Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Cuộc sống lại trở lại bình thường giống như trước khi Khương Thần đột phá Nguyên Khí Cảnh. Buổi sáng tu luyện, tưới tiêu linh dược trên linh điền. Trưa tu luyện chiều lại chăm sóc linh dược. Ngẫu nhiên cũng sẽ có thời điểm hắn rời khỏi sơn cốc chừng dăm bữa nửa tháng để săn giết yêu thú tu luyện kĩ năng chiến đấu đồng thời thu thập yêu đan.



Thời gian chậm chậm cứ thế trôi vậy mà đã qua hai năm…



Lúc này, tại một vùng sơn mạch hẻo lánh ít người qua lại xuất hiện một vị nam tử đang giao chiến cùng với yêu thú.



Người này mặc một bộ đồ cũ kĩ đã rách nhiều chỗ, một thân quần áo cũng là lấm lem bẩn thỉu. Duy nhất còn sạch sẽ trên người hắn có lẽ là một trương khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi mắt vô cảm.



Đối chiến cùng với nam tử này là một tôn tam giai yêu thú đỉnh phong. Dựa theo khí tức của cả hai hiện tại thì dường như người kia đang chiếm ưu thế trước yêu thú, mà yêu thú thì đang có dấu hiệu muốn bỏ chạy.



“Tiểu chút chít. Ta đã nhắm tới ngươi từ lâu, hôm nay đừng hòng chạy thoát.”



Nam tử nhìn thấy yêu thú lùi dần về sau, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà dị. Đoạn, chỉ thấy hắn giơ ra một ngón tay, trên đầu ngón tay xuất hiện một luồng dao động không khí vô hình.



“Tinh Thần Chỉ!”



Nam tử nọ quát lên một tiếng, thân hình như thiểm điện lao thẳng về phía yêu thú, một chỉ tưởng như bình thường kia đánh ra ngay lập tức khiến cho yêu thú rống lên sợ hãi.



Chỉ lực dừng ở trước người yêu thú hơn một mét, một luồng năng lượng khủng bố dao động trong không khí sau đó oanh kích thẳng vào đầu lâu tôn yêu thú kia. Ngay sau đó, yêu thú chồm lên một cái, hai mắt dần dần trở nên vô hồn. Cuối cùng là thất khiếu chảy máu, ngã lăn ra đất. Sau một hồi giãy lên đành đạch thì yêu thú này triệt để toi đời.



Đem đầu lâu yêu thú mổ ra, người nọ từ trong huyết nhục móc ra một viên yêu đan màu nâu nhạt nhỏ bằng ngón chân cái, phảng phất tỏa ra khí tức hung bạo. Thu yêu đan vào nhẫn trữ vật, nam tử nở nụ cười nhàn nhạt sau đó một đường tìm kiếm lối ra khỏi khu vực rậm rạp này.



Hành tẩu trong rừng rậm giờ này mà không chút sợ hãi như vậy ngoại trừ Khương Thần đang lịch luyện săn giết yêu thú thì còn ai. Hắn rời khỏi sơn cốc đã hơn hai tháng nay để tiến sâu vào khu vực gần nội vi tìm kiếm yêu thú cường đại ma luyện bản thân.



Sau hai năm miệt mài tu luyện, hiện tại cảnh giới của hắn đã vững chắc ở Nguyên Hồn Cảnh trung kì. Một thân tu vi ở tuổi tác ba mươi của hắn nghe thì có chút yếu nhược thế nhưng tu luyện mới khoảng ba năm từ con số không liền đạt tới cảnh giới này, Khương Thần cũng được coi là nhân trung chi long.



Bên cạnh tu vi có tinh tiến, tinh thần lực cùng huyết mạch mới là thứ hắn quan tâm hơn. Trong khi tinh thần lực đã đạt tới Thực Linh Cảnh thì huyết mạch cũng đột phá đến Tam Tinh Thánh Đồng.



Hiện tại, Khương Thần có đầy đủ tự tin ở Nguyên Hồn Cảnh đã không còn ai có thể là đối thủ của hắn nữa, thậm chí Nguyên Linh Cảnh nếu như vừa mới đột phá chưa củng cố cảnh giới thì hắn cũng có thể đấu tay đôi dễ dàng.



