Người đăng: meomeo14311
Từ Vân Nguyệt Thành trở về tông môn cũng không mất nhiều thời gian. Hai người Khương Thần cùng Bạch U Cơ sau khi đi vào sơn môn liền âm thầm trở về chỗ ở của mình đồng thời cũng không thông báo cho một ai.Sáng hôm sau…
Thời điểm Khương Thần vừa mới bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy một đạo thân ảnh béo tròn từ đằng xa chạy tới. Nhìn dáng chạy hớt hải của đối phương, Khương Thần đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Quay trở lại trong nhà pha sẵn một bình trà nóng. Trà vừa pha xong, đạo thân ảnh béo ú kia đã chạy đến.
Cả gian nhà gỗ vững chắc khang trang sau khi rung chuyển một hồi, ngoài cửa đã vang lên một thanh âm vui mừng.
“Hắc hắc, ta nghe có người nói lão đại ngươi trở về từ hôm qua, bản thân có chút không tin nhưng cũng chạy tới đây xem, hóa ra ngươi vậy mà đã về.”
“Ngồi đi.”
“Vậy mà lại mời ta ngồi. Lão đại ngươi làm cho ta ngạc nhiên a.” Người kia cười đê tiện nói.
“Hừ. Nhiều lời. Tìm ta có chuyện gì?”
“Ô. Thật lâu không nhìn thấy lão đại ngươi, ta có chút nhớ nhung, hiện tại ngươi trở về, tất nhiên ta phải tới đây để đón mừng rồi.”
“Buồn nôn. Nếu như không có chuyện gì liền lăn.” Khương Thần bày ra bộ mặt ghê tởm hướng về phía người kia nói.
“Hắc hắc…nói điểm chính sự, nói điểm chính sự.”
Người kia nở một nụ cười khiến cho mỡ trên người run lên từng hồi. Có thể béo lại có nụ cười đê tiện như thế này, ngoại trừ Trương Nhị Huyền thì còn có thể là ai. Chỉ thấy hắn rất tự nhiên uống một ngụm cạn sạch bình trà Khương Thần vừa mới pha sau đó nói:
“Cách đây một tuần, ở Vân Nguyệt Thành đã xuất hiện Dưỡng Nhan Linh Dịch, giá bán lại rẻ hơn chúng ta rất nhiều, mà lại chất lượng so với chúng ta gần như tương đương. Ta vốn muốn tìm lão đại nhưng ngươi lại nán lại kinh thành, hiện tại mới có thể gặp được. Không biết ý định tiếp theo của ngươi như thế nào?”
Đoạn, sắc mặt Trương Nhị Huyền hiện lên chút không vui. Sinh ý làm ăn đang rất tốt, hiện tại lại có kẻ nhảy vào, giá bán lại rẻ hơn bọn hắn nhiều lắm, chuyện này không thể không nói trong tương lai sẽ khiến cho bọn hắn phá sản. Bởi vì đối phương bán ra với số lượng lớn, so với mỗi ngày ba mươi bình của Khương Thần thì nhiều hơn rất nhiều.
“Ra là chuyện này.” Khương Thần khẽ gật đầu, vẻ mặt không có bao nhiêu ngạc nhiên. Hắn nói: “Ta đã chuyển giao phương pháp luyện chế cho người khác. Hiện tại cũng sẽ dừng lại hoạt động buôn bán đan dược. Nếu như may mắn đột phá Nguyên Khí Cảnh sớm, ta sẽ tới nội môn tu luyện.”
“Cái gì? Lão đại a, ngươi là cơm áo gạo tiền của ta, làm sao hiện tại lại không buôn bán nữa?” Trương Nhị Huyền trong phút chốc ngây ngốc, khuôn mặt sau đó liền tối sầm lại.
Hắn lúc này không chút liêm sỉ ôm lấy chân Khương Thần khóc khóc mếu mếu khiến cho nước mũi chảy dài, bộ dáng vô cùng khiếp người.
Không chút khoan nhượng, Khương Thần vung chân một cái đá bay hắn ra ngoài cửa, thanh âm mang theo chút chán ghét vang lên:
“Hừ, đường đường là một tên nam nhân vậy mà khóc lóc không ra làm sao.”
“Lão đại a. Ngươi đây là triệt đường sống của ta a…” Trương Nhị Huyền khóc rống lên khiến cho mọi người xung quanh bắt đầu để ý. Một số người thậm chí đã tò mò nhìn vào xem nguyên nhân làm sao mà tên béo này lại khóc lóc thảm thiết đến vậy.
“Tên điên này làm sao sáng sớm đã đứng trước cửa nhà Khương Thần mà khóc lóc như cha hắn chết vậy?”
“Đến xem chẳng phải biết sao?”
Lúc này, Trương Nhị Huyền đã lau sạch quần áo chạy vào trong nhà, dáng chạy chật vật kết hợp với thân hình to béo khiến cho bộ dáng người này hiện lên vừa tức cười lại vừa thảm thương.
“Lão đại. Làm sao đang kinh doanh tốt liền bỏ dở. Hiện tại chúng ta chỉ cần hạ giá, hoặc đem giá ngang bằng với Vân Nguyệt Thành liền có thể tiếp tục buôn bán. Dù sao với loại giá cả kia chúng ta cũng lời lãi nhiều lắm.” Trương Nhị Huyền vừa lau nước mũi vừa sụt sịt nói.
“Sắp tới ta sẽ giành nhiều thời gian cho việc tu luyện.” Khương Thần không chút cảm xúc, nói: “Đợi đột phá Nguyên Khí Cảnh sẽ tiến vào nội môn, chắc sẽ không rảnh để luyện chế đan dược cho ngươi bán.”
“Không đúng, lão đại ngươi mới đột phá Nguyên Thể Cảnh không lâu, làm sao hiện tại đã chuẩn bị chạy nước rút đột phá Nguyên Khí Cảnh?” Trương Nhị Huyền nhíu mày khẽ nói.
Chợt, cảm nhận thấy khí tức trên người Khương Thần thay đổi, hai mắt Trương Nhị Huyền lập tức trợn lớn, nhãn cầu lồi ra một khoảng, khuôn mặt vừa mang theo biểu cảm kinh hãi vừa mang theo sự ngạc nhiên tột cùng.
“Không thể nào a. Làm sao ngươi đã là Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong rồi. Thời điểm thí luyện diễn ra ngươi vẫn còn là Nguyên Thể Cảnh sơ kỳ a.”
“Không cẩn thận ngủ quên, thế là đột phá.” Khương Thần cười nhạt đáp.
Khóe mắt dồn dập nhảy lên, khuôn mặt Trương Nhị Huyền lúc này triệt để dại ra.
Ngủ quên? Đột phá?
Người khác vì có thể tinh tiến một chút thực lực mà phải nếm trải muôn ngàn đắng cay, ngươi đây ngủ quên sau đó liền đột phá?
Có để cho người ta sống nữa không?
Trong lòng Trương Nhị Huyền lúc này giống như có hàng vạn con ngựa chạy qua. Miệng chỉ trực chửi tục một câu, thế nhưng trước mặt là Khương Thần, hắn cũng không có gan làm vậy.
“Lão đại, ngươi…ngươi là quái vật chứ không phải người nữa rồi.”
“Được rồi. Không cần phải ra vẻ kinh hãi đến vậy. Chỉ là Nguyên Thể Cảnh mà thôi.” Khương Thần hừ lạnh một tiếng, thanh âm hờ hững vang lên. Rất hiển nhiên hắn không coi việc một bước nhảy từ Nguyên Thể Cảnh sơ kì tới Nguyên Thể Cảnh đỉnh phong trong thời gian ngắn là một chuyện quan trọng.
Khẽ lắc đầu nở một nụ cười bất đắc dĩ, Trương Nhị Huyền mới nói:
“Lão đại, không thể suy nghĩ lại chuyện kia sao?”
“Ngươi không cần dây dưa chuyện đó nữa. Ta cũng không phải nói sau này sẽ không luyện đan.” Khương Thần lạnh nhạt nói: “Thời khắc thiếu khuyết tài nguyên, khi đó chắc chắn phải tìm tới ngươi.”
Nói đoạn, Khương Thần nở một nụ cười đầy ý vị. Có một tên dân buôn làm trợ thủ như Trương Nhị Huyền, Khương Thần hắn không sợ kinh doanh mà không lãi. Vấn đề chỉ là hắn có hứng thú hay không mà thôi.
“Ha ha. Ta nói mà. Làm sao lão đại ngươi lại triệt đường sống của ta được.” Trương Nhị Huyền nghe được xác nhận của Khương Thần, lúc này sung sướng cười phá lên: “Lão đại ngươi chỉ cần có việc, Nhị Huyền ta dẫu có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không thèm nháy mắt một cái.”
“Ngươi có thể cút. Dầu sôi lửa bỏng cũng không thể nướng chín được da mặt dày nhà ngươi.” Khương Thần cười mắng, thái độ rõ ràng là đuổi khách.
“Tuân lệnh.” Trương Nhị Huyền nghiêm sắc mặt nói: “Như vậy, ta không làm phiền lão đại ngươi nữa.”
Dứt lời, Trương Nhị Huyền khúm núm rời khỏi gian nhà gỗ. Thế nhưng thời điểm hắn chậm chậm đóng cửa lại, thanh âm lạnh lùng của Khương Thần lại một lần nữa vang lên:
“Đúng rồi. Sắp tới ta sẽ tiếp nhận số lượng lớn nhiệm vụ tông môn. Có hứng thú đi theo không?”
“Ha ha ha.” Trương Nhị Huyền lần nữa mở ra cửa lớn. Hắn ngửa cổ cười lên một tiếng sau đó vỗ ngực bịch bịch nói: “Lão đại ngươi tìm đúng người rồi a.”
“Không cần phải khoa trương vậy đi.” Khương Thần cười nhạt nói: “Ta vừa trả nợ nhiệm vụ trong thời gian qua, sau đó tiếp nhận nhiệm vụ của mấy tháng sau. Toàn bộ làm hết một lần, làm sao? Có dám đi theo?”
“Mấy…mấy tháng sao?” Trương Nhị Huyền nghe tới nhiệm vụ mấy tháng liền lập tức trợn tròn mắt: “Nhiệm vụ hàng ngày trong mấy tháng…vậy thì số lượng lên tới cả trăm a…mà làm nhiệm vụ cấp cao thay thế, thực lực chúng ta làm sao đủ?”
“Không cần sợ hãi, nhận toàn bộ nhiệm vụ hàng ngày sau đó đi một chuyến thật dài. Thời gian sau đó liền có thể bế quan tu luyện.” Khương Thần lạnh nhạt nói: “Dĩ nhiên ngươi có thể không cần đi. Dù sao một mình ta cũng có thể hoàn thành.”
“Đi, dĩ nhiên là đi. Đi với lão đại ngươi không thiếu chỗ tốt. Chỉ có người ngu mới không đi.” Trương Nhị Huyền cười toe toét nói.
Mặc dù hắn bị chấn động bởi số lượng nhiệm vụ mà bản thân vừa nhẩm tính, thế nhưng nếu như có thể đem toàn bộ nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng tông môn đạt được cũng không phải ít. Vả lại đi cùng với một người giàu kinh nghiệm chiến đấu như Khương Thần, nhiệm vụ tông môn nhất định sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Trương Nhị Huyền cũng không suy nghĩ thiệt hơn mà lập tức gật đầu đồng ý.
“Như vậy a, trở về chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.”
“Được. Lão đại ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Nghỉ ngơi con em gái ngươi. Hiện tại mới sáng sớm.”
Khương Thần trợn mắt chửi tục một câu, Trương Nhị Huyền chỉ biết cười hắc hắc mà lui ra.
…
Sáng sớm hôm sau, Khương Thần cùng với Trương Nhị Huyền hướng tới chỗ đại điện tuyên bố nhiệm vụ đi tới.
Vốn dĩ làm nhiệm vụ hàng ngày, đệ tử chỉ cần lựa chọn từ cổ bia ban bố nhiệm vụ là được, thế nhưng số lượng tại nơi đó có hạn, đồng thời lần này Khương Thần tới là để xin làm một lượt mấy tháng nhiệm vụ cho nên không thể tới cổ bia tiếp nhận được.
Đại điện tuyên bố nhiệm vụ này nằm gần với nơi tuyên bố chức vụ đệ tử mỗi tháng. Bởi vì thời điểm hoàn thành nhiệm vụ, đệ tử muốn xác nhận cùng lĩnh thưởng thì phải chạy tới nơi đây cho nên nơi này cũng có rất đông người qua lại.
“Ta muốn hỏi một chút…”
Khương Thần chưa dứt câu, quản sự ngồi bên ngoài đại điện này là một vị nữ tử trẻ tuổi đã cắt đứt lời:
“Hoàn thành nhiệm vụ sao? Trực tiếp giao ra ngọc bài nhiệm vụ và vật phẩm thu được là được.”
Nói đoạn, vị nữ tử này lại cặm cụi ghi ghi chép chép, từ đầu đến cuối thậm chí còn chưa một lần ngẩng đầu lên nhìn hai người Khương Thần.
“Không. Ta muốn tới đây nhận nhiệm vụ.” Khương Thần đáp.
“Hừ, phiền phức.” Nữ tử vẫn tiếp tục ghi chép, thanh âm có chút mất kiên nhẫn vang lên: “Muốn nhận nhiệm vụ liền tới cổ bia, không nhìn thấy người phía sau còn chờ dài sao?”
“Ta muốn làm bù nhiệm vụ trong một tháng không làm, sau đó liền muốn nhận một lượng lớn nhiệm vụ cho vài tháng sau đó? Không biết chuyện này có được hay không?” Khương Thần một mực bình tĩnh, khuôn mặt tựa như giếng cổ không gợn sóng, khẽ đáp.
Nghe hắn nói vậy, nữ tử này mới giật mình ngẩng đầu, thanh âm có đôi phần ngạc nhiên vang lên:
“Tất nhiên là nhận được, thế nhưng mỗi nhiệm vụ đều có thời hạn hoàn thành. Ngươi có chắc có thể hoàn thành số lượng nhiệm vụ khổng lồ như vậy không?”
Vừa dứt lời, nữ tử này chợt há to miệng, khuôn mặt sắc xảo hiện lên vẻ ngạc nhiên:
“Ồ, nhìn ngươi tựa hồ có chút quen mắt.”