Người đăng: meomeo14311
Một tiếng vang trầm muộn ở giữa không trung vang lên. Lần này không phải khói lửa mù trời mà chỉ là hai đầu xích long sau khi va chạm liền hóa thành một quả cầu màu đỏ như máu đang rung lắc trên bầu trời.Từ quả cầu kia, mọi người cảm nhận thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ giống như sắp phá kén mà ra, một loại lực lượng mang tính hủy diệt khủng khiếp.
“Hai tên tiểu tử này định khiến cho tông môn phải tốn một hồi tiền bạc để sửa chữa tỷ võ đài sao?” Nhìn xích cầu khủng bố lơ lửng trên bầu trời, Nam Cung Y Vận có chút dở khóc dở cười.
“Ha ha…tuổi trẻ tranh cường là chuyện bình thường. Một trận chiến này xem ra sẽ sớm ngã ngũ.” Vương Thanh Phong cười cười nói.
“Cũng chưa chắc.”
Tại tỷ võ đài lúc này, sức nóng của xích cầu đã lan rộng ra xung quanh, thậm chí từng tầng bảo hộ của các trưởng lão cũng khó lòng có thể ngăn cản được uy thế của xích cầu đang lan tỏa. Mặc dù vậy, Khương Thần cùng Âu Dương Trác vẫn điên cuồng thúc dục Hỗn Nguyên Chi Khí cung cấp cho hai nửa xích cầu một hỏa một lôi.
“Hai tên điên này, bọn hắn dự định cho quả cầu kia nổ tung sao? Phải biết khoảng cách của bọn hắn với xích cầu cũng không xa, nếu như nó nổ tung, không chết chắc chắn cũng mất nửa cái mạng a.”
Các đệ tử trên đài đã nhao nhao lui về xa, thậm chí có không ít các đệ tử yếu bóng vía bị uy thế của xích cầu làm cho sợ hãi bỏ chạy, số còn lại cũng ngồi xem trong lo sợ.
Trải qua gần mười phút đồng hồ, xích cầu đã so với ban đầu to gấp hai lần, uy thế càng thêm khủng bố. Lúc này, nó kịch liệt rung lắc giống như trứng sắp nở, từng khe rãnh tách mở phun trào ra từng đợt lôi quang, kế sau đó liền là hỏa diễm nóng cháy.
“Hừ…”
“Hừ.”
Hai đạo thanh âm hừ lạnh đồng thời vang lên. Khương Thần cùng Âu Dương Trác giống như rất hiểu ý mà thu tay lại không đem Hỗn Nguyên Chi Khí đẩy vào xích cầu nữa, ngược lại bọn hắn lúc này bắt đầu có dấu hiệu thoái lui. Bởi lẽ dựa theo tình hình hiện tại, không ra một phút nữa xích cầu sẽ nổ tung. Đến lúc đó kẻ nào không phòng bị kịp thời nhất định sẽ bị nổ chết.
Âu Dương Trác sau khi thu tay lại liền toan tính lùi trở về góc sân, chẳng qua khi hắn vừa mới bước tới vị trí những cây trận kì của Khương Thần, hắn liền cảm nhận thấy một bình chướng vô hình ngăn cản. Nhìn kĩ thì rõ ràng đây là một bức tường trong suốt, thỉnh thoảng có điểm qua một vài tia Hỗn Nguyên Chi Khí xanh lục.
“Chẳng lẽ…?” Ánh mắt kinh nghi bất định nhìn bình chướng ngăn cản trước mặt sau đó lại nhìn về phía Khương Thần đang lơ lửng trên bầu trời, phút chốc, sắc mặt Âu Dương Trác xám ngắt lại, Hỗn Nguyên Chi Khí mới thu về lập tức bùng phát dữ dội.
Chỉ thấy Âu Dương Trác tại phía trước bình chướng vô hình kia dâng lên một quyền toan tính đấm thẳng về phía trước. Chẳng qua hắn còn chưa kịp đấm thì đã nghe thấy một đạo thanh âm giá lạnh vang lên giữa những tiếng ì ùng của lôi điện cùng hỏa diễm.
“Hóa Sinh Phù Trận! Khởi!”
Thanh âm vừa dứt, cả sàn đấu vang lên những tiếng đinh đinh, những tiếng ùng ùng như trống trận. Gió bắt đầu nổi lên, những cây trận kì cắm sâu trên sân bắt đầu phát ra những tia sáng xanh lục. Mà lá cờ cũng theo gió bay phấp phới lộ ra một cảnh tượng hết sức quỷ dị.
Phụt!!
Một đạo thanh âm trầm muộn khẽ vang, toàn bộ tỷ võ đài vốn mang một màu đỏ rực lúc này lại bị một lồng ánh sáng xanh lục bao phủ. Lồng sáng này giống như một chiếc lồng chim. Đỉnh lồng lấy Khương Thần làm trung tâm. Từ trên người hắn, từng đạo Hỗn Nguyên Chi Khí mộc thuộc tính bắt đầu lan tràn giống như từng chiếc song sắt nối thẳng với sáu mươi tư phù lục vẫn đang lơ lửng trên không. Sáu mươi tư phù lục này lại phân biệt hai lá một tổ bắn những tia lục quang truyền vào ba mươi hai cây trận kì.
“Khương Thần, ngươi muốn làm gì?”
“Muốn làm gì sao? Chẳng phải một chút nữa ngươi sẽ biết.” Khương Thần nở một nụ cười lạnh, thanh âm như ma thần chậm rãi vang lên.
Trên bầu trời, Khương Thần lấy ra một viên đan dược sau đó bỏ vào miệng chậm rãi nuốt xuống. Đoạn, chỉ thấy Hỗn Nguyên Chi Khí xanh lục bao quanh người hắn bùng phát mạnh mẽ hình thành một cái kén như tổ tò vò. Từ kén Hỗn Nguyên Chi Khí, sáu mươi tư chiếc vòi xanh lục dùng một loại tốc độ chớp nhoáng bao lấy sáu mươi tư phù lục.
“Hóa Sinh Phù Trận! Hóa Mộc Giáp!”
Thanh âm lạnh lùng của Khương Thần lập tức vang lên. Toàn bộ tỷ võ đài nằm bên trong phạm vi bao phủ của trận kỳ lập tức hóa thành màu xanh lục. Mà nền đá xanh lục lúc này tuôn ra vô số phù văn. Mỗi phù văn sau khi hiện ra đều hóa thành một cái mộc thủ khổng lồ vươn lên không trung đem Khương Thần bao bọc thành một lớp lá chắn cực kì kiên cố.
Phía dưới tỷ võ đài, Âu Dương Trác sau hai lần oanh kích trận pháp nhưng không có kết quả. Hắn dứt khoát lựa chọn góc đứng xa xích cầu nhất bắt đầu lấy ra rất nhiều phù lục phòng ngự, đem thân thể bao lấy.
Cả hai người sau khi chuẩn bị xong, xích cầu trên không trung cũng vừa vặn vỡ ra.
Ầm!!!
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa không thể khống chế, ở trên hư không nổ vang ra…
Năng lượng hủy diệt từ trên không trung khuếch tán ra, không gian hư vô, trong khoảnh khắc nổi lên chút rung động. Năng lượng hủy diệt từ tâm của xích cầu bạo phát ra mang theo lôi điện cùng hỏa diễm giống như muốn càn quét tất cả mọi thứ xung quanh.
Hóa Sinh Phù Trận của Khương Thần vừa mới xây dựng không lâu dùng để phòng thủ đồng thời để vây nhốt Âu Dương Trác, bị luồng năng lượng này thổi quét qua khiến cho vỡ tan tành. Trên tỷ võ đài chỉ còn từng đạo Hỗn Nguyên Chi Khí xanh lục mờ nhạt cố gắng chèo chống tiếp nối từ phù lục đến trận kỳ, duy trì mộc thủ bảo hộ Khương Thần.
Phía dưới, Âu Dương Trác lấy ra rất nhiều phù lục phòng ngự, xây dựng cho bản thân một tầng ngăn cách rất dầy. Chẳng qua tầng bảo hộ này trước năng lượng hủy diệt lộ ra tương đối nhỏ bé. Thời điểm đạo năng lượng này thổi quét mà ra, toàn bộ bình chướng bị phá vỡ.
Trong giây phút nguy nan, Âu Dương Trác lộ ra vẻ mặt tiếc hận lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một mảnh ngọc phù màu xanh lam, đem bóp vỡ. Ngay lập tức bao quanh người hắn là một lớp phòng hộ xanh lam cực kì kiên cố. Toàn bộ năng lượng hủy diệt của xích cầu thổi quét qua đều bị lớp phòng hộ kia ngăn cản. Thậm chí năng lượng hủy diệt đi qua, phòng hộ vẫn một mực ở đó không chút mảy may tì vết.
Lại nói, tình hình hai người trên sân không quá nguy hiểm thế nhưng mấy vị trưởng lão Nguyên Linh Cảnh lại hết sức chật vật. Tỷ võ đài vốn rộng lớn, Hỗn Nguyên Chi Khí của bọn họ nhất thời khó có thể bao phủ toàn bộ, chính vì vậy những địa điểm không được phòng hộ chặt chẽ đều bị năng lượng hủy diệt kia đánh vỡ. Từng luồng hỏa diễm cùng lôi điện theo những lỗ hổng đó điên cuồng phát tán ra xung quanh. Cũng may trên đài còn có mấy vị trưởng lão nội môn áp trận cho nên năng lượng hủy diệt không gây tổn hại đến mọi người xung quanh.
“Trở về nhất định phạt hai tên tiểu tử này xây dựng lại tỷ võ đài. Nhìn xem bọn chúng phá hư đến mức độ như thế nào.”
“Sức công phá thật khủng khiếp. Không biết hai tên tiểu tử kia thế nào?”
Trên khán đài, mấy vị trưởng lão ngoại môn thực lực không quá cao không thể dò xét được bên trong vụ nổ đã xảy ra chuyện gì, ai nấy chỉ có thể ngóng trông khói lửa tán đi từng phút giây. Trong thời gian đó, La Chinh ngược lại có chút ý cười nhìn Nam Cung Y Vận, lạnh lùng nói:
“Xem ra Nam Cung trưởng lão quả thực bảo bọc tên đệ tử này có thừa a. Khối ngọc bội có thể cản đỡ một kích của Nguyên Đan Cảnh kia hẳn là giá trị không nhỏ a.”
“Chút đồ vật này có đáng là gì so với La trưởng lão.” Nam Cung Y Vận cũng khẽ mỉm cười đáp lễ, chẳng qua nụ cười của nàng hiện ra có chút không dễ nhìn. Hiển nhiên mảnh ngọc bội mà Âu Dương Trác vừa mới sử dụng kia có giá trị rất lớn. Mà món đồ mang tính bảo mệnh kia lại sử dụng một cách lãng phí trong một trận tỷ đấu, điều này đến cả Nguyên Đan Cảnh như nàng cũng phải đau xót một phen.
Lại nói, trên võ đài trải qua chừng năm phút đồng hồ, khói lửa điện mang rốt cuộc tán đi. Thứ còn lại duy nhất chỉ còn trận pháp của Khương Thần bị phá hư nặng nề cùng với hơn chục mộc thủ được tạo nên bởi Hỗn Nguyên Chi Khí lúc này mờ nhạt đến cực điểm.
“Ghê gớm. Suýt chút nữa là ngươi có thể đánh bại được ta rồi.”
Trên không trung, sau khi đem những mộc thủ thu về, Khương Thần lộ ra không chút mảy may, có chăng chỉ là khuôn mặt hơi chút nhợt nhạt. Lúc này, hắn nhìn xuống phía dưới, khóe miệng vẽ nên vòng cung xảo quyệt, nói:
“Xem ra ngươi cũng có không ít đồ tốt a. Vậy mà có thể chống qua được một kích mạnh mẽ như vậy.”
Khói lửa qua đi, vòng bảo hộ Âu Dương Trác cũng biến mất. Nghe được thanh âm trào phúng của Khương Thần, sắc mặt người này không thể không nói là thối đến cực điểm. Ngọc bội kia là đồ vật Nam Cung Y Vận cho hắn, nó có thể chống đỡ được một kích của Nguyên Đan Cảnh. Không nghĩ tới lại phải sử dụng trong tình huống vừa rồi, quả thật là giết gà phải dùng đến dao mổ trâu. Quả thực quá phí phạm.
“Trận pháp của ngươi cũng không tệ. Bất quá…hiện tại nó đã bị phá hư, để xem ngươi còn có thể làm gì được ta.” Âu Dương Trác hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi nghĩ đơn giản thế sao?” Khương Thần hơi chút nhướng mày, thanh âm mang theo trào phúng chậm rãi vang lên: “Nếu như trận pháp của ta dễ dàng bị phá hủy như thế thì làm sao ta dám dõng dạc nói sẽ dạy cho ngươi một bài học.”
Vừa dứt lời, Khương Thần không chút kiêng kị lấy ra mấy viên đan dược bỏ vào miệng. Hỗn Nguyên Chi Khí tiêu hao lập tức được bổ sung. Không chỉ có vậy, Thái Dương Thiên Mộc Quyết cũng được hắn sử dụng điên cuồng thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí xung quanh.
Toàn bộ mộc hệ Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ thể lập tức bạo phát lại một lần nữa hình thành nên kén Hỗn Nguyên Chi Khí. Trận pháp vốn bị tàn phá nặng nề lại được tu bổ hoàn mỹ trở lại.
“Hóa Sinh Phù Trận! Hóa Nguyên Đằng!”