Lúc này, Khương Thần nhìn sắc trời một chút, phát hiện rất nhanh sẽ đến chạng vạng tối, nhưng bởi vì núi cao bốn phía che chắn cho nên ở đây lộ ra hơi âm u một chút, giống như đã về đêm vậy. Hắn không nhịn được khẽ nói:



“Cũng không biết đây là nơi nào nữa.”



“Trước tiên ăn chút đồ đã!”



Khương Thần tìm kiếm một vị trí rộng rãi sau đó ngồi xuống bắt đầu lấy thức ăn từ trong nhẫn trữ vật đã chuẩn bị trước đó ra, chậm rãi ăn. Vừa ăn, hắn vừa nhìn khu rừng xung quanh. Nơi này cây cối ẩm ướt, hơn nữa không khí cũng vô cùng ẩm thấp, hắn không thể đem lửa đốt lên được. Bản thân chỉ có thể dựa vào ánh sáng lờ mờ từ bầu trời còn chưa tối hẳn chiếu xuống để quan sát.



Khu rừng vắng lặng chỉ thỉnh thoảng mới vang lên vài đạo thanh âm trầm thấp của yêu thú, loại khung cảnh này khiến cho Khương Thần lặng đi một hồi, cảm giác có chút cô tịch.



Sau khi ăn xong bữa ăn thanh đạm, Khương Thần chậm rãi đứng dậy vươn vai. Tiêu diệt đầu yêu thú tam giai đỉnh phong kia xong, trên người hắn cũng xuất hiện không ít thương thế. Mà mấy vết thương này hiện tại mới bắt đầu chảy nhiều máu.



Yêu thú so với nhân loại thì có ưu thế về sức phòng thủ lớn cùng độ hung hãn. Mỗi cảnh giới của nguyên giả về lý thuyết tương đương với mỗi giai của yêu thú. Thế nhưng trên thực tế thì yêu thú sẽ nhỉnh hơn một tiểu cảnh giới.



Đầu yêu thú tam giai đỉnh phong mà Khương Thần tiêu diệt kia tuy chưa so được với Nguyên Linh Cảnh thế nhưng tính thêm độ hung hăng cùng liều mạng thì cũng đã tiếp cận. Bằng chứng chính là nó cũng đã khiến cho Khương Thần lãnh không ít thương thế trên người.



Thấy sắc trời đã tối, Khương Thần dứt khoát quyết định qua đêm ở nơi này. Hắn tìm kiếm khắp nơi cuối cùng cũng tìm được một sơn động trên một ngọn núi. Sơn động này nằm ở trên cao cho nên cũng không quá ẩm thấp như bên dưới khu rừng. Xem xét cũng là một nơi qua đêm không tệ.



Trước khi vào hang động, Khương Thần đã kiếm tra kĩ địa hình xung quanh, phát hiện hang núi này là do bị phong hóa bào mòn chứ không phải do yêu thú tạo dựng lên cho nên tâm thần hắn cũng có chút buông lỏng.



Qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng sớm hôm sau Khương Thần tìm đường trở về sơn cốc.



Vị trí hiện tại của hắn nằm ở khu vực tiếp giáp phía Bắc. Để đi về sơn cốc thần bí ở phía Đông Nam mà không muốn chạm mặt yêu thú cường hãn thì chỉ có đi đường vòng. Quãng đường này cũng không phải ngắn.



Dựa theo ước tính của Khương Thần, hắn có lẽ phải đi bộ chừng năm sáu ngày mới có thể trở lại sơn cốc thần bí kia được.



Dọc theo đường rừng, hắn bắt gặp không ít mạo hiểm giả mạnh mẽ đi sâu vào Vân Đoan sơn mạch săn giết yêu thú. Đám người này khi nhìn thấy hắn thì đều có chút sửng sốt. Dù sao vào sâu trong Vân Đoan sơn mạch thế này mà chỉ đi có một mình thì quả thật rất nguy hiểm.



