hắn đúng hẹn chạy tới đây. Mà Triệu Địa cũng rất đúng hẹn, lúc này cửa tiệm của hắn đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồng thời Triệu Địa hắn cũng đang ngồi tại đại sảnh, bộ dáng giống như chờ người.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng Khương Thần cùng Trương Nhị Huyền thấp thoáng giữa dòng người, Triệu Địa liền đặt chén trà nhỏ trên tay xuống, khóe miệng nở một nụ cười.
“Mấy người này ngược lại rất đúng hẹn.”
Đoạn, Triệu Địa đứng dậy, bộ dáng hiếm khi đon đả chạy ra trước cửa tiệm chờ khách.
“Ha ha, các vị đến rất đúng hẹn.”
“Triệu lão bản cũng rất đúng hẹn.” Khương Thần nhìn thấy bộ dáng của Triệu Địa, đoán chắc hắn cũng đã hoàn thành công việc, lúc này nở nụ cười khách khí nói.
“Mời vào!”
“Triệu lão bản khách khí. Chúng ta không có nhiều thời gian cho nên cũng không thể ở lâu, mong ngươi thông cảm.” Khương Thần chắp tay, vẻ mặt cũng không có nhiều cảm xúc, nói.
“Hóa ra là vậy.” Triệu Địa cười đáp.
Đoạn, hắn lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật cũ kĩ, chính là nhẫn trữ vật đựng tài liệu luyện khí của Khương Thần lúc trước giao cho đối phương.
“Đồ vật đều ở trong đây, mời tiểu huynh đệ ngươi kiểm tra.”
“Đa tạ.”
Khương Thần tiếp nhận nhẫn trữ vật sau đó cũng không thèm kiểm tra mà đem nó ném vào trong một cái nhẫn trữ vật khác đang đeo trên tay, bộ dáng tựa hồ đối với Triệu Địa mười phần tin tưởng. Mà hành động này lọt vào mắt Triệu Địa cũng khiến cho đối phương cảm thấy có chút ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Khương Thần cũng nhiều ra một phần tán thưởng.
Sau khi hoàn thành công việc ở đây, Khương Thần liền dẫn theo ba người ra khỏi thành, tìm kiếm vị trí rộng rãi để mở ra phi chu. Chẳng qua vừa mới ra khỏi cổng thành chưa lâu, bọn họ liền bị một nhóm nhân mã mặc phục sức giống với đám người trị an truy đuổi.
“Đứng lại.”
Dẫn đầu đám người này là một trung niên nhân cao lớn cưỡi một thớt hắc mã cường tráng. Người vừa lên tiếng cũng chính là hắn.
“Lại nữa.” Trương Nhị Huyền nhìn thấy đám người ngựa này ầm ầm kéo tới, vẻ mặt hiện lên mất kiên nhẫn. Nếu như không phải cảm thấy khí tức cường hãn từ trung niên nhân kia tỏa ra vượt qua mình, hắn nhất đinh sẽ nhảy lên đánh cho đối phương một trận.
Bên cạnh Trương Nhị Huyền, Hồng Ngọc Kiều rút ra roi da bước lên phía trước một bước, bộ dáng dường như cũng nổi giận:
“Hừm, Linh Vân Tông ta ngang hàng với hoàng tộc, mỗi đệ tử nội môn cũng không khác gì vương tôn quý tộc, không cần thiết phải nể mặt đám chó săn này.”
“Đợi một chút sư tỷ. Để xem bọn họ làm gì.” Bạch U Cơ vội vàng đưa tay ngăn cản Hồng Ngọc Kiều bởi lẽ nàng nhìn thấy trung niên nhân kia mang theo hộ vệ ầm ầm chạy tới nhưng dường như không có một tia ác ý.
“Các vị bằng hữu Linh Vân Tông, mời không nên hiểu lầm. Chúng ta tới đây không có ác ý.”
Trung niên nhân đi đầu sau khi phi ngựa tới nơi liền lập tức nhảy xuống, vội vàng chắp tay khách khí nói:
“Thuộc hạ của ta có gì mạo phạm mong các vị bỏ qua cho.”
“Ồ…vậy ra không phải ngươi tới đây bắt chúng ta?” Hồng Ngọc Kiều thu lại bộ dáng hung ác, khóe miệng vểnh lên nụ cười.
“Ha ha, các vị bằng hữu Linh Vân Tông đến kinh thành dạo chơi, chúng ta không tiếp đón cẩn thận thì thôi lại để thuộc hạ mạo phạm, đây là lỗi của ta. Mong các vị thứ lỗi.”
Trung niên nhân này cố nặn ra nụ cười hòa nhã thế nhưng khuôn mặt hung dữ của hắn phối cùng nụ cười này ngược lại không khác gì đang khóc cả, nhìn qua mười phần khôi hài.
“Làm sao ngươi biết được bọn ta là đệ tử Linh Vân Tông?” Hồng Ngọc Kiều cười nhạt, nói.
“Suy đoán. Hơn nữa ta từ xa cũng nhận ra mấy vị.” Trung niên nhân cười nói.
Hồng Ngọc Kiều hừ lạnh không đáp, môi đỏ chu lên giống như mỉa mai trung niên nhân kia.
Lúc này, trung niên nhân chỉ có thể cười làm lành. Đối mặt với mấy tôn đại thần này, hắn quả thật không dám sơ xuất.
Thời điểm vừa hoàn thành công việc trở về, hắn liền nghe tin thuộc hạ bị đánh. Vốn ban đầu nổi giận đùng đùng toan tính kéo người đi bắt giữ nhóm người Khương Thần, thế nhưng sau đó suy đi tính lại hắn liền đưa ra một cái suy đoán người gây sự có thể là đệ tử Linh Vân Tông. Bởi lẽ ngoại trừ đệ tử Linh Vân Tông ra cũng chả có kẻ nào dám tại dưới chân thiên tử gây sự với đội trị an cả.
Nhìn ra được điểm này cho nên lúc bắt gặp đám người Khương Thần, hắn cũng không dám lộ ra ác ý. Hơn nữa, lúc nhìn thấy đám người Khương Thần, hắn liền nhận ra ngay bởi lẽ ấn tượng của đệ tử Linh Vân Tông tại đại chiến ở Tử Vong Sâm Lâm hai năm trước là không hề nhỏ.
Tổng lại một điều, trung niên nhân này cuối cùng không phạm phải sai lầm, ngược lại nhờ thái độ tốt cho nên cũng không gặp quá nhiều phiền toái với nhóm người Khương Thần.
“Được rồi, vậy không biết ngươi đuổi theo chúng ta có chuyện gì?” Hồng Ngọc Kiều nhìn thấy đối phương tự hạ thấp bản thân mình, thái độ cũng hòa hoãn hơn đôi chút.
“Ha ha…ta chỉ hi vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Hi vọng các vị không có ý nghĩ xấu về đội trị an chúng ta. Về phía những kẻ đã quấy phá các vị, ta nhất định sẽ có hình phạt thích đáng.” Trung niên nhân đội trưởng nở nụ cười gượng, nói.
“Được rồi, nể mặt ngươi chạy đến đây cầu xin như vậy, bọn ta liền bỏ qua chuyện này.”
“Đa tạ bốn vị bằng hữu.”
“Không có gì. Cũng không phải chuyện quá lớn.” Hồng Ngọc Kiều khẽ mài mài hàm răng, khẽ nói.
“Đa tạ, đa tạ.”
“Chúng ta có việc. Đi trước.”
Đoạn, bốn người Khương Thần lấy ra phi chu rời đi.
Sau mười ngày cưỡi phi chu, bốn người Khương Thần trở về Linh Vân Tông. Mà tính từ thời điểm hiện tại đến lúc đại tái diễn ra cũng chỉ còn chừng hai ngày. Sau khi chia tay ai về nhà nấy, lúc này cũng chỉ còn mình Khương Thần cùng Bạch U Cơ đứng với nhau.
“Sư tỷ, hai ngày tiếp theo…” Khương Thần đột nhiên nhớ ra có chuyện gì, chậm rãi nói. Chẳng qua mới nói được nửa chừng, vẻ mặt hắn hiện lên chút mất tự nhiên, giống như muốn nói mà lại thôi.
“Được rồi, không cần nói. Ta hiểu.” Bạch U Cơ mỉm cười đáp: “Đại tái diễn ra, sư tỷ sẽ đến tìm ngươi.”
Nói đoạn, nàng cũng chậm rãi rời đi. Trước khi rời đi không quên cho Khương Thần một cái vẫy tay cùng nụ cười tươi tắn. Mà Khương Thần đứng nhìn theo bóng lưng nàng, khóe miệng cũng khẽ vểnh lên.
Thật hiểu chuyện!
Trong lòng Khương Thần thầm nghĩ.
Vốn hắn muốn trong hai ngày cuối cùng trước khi diễn ra tông môn đại tái, đem ba mươi hai trận kì khắc họa phù văn cùng tế luyện một phen, thế nhưng hắn cũng không biết nên mở lời thế nào. Chẳng lẽ lại hướng tới Bạch U Cơ mà nói rằng hai ngày này ta rất bận, ngươi không nên đến tìm ta? Dĩ nhiên hắn không thể nói như vậy rồi. Rất may Bạch U Cơ cũng hiểu được chuyện này cho nên chủ động rời đi, giúp cho hắn đỡ được một phen đau đầu.
Sau khi trở về gian nhà gỗ nhỏ mượn tạm tiểu đệ của Trương Nhị Huyền, Khương Thần lập tức đóng cửa bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện nghiêm túc sau ba tháng ăn chơi nhảy múa.
Hai ngày rất nhanh liền trôi qua…
Hôm nay, Linh Vân Tông lại diễn ra đại tái như mọi năm. Chẳng qua lần này đại tái được nhiều người săn đón hơn bởi lẽ chắc chắn cuối đại tái sẽ diễn ra một trận đại chiến siêu kinh điển.
Đài tỷ đấu vẫn chưa từng thay đổi. Các vị trí sắp xếp cho đệ tử quan chiến được nới rộng ra một chút nhưng xem ra vẫn là không đủ, bởi lẽ từ sáng sớm, rất đông các đệ tử đã vây kín nơi này khiến cho người đến sau chỉ có thể trèo lên cây cối xung quanh mà quan sát từ xa.
Tại vị trí dễ nhìn nhất cũng là hàng quan đài gần sát với sàn đấu đương nhiên là dành cho các trưởng lão, chấp sự cùng các đệ tử chân truyền trong tông môn. Mà lúc này ngoại trừ bóng dáng tông chủ Tần Thiên Hoành ra, các trưởng lão chấp sự nội, ngoại môn đều đã có mặt đông đủ.
“U Cơ đâu?” Ngồi trên quan đài, Hồng Ngọc Kiều quét mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Bạch U Cơ, nàng liền quay sang Mộc Kiếm Thanh khẽ hỏi.
Mộc Kiếm Thanh so với hai năm trước thì thành thục không ít. Lúc trước tính cách hắn giống như một tên tiểu hài tử quậy phá, thế nhưng hiện tại lại thể hiện được một sự trầm lắng ít nói pha một chút lì lợm.
Chuyện này cũng phải kể đến từ thời điểm trước khi Mộc Kiếm Thanh đột phá Nguyên Linh Cảnh. Trong số các sư huynh đệ Yêu Nghiệt Đường, hắn là người đột phá sau cùng, trước khi đột phá hắn đã cùng với Âu Dương Trác có một trận tỷ thí. Khi đó Mộc Kiếm Thanh với thực lực Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong đã bại về tay Âu Dương Trác mới chỉ có Nguyên Hồn Cảnh sơ kì. Từ đó hình thành nên tính cách lầm lỳ ít nói của người này.
“Từ sáng sớm sư tỷ đã chạy ra ngoại môn tìm Khương Thần rồi.” Mộc Kiếm Thanh lạnh lùng nói.
“Ài…” Nhìn bộ dáng lạnh lùng của Mộc Kiếm Thanh khác xa so với mấy năm trước, Hồng Ngọc Kiều chỉ có thể khẽ thở dài mà nói: “Ngươi năm đó là chủ quan cho nên mới thua cuộc, không cần buồn rầu làm gì. Hiện tại chẳng phải ngươi vẫn hơn xa hắn ư?”
“Không. Năm đó ta mặc dù chủ quan thế nhưng nếu như đánh nghiêm túc ta vẫn sẽ thua Âu Dương Trác mà thôi.” Mộc Kiếm Thanh lắc đầu, khóe miệng khẽ giật hai cái: “Đồng thuật huyễn ảo của hắn quả thật rất mạnh. Chỉ cần rơi vào ảo thuật liền xong. Hi vọng Khương Thần có thể lưu ý điểm này.”
“Chút nữa hắn tới đây ngươi liền truyền cho hắn vài bài học xương máu. Hắc hắc.” Hồng Ngọc Kiều giả bộ dáng ông cụ non khẽ vỗ vỗ vai Mộc Kiếm Thanh khiến cho hắn không khói nhíu mày khó chịu.
Nếu là năm xưa hắn chắc chắn sẽ cười nhăn nhở, thế nhưng hiện tại tính cách có đôi phần giống với Khương Thần, hết sức lập dị. Con người ta tổng cũng phải có một ngày trưởng thành.