Người đăng: meomeo14311
Nhìn theo phương hướng từng người bỏ chạy, Khương Thần cũng không buồn đuổi theo. Chỉ thấy cánh tay khẽ nâng lên, miệng lẩm nhẩm một loại ngôn ngữ cổ xưa đầy ma quái cùng quỷ mị.Thanh âm cổ ngữ vừa dứt, trong lòng bàn tay bên trái của Khương Thần bỗng nhiên sáng lên một đoàn huyết quang.
Cơ hồ cùng lúc đó Bạch Nhữ cùng với Sở Tiêu đang chạy đột nhiên ngã lăn ra đất, hư ảnh tiểu quỷ trên đầu càng thêm hiện rõ, mà bọn họ lúc này đang ôm lấy đầu của mình kêu gào thảm thiết. Nhìn qua dường như chịu phải một đợt trùng kích đau đớn.
Hai người nhìn lại liền phát hiện trên trán mình nhiều ra một lỗ máu nhỏ nhỏ, lúc này máu từ đó đang không ngừng rỉ ra, nhìn qua giống như bị một cây kim lớn đâm thủng. Mà hư ảnh tiểu quỷ lúc này đang không ngừng đem máu tươi đó thôn phệ, đồng thời thân ảnh của nó càng thêm ngưng thực.
“Trò hay chỉ mới mắt đầu, hảo hảo hưởng thụ đi.” Thanh âm của Khương Thần lúc này như gần như xa, nghe vào trong tai Bạch Nhữ cùng Sở Tiêu giống như u hồn lệ quỷ khiến cho hai người kia không khỏi cảm thấy chút sợ hãi.
Hiện tại bọn họ đau đớn đến mức nằm chết trân tại nơi kia không thể cử động, thậm chí còn không đủ sức bóp vỡ ngọc bài để chạy ra khỏi thí luyện, trốn tránh cảm giác tra tấn đau nhức này.
Thứ bọn họ có thể làm bây giờ chính là chịu đựng cơn đau giày vò, đợi cho nó đạt ngưỡng nguy hiểm tới sinh mạng của bọn họ, ngọc bài tự động kích hoạt may ra mới có thể giải thoát.
Tại nơi kia, lông mày Khương Thần khẽ co lại. Tay trái một lần nữa vung lên, một cỗ kình lực đột nhiên xuất hiện đem hai người Bạch Nhữ, Sở Tiêu kéo trở lại vòng tròn máu hắn đã vẽ ra lúc trước.
“Còn muốn chạy?”
Bạch Nhữ cùng Sở Tiêu lăn lộn trên mặt đất, vẻ mặt hiện lên sự thống khổ. Thanh âm đứt quãng giống như người chuẩn bị chết để lại di ngôn vang lên:
“Có giỏi…ngươi…ngươi liền giết ta a.”
“Bạch đại gia ta…không tin…ngươi có thể…dựa vào nguyền rủa…mà…mà có thể chú sát người khác.”
“Tốt thôi, vậy liền cho ngươi trải sự đời một chút…nguyền rủa là như thế nào.” Khương Thần cười lạnh nói.
“Phá Nguyên Chú…Phá Nguyên, Thôn Linh.”
Thanh âm Khương Thần vừa dứt, tại nơi vừa mới hiện lên hư ảnh mặt quỷ lúc nãy, lúc này lại hiện lên hàng vạn tiểu quỷ. Hàng vạn tiểu quỷ này sau khi xuất hiện liền giống như kiến đói thi nhau lao vào hai người Bạch Nhữ cùng Sở Tiêu cắn xé.
Mặc dù nhìn giống như bị tiểu quỷ cắn xé thế nhưng lại không xuất hiện tràng cảng máu thịt bầy nhầy, ngược lại chỉ thấy vạn tiểu quỷ thi nhau lao vào trong thân thể hai người sau đó lại phi ra ngoài, mỗi tiểu quỷ đều hiện lên vẻ mặt thỏa mãn, dường như vừa mời trải qua một phen ăn no.
Mà mỗi lần như vậy đều thấy hai người kia càng thêm nhợt nhạt, ánh mắt xuất hiện vẻ vô hồn, thậm chí tinh thần có cảm giác vô cùng mỏi mệt.
Bình thường nguyên giả nếu như không tu luyện tinh thần lực, cơ thể sẽ tự động có phản ứng dùng Hỗn Nguyên Chi Khí bảo vệ tinh thần lực khi gặp phải uy hiếp. Thế nhưng dưới Phá Nguyên Chú, Hỗn Nguyên Chi Khí của hai người Bạch Nhữ cùng Sở Tiêu bị phong ấn tạm thời, tinh thần lực trở nên không khác gì một con cá rán trước miệng mèo, tùy ý cho vạn tiểu quỷ kia dày vò thống khổ.
Những thống khổ mà cả hai phải chịu suốt từ nãy tới giờ đều là đến từ linh hồn, ngoại trừ duy nhất lỗ máu nhỏ trên trán kia chính là tổn thương xác thịt.
Từ hiện trạng hai người có thể thấy tổn thương tinh thần so với tổn thương da thịt thậm chí còn kinh khủng hơn rất nhiều lần. Kia muốn sống không được, muốn chết không xong.
Khương Thần không hề biết, một trận tùy ý tra tấn này của mình mà khiến cho hai vị thiên tài của Tinh Nguyệt Vương Triều ám ảnh, hắn cũng trở thành bóng ma trong cuộc đời của đối phương, khiến cho cả hai đều không thể vượt qua được Nguyên Khí Cảnh, cuối cùng chết già tại gia tộc.
Tất nhiên đó là chuyện của nhiều năm sau.
Hiện tại, sau khi cảm thấy không còn thú vị, Khương Thần cướp điểm số của Bạch Nhữ cùng với Sở Tiêu sau đó đem ngọc bài của bọn họ bóp vỡ, đem cả hai người thành công đá ra khỏi thí luyện.
Đệ tử Nguyên Khí Cảnh của Tinh Nguyệt Vương Triều tổng cộng có mười người, bốn người đi vây công Khương Thần cùng Mai Khả Ái rốt cuộc bị Khương Thần đánh gãy ba. Còn một người dường như tên là Châu Tấn đang giao chiến với Mai Khả Ái, dựa theo loại thế trận này có lẽ cũng không thể kháng cự được bao lâu bởi lẽ Mai Khả Ái cũng không phải dễ bắt nạt.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Trong lúc Khương Thần ngồi điều tiết khí tức, khôi phục lực lượng cùng chữa trị ngoại thương, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mà loại tiếng kêu này thuộc về nam tử, thanh âm lại vừa khớp với giọng nói của vị Châu Tấn vừa nãy.
Chỉ thấy trên trời cao xuất hiện một đạo bóng đen. Bóng đen kèm theo tiếng kêu thảm thiết, vừa mời rơi xuống đất liền lập tức biến mất.
Khương Thần chỉ kịp nhìn thấy đạo bóng đen đó là một vị nam tử, cũng không nhìn rõ mặt mũi thế nhưng mười phần chắc chín kia là Châu Tấn bị Mai Khả Ái đánh cho gần chết, hiện tại được truyền tống trận đưa đi.
“Khương đại ca, ngươi sao rồi?”
Thanh âm lanh lảnh vang lên kèm theo đó là một đạo thân ảnh nhỏ nhắn đang cấp tốc chạy đến, thanh cự kiếm trên lưng theo nhịp chạy rung lắc dữ dội khiến cho bộ dáng tiểu kiều kia càng thêm khả ái.
Thanh âm kèm theo vội vã kia vang lên không khỏi làm cho Khương Thần cảm thấy buồn cười, nội tâm lại ấm áp một chut. Tiểu nha đầu này hiển nhiên đã cố gắng hết sức để đánh bại Châu Tấn rồi chạy nhanh tới đây trợ giúp hắn. Hành động đem Châu Tấn ném về phía này cũng là để thị uy với hai người Bạch Nhữ cùng Sở Tiêu nếu như hai người họ đang vây công Khương Thần hòng làm giảm nhuệ khí của cả hai.
“Tiểu nha đầu này…” Khẽ lắc đầu, nở một nụ cười bất đắc dĩ, thanh âm lạnh lùng của Khương Thần bấy giờ mới vang lên: “Không cần lo lắng, hai người kia đã bị ta giải quyết.”
Hắn vừa dứt lời, Mai Khả Ái rốt cuộc chạy tới. Nhìn thấy chiến trường còn vương đầy máu, Khương Thần thì ngồi tại nơi kia đang điều dưỡng khí tức, sắc mặt nàng nửa mừng nửa lo nói:
“Thật sự? Khương đại ca ngươi từ lúc nào lại mạnh như vậy? Cho ta xem ngọc bài.”
Mai Khả Ái dường như vẫn còn chưa tin những lời Khương Thần nói là thật, lúc này đòi hắn mở ngọc bài ra để kiểm chứng. Nếu như ngọc bài nhiều điểm nàng mới tin tưởng, bởi lẽ trước đó điểm của hắn đã đem chuyển hết cho nàng làm mồi dẫn.
Sau khi nhìn thấy ngọc bài của Khương Thần hiện lên số hai trăm sáu mươi ba, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Khả Ái rốt cuộc xuất hiện vẻ hồng nhuận, hai mắt mở to, miệng cũng tròn xoe, thanh âm cao vút như hoàng yến vang lên:
“Oa...Khương đại ca thật mạnh. Một mình ngươi liền đánh bại hai vị Nguyên Khí Cảnh nha, vậy mà lại giải quyết nhanh như vậy.”
“Không cần nịnh hót, hừ.” Khương Thần khẽ lườm Mai Khả Ái một cái sau đó lại nhắm mắt.
Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy từng dòng Hỗn Nguyên Chi Khí như nước lũ đổ về phía Khương Thần liên miên không ngớt.
Với tốc độ thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí như vậy, người bình thường cũng có thể đoán ra công pháp tu luyện của hắn chắc chắn vô cùng bất phàm.
Mai Khả Ái cũng cảm nhận được Hỗn Nguyên Chi Khí trong người Khương Thần hiện tại bất ổn định, đoán chắc rằng hắn bởi vì trận giao tranh vừa nãy đã tiêu hao nhiều cho nên cũng không dám làm phiền, chỉ lặng lẽ đứng một bên âm thầm hộ pháp.
Thời gian dần trôi, mãi đến khi trời tối mịt Khương Thần mới mở ra hai mắt. Chậm chậm thở ra một ngụm trọc khí, Khương Thần không tự chủ được khẽ vươn mình. Thanh âm xương khớp chạm vào nhau lốp bốp. Cùng với đó Khương Thần hiện lên một vẻ mặt thư sướng. Hiển nhiên ngồi yên một chỗ không vận động thời gian dài, thời điểm được vươn vai chính là thời điểm con người ta dễ chịu nhất.
Soạt soạt…
Bên cạnh vang lên một đạo thanh âm giống như lá cây khô cọ vào nhau, Khương Thần nghiêng mắt nhìn xuống, lúc này khuôn mặt hiện lên