Trên đường đi, hắn cũng bắt gặp rất nhiều sự truy cản của yêu thú. Dĩ nhiên với thực lực của hắn hiện giờ, chỉ cần không gặp phải yêu thú tứ giai thì đều có thể dễ dàng chiến thắng.



Trải qua gần sáu ngày đi bộ, Khương Thần rốt cuộc trở về tiểu sơn cốc sương mù bên ngoài ngoại vi. Đi qua hang núi, bước vào sơn cốc thần bí, một cỗ Hỗn Nguyên Chi Khí nồng đậm đánh tới trước mặt khiến cho Khương Thần cảm thấy sảng khoái tinh thần. Hắn cẩn thận lắng nghe liền nghe được thanh âm Trương Tiểu Hân đang luyện tập nguyên thuật.



Nhìn về phía kia, Khương Thần trông thấy một thiếu nữ thân quần trắng, bên hông cột một dây lưng lụa màu xanh lam. Y phục đơn giản nhẹ nhàng nhưng lại dễ dàng tôn lên dáng người ma quỷ của nàng.



Kiều đồn cong vểnh, bộ ngực sữa phổng phao cùng với eo thon như thủy xà, Trương Tiểu Hân không thể không nói chính là một vưu vật trời sinh. Khó trách tại Tham Lang mạo hiểm đoàn, lớn nhỏ đều thèm thuồng nàng đến vậy.



Thân ảnh Trương Tiểu Hân như mị như điệp lại như một đám mây phiêu hốt bất định, thoạt nhìn khiến người rất vui vẻ. Chỉ là chăm chú nhìn lại liền thấy hai tay nàng đang cầm hai thanh dao găm màu đen, không ngừng đâm vào những chiếc lá cây từ trên cao rụng xuống. Mỗi lần đâm ra chắc chắn sẽ có một chiếc lá bị đâm thủng, độ tinh chuẩn và tàn nhẫn của nó khiến người không khỏi lạnh sống lưng.



Đến gần một chút, Khương Thần thấy rõ khuôn mặt lạnh như băng kia của Trương Tiểu Hân hệt như băng tuyết trong trời đông giá rét. Hắn cứ như vậy dựa lưng vào một gốc cây nhìn nàng luyện tập, không phát ra một chút tiếng động.



Thời điểm toàn bộ lưỡi chủy thủ đều chuẩn xác xâu đầy lá cây, Trương Tiểu Hân lập tức vung mạnh hai tay đem lá cây bắn mạnh lên trời.



“Ồ!”



Khương Thần vốn đang lẳng lặng nhìn xem, lúc này lại phát ra một tiếng kinh ngạc. Hai mắt có chút không thể tin được nhìn động tác tiếp theo của Trương Tiểu Hân.



Chỉ thấy nàng khẽ đạp lên một mảnh lá cây lững lờ trôi, thân ảnh sau đó hóa thành hàng chục đạo tàn ảnh liên tục đạp lên không trung mà bay lên. Chủy thủ trong tay chuẩn xác đâm vào những chiếc lá cây đang rơi xuống không sót một chiếc lá nào. Đặc biệt ở chỗ, những chiếc lá được nàng tung lên lúc trước ở giữa đều có vết dao đâm thủng, lúc này dao lại chuẩn xác đi xuyên qua những vết thủng đó mà không làm chúng bị rách mảy may một xíu nào.



Mức độ chuẩn xác cùng nhanh nhẹn này quả thật khiến cho Khương Thần phải kinh thán. Nếu như hiện tại chạy đua tốc độ với Trương Tiểu Hân, Khương Thần hắn chắc chắn sẽ bị nàng cho hít bụi.



“Lăng Không Hư Bộ thế mà đã tu luyện thành thục. Quả nhiên là có thiên phú làm sát thủ a.” Khương Thần lắc đầu khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ.



Khoảng thời gian trước hắn có dạy nàng một loại bộ pháp gọi là Lăng Không Hư Bộ. Lăng Không Hư Bộ đại khái có thể chia thành hai phần đó là Lăng Không và Hư Bộ.



Lăng Không nếu như tu luyện đến mức lô hoả thuần thanh có thể khiến cho người ta đạp gió mà đi. Tuy không thể so với phi hành như Nguyên Đan Cảnh thế nhưng là hơn xa so với khinh công bình thường.



Hư Bộ thì khiến cho bộ pháp biến ảo, hư hư thực thực làm cho đối thủ không biết đâu là thật giả. Giống như mấy đạo tàn ảnh cầm chủy thủ đâm xuyên lá cây vừa rồi, tất cả đều là hư ảnh nhưng cũng có thể là chân thân của Trương Tiểu Hân.



Loại bộ pháp này là trong một lần ngộ nhập bí cảnh Khương Thần hắn đã đạt được. Khi đó hắn thân sở hữu một môn bộ pháp cao giai của Thánh tộc cho nên cũng chỉ đọc sơ qua tham khảo. Hiện tại hắn phải mất mấy ngày mới có thể nhớ lại hoàn chỉnh, dù sao thời gian dài trôi qua, trí nhớ hắn cũng đã không còn toàn vẹn, đồng thời lúc trước cũng không tu luyện môn bộ pháp này cho nên có thể nhớ lại được đã là rất tốt.



“Nếu như bộ pháp này có thể kết hợp thành thục với Nhất Kích Tất Sát, không biết sẽ có uy lực thế nào.” Khương Thần nhìn thân ảnh di chuyển một cách phiêu miểu trên không trung của Trương Tiểu Hân, trong lòng âm thầm cảm thán.



Cùng với dạy cho nàng Lăng Không Hư Bộ, hắn còn dạy cho nàng một chiêu thức gọi là Nhất Kích Tất Sát. Chiêu thức này là độc quyền thuộc về riêng hắn khi mà hắn lĩnh ngộ được từ một tên võ giả.



Chiêu thức nguyên là của võ giả sử dụng lực đạo mạnh mẽ từ cánh tay đâm kiếm về phía trước gây ra kình lực khủng bố, Khương Thần đem chiêu thức này kết hợp với Hỗn Nguyên Chi Khí tạo thành nguyên thuật công kích mạnh mẽ.



Một chiêu này chỉ có duy nhất một hành động đó là đem vũ khí chọc về phía trước, dùng Hỗn Nguyên Chi Khí của mình bao phủ vũ khí sau đó bạo phát mà ra. Một chiêu vừa ra tất giết chết địch nhân.



Nguyên thuật này không hề có cấp bậc, cấp bậc của nó tùy thuộc vào mức độ đem Hỗn Nguyên Chi Khí quán thâu vào vũ khí sau đó bạo phát. Hỗn Nguyên Chi Khí bạo phát càng nhiều, uy lực chiêu thức càng mạnh, cấp bậc của nó đương nhiên càng cao.



Lại nói, đương lúc Khương Thần cảm thán về tốc độ của Trương Tiểu Hân, phía bên kia nữ tử này đã dùng một tốc độ khủng khiếp lao xuống đất.



Thời điểm còn cách mặt đất chừng hai mét, thanh chủy thủ trên tay lập tức thẳng cánh đâm ra. Một luồng Hỗn Nguyên Chi Khí hùng hậu từ cơ thể Trương Tiểu Hân bạo dũng mà ra đem thanh chủy thủ mài cho sáng rực.



Oành!!!



Một đạo thanh âm như trời long đất lở vang lên. Chỉ thấy lam quang trên chủy thủ bạo phát hình thành một lốc xoáy hình nón to lớn khoan thẳng xuống đất. Tiếng nổ kia chính là mặt đất bị lốc xoáy Hỗn Nguyên Chi Khí kia khoan thành một hố sâu hoắm.



Nhìn thấy một dao chọc xuống kia, sắc mặt Khương Thần hiện lên chút sửng sốt. Uy lực của một chọc kia hiện tại có thể so với linh giai đỉnh phong nguyên thuật, hết sức kinh khủng.



“Xem ra thời gian ta không ở đây nàng ta cũng tiến bộ rất nhiều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK