Người đăng: meomeo14311
Đợi cho đàn Huyết Hoàng Phong đi hẳn, thân thể căng cứng của Khương Thần mới chậm rãi thả lỏng. Vừa rồi nói rằng hắn không căng thẳng liền là nói điêu. Dù sao điểm số hắn tân tân khổ khổ kiếm được trong thí luyện mà một hồi vừa rồi nếu đổ sông đổ bể hắn cũng vô cùng tiếc nuối.Lại nói, sau khi thở phào một hơi, sắc mặt Khương Thần hiện lên chút kì quái. Bởi lẽ hiện tại hắn đang nằm đè lên thứ gì đó vô cùng mềm mại lại hết sức đàn hồi.
Một đạo thanh âm xuýt xoa kèm theo chút yêu kiều, nũng nịu khẽ vang lên:
“Sư đệ, ngươi làm ta đau.”
Đạo thanh âm vang lên dường như hồi chuông gõ vang trong não hải Khương Thần. Vừa rồi hắn tập trung vào đàn Huyết Hoàng Phong cho nên không để ý trước đó đã bế Bạch U Cơ đem nàng giấu xuống dưới thân mình, vừa để che chắn bảo vệ cho đối phương vừa để ngăn chặn không cho Huyết Hoàng Phong cảm nhận được khí tức của nàng.
Dù sao Bạch U Cơ phản ứng nhanh tới mấy cũng không bằng Khương Thần, hắn chỉ trong một thoáng phát hiện ra Huyết Hoàng Phong đó đã đem tinh thần lực của mình bao phủ lấy Bạch U Cơ, không để khí tức của nàng phát ra ngoài.
Nói thế nào đi chăng nữa nàng cũng rất thơm, Huyết Hoàng Phong mặc dù thích máu thế nhưng thiên tính loài ong cũng không quên, đó chính là thích hương hoa cỏ lạ.
Lại nói, phát hiện ra tư thế bản thân cùng với Bạch U Cơ có chút mập mờ, Khương Thần không khỏi thoáng chút mất tự nhiên.
Hai người hiện tại đang nằm chồng chéo lên nhau. Đúng hơn thì Khương Thần đang đè lên người Bạch U Cơ, tay băng bó kia vẫn còn ôm lấy đầu nàng, tay còn lại níu lên thành giỏ khinh khí cầu.
Hai người cơ hồ mặt đối mặt, khoảng cách cũng không có bao xa, song phương đều cảm nhận rõ hơi thở của nhau. Thậm chí từng hơi thở như đàn hương của Bạch U Cơ ngày càng gia tốc, khẽ phả vào mặt Khương Thần khiến cho hắn một phen ngẩn ngơ.
Đừng nhìn Khương Thần đối với nữ tử hờ hững lạnh nhạt liền tưởng rằng hắn là thái giám, là hắn sẽ không bị rung động.
Kì thực bất kì tên nam nhân nào đứng trước một nữ tử xinh đẹp đều sẽ xuất hiện xao động, thậm chí là kích động. Chẳng qua ngươi có thể điều khiển tâm trạng của mình, đem sự kích động đó dập tắt ngay từ thời điểm nó vừa mới xuất hiện hay không thôi.
Khương Thần là người như vậy. Trải qua vạn năm tuế nguyệt, hắn sớm đã đem tâm cảnh của mình mài dũa cẩn thận, đối với việc kích động trước một đại mỹ nữ tuyệt trần, hắn có thể dễ dàng đem cảm xúc lắng xuống, đem sự kích động trở về con số không.
Chính bởi điều này mới dẫn tới nhìn hắn giống như đối với nữ nhân không có hứng thú. Trên thực tế hắn đối với cái đẹp vẫn rất thưởng thức.
Tỷ như lúc này, thời điểm vừa mới trải qua một phen căng thẳng, tâm thần nhất thời chưa điều chỉnh lại, đập vào mắt lại là gương mặt tựa tiên thiên của Bạch U Cơ, Khương Thần không có chút xao động vậy thì không phải nam nhân rồi.
Bờ môi như làn nước, da thịt trắng như tuyết, cặp lông mày lá liễu cực kì đều đặn và xinh đẹp. Một đôi mắt tựa lưu ly, khi nhìn thẳng liền thể hiện sự đoan trang hiền thục, thế nhưng chỉ khẽ liếc chéo một chút lại đem nó quyến rũ như hồ ly.
Cái cằm đầy đặn phối hợp với hai má ửng hồng, Bạch U Cơ lúc này chính là thời điểm nàng hấp dẫn nam nhân nhất. Thậm chí lúc này ngực của hắn cùng với hai hòn ngọc phong của nàng cũng là đang tiếp xúc với nhau. Cảm nhận được loại co dãn mười phần kia, khó trách ngay cả Khương Thần cũng không kìm nổi thoáng chút xúc động.
Loại xúc động này hiện lên trong mắt Khương Thần chừng vài hơi thở, cuối cùng được hắn đem áp chế. Một đôi mắt lạnh lùng tựa như hai người xa lạ gặp nhau, khuôn mặt bất biến lại trở lại. Thanh âm có chút hời hợt khẽ vang:
“Thật không có ý tứ. Xin lỗi sư tỷ, đã mạo phạm ngươi rồi.”
Nói đoạn, Khương Thần vịn tay thật mạnh đem bản thân đứng dậy khỏi người Bạch U Cơ, sau đó mới giúp đỡ nàng đứng dậy.
Sau sự việc vừa rồi, Bạch U Cơ dường như im lặng đôi chút. Mỗi lần nhìn Khương Thần đều khiến cho nàng trở nên xấu hổ, đồng thời cứ mỗi lần như vậy, hai má nàng đều xuất hiện hai rặng mây hồng.
May mắn quãng thời gian ở trong hang động nàng đã quên mất, bằng không nếu biết được Khương Thần sớm đã đem thân thể mình nhìn qua một lần, Bạch U Cơ có lẽ sẽ không còn mặt mũi nào dám đứng trước mặt hắn nữa.
Để phá tan bầu không khí xấu hổ, Khương Thần chỉ có thể đem loại tình hình vừa mới trải qua gợi lại cảm giác kinh sợ cho Bạch U Cơ, mong cho nàng đem chuyện xấu hổ vừa rồi quên đi.
“Vừa rồi thật sự nguy hiểm.”
Nghe hắn nói vậy, khuôn mặt Bạch U Cơ cũng trầm tĩnh trở lại. Nàng khẽ gật đầu nói:
“Huyết Hoàng Phong quả thật rất hung dữ. May mắn có sư đệ ngươi.”
Nói đoạn, Bạch U Cơ lại nghĩ tới khoảnh khắc Khương Thần bế bản thân mình sau đó cẩn thận bảo vệ bên dưới, khuôn mặt vừa mới giữ được bình tĩnh lập tức lại đỏ bừng. Không dám nhìn thẳng Khương Thần, nàng chỉ có thể quay đi giả như muốn đem cảnh vật trước mắt ngắm nhìn.
Khương Thần đối với chuyện này chỉ có thể ậm ừ cho qua. Ánh mắt hắn lúc này đang nhìn xuống phiến rừng rậm bên dưới, vị trí mà vừa rồi Huyết Hoàng Phong đã bay lên. Nơi đó quả thật có một tổ ong khổng lồ.
Tổ ong này so với tổ ong bình thường khác xa nhiều lắm. Bởi lẽ nó là một mô đất to lớn lởm chởm đầy lỗ rỗng. Tuy vẫn giữ được hình thái như một tổ ong thế nhưng những lỗ rỗng kia không phải lục giác mà lại là muôn hình muôn vẻ, đa góc cạnh nhìn qua vô cùng dị hợm.
Tổng lại tổ của Huyết Hoàng Phong này mười phần kì dị. Giống một mô đất bị ăn mòn lỗ chỗ hơn là một tổ ong đều đặn xinh đẹp.
Khương Thần chỉ nhìn lướt qua tổ của Huyết Hoàng Phong sau đó quyết định bỏ đi. Hắn cũng không dám đem tinh thần lực của mình quét qua quan sát bên trong, dù sao nếu như đánh động Huyết Hoàng Phong Chúa, hắn có nhiều thuốc bột đến mấy cũng khó thoát khỏi tai kiếp.
“Hi vọng tiểu nha đầu kia không đụng tới tổ ong này. Nếu không kết cục chỉ có thể bị đá ra ngoài.”
Sáng hôm sau…
Tiếp tục trải qua một đêm bay lơ lửng trên bầu trời, khinh khí cầu mang theo hai người Khương Thần cùng Bạch U Cơ rốt cuộc chuẩn bị bay qua không phận của Suối Ma.
Dựa theo địa đồ được quan sát trước đó, khu vực tiếp giáp với Suối Ma trên đường tiến vào trung tâm chính là hẻm núi Tử Thần.
Hẻm núi này chính là nơi bắt nguồn của một khe nước nhỏ. Khe nước chảy dài xuyên qua địa phận Suối Ma chảy ra ngoài Tử Vong Sâm Lâm tạo thành một dòng sông lớn.
Vốn dĩ nó là một con suối độc, chảy dài nên hình thành một khu vực chết chóc ở Suối Ma, thế nhưng theo thời gian, độc tính đã không còn bao nhiêu, lại được tầng địa chất đặc thù hấp thu cho nên nước suối lại không khác gì bình thường. Trăm suối đổ về sông, con sông kia cũng chính là nơi tiếp giáp với những người dân thường, là nguồn cung nước nôi cho bọn họ.
Lại nói, hẻm núi Tử Thần này địa hình chủ yếu là núi non. Bên cạnh hẻm núi Tử Thần là hai khu vực gọi là Dốc Đứng cùng với Hắc Yên Hồ.
Dốc Đứng địa hình như tên, là một con dốc thẳng đứng bên sườn phải hẻm núi Tử Thần. Nếu như vượt qua hẻm núi Tử Thần bằng đường núi thì chắc chắn sẽ gặp Dốc Đứng.
Bên phía trái của hẻm núi Tử Thần là một hồ nước rộng lớn gọi là Hắc Yên Hồ.
Hồ nước này rộng lớn như biển, nước từ khu vực Suối Ma chính là từ hẻm núi Tử Thần cùng Hắc Yên Hồ chảy ra.
Hắc Yên Hồ lúc trước quanh năm màu nước đều là màu đen nóng cháy, đến cả khói bốc lên cũng là một màu đen cho nên mới gọi là hắc yên. Nơi này lúc trước vốn là một hồ nước khổng lồ do chính con người đào nên. Nơi này cảnh vật sinh thái rất đẹp thế nhưng một năm đó sự kiện vị tiên hoàng hoàng tộc tu luyện độc công thất bại dẫn đến nơi này thành độc hồ.
Theo thời gian dài trôi qua độc hồ liền trở thành hồ nước trong xanh như biển, giống như hiện tại. Mặc dù vậy, nó vẫn giữ nguyên cái tên Hắc Yên Hồ như là nhân chứng cho lịch sử tăm tối thời điểm đó.
Bạch U Cơ lúc này đang giở ra địa đồ được phát trước đó, nàng chỉ lên một điểm vừa mới đánh dấu, hướng tới Khương Thần nói.
“Dựa theo vị trí, chúng ta dường như đang ở chỗ này.”
Nói đoạn, nàng lại nhìn vào linh bàn, ước lượng khoảng cách so với đồng môn sau đó lại đối chiếu lên địa đồ. Cuối cùng gật đầu, khuôn mặt hiện lên chút đắc ý nói:
“Chắc chắn đám người kia đang ở Độc Viên.”
“Độc Viên?” Khương Thần nghe thấy cái tên này đột nhiên cảm thấy có chút kì quái. Làm sao địa điểm thí luyện này lại lấy mấy tên kì quặc vậy nhỉ.
Suối Ma, Đồng Trắng, Dốc Đứng, Độc Viên, toàn bộ mấy cái tên này nghe vào đều rất tầm thường, không có chút nào bá khí cả.
“Đúng vậy, nơi này năm xưa chính là hậu hoa viên của hoàng cung.” Bạch U Cơ gật đầu giải thích: “Cũng là nơi mà vị tiên hoàng kia tu luyện. Sau cùng độc tính bộc phát, nơi này chính là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Cuối cùng được gọi là Độc Viên.”
“Theo như tình báo nói rằng, nơi này là nơi tập trung của rất nhiều yêu thú cường hãn cùng các loài độc vật hung dữ…chắc chắn sẽ là địa điểm săn bắt tuyệt vời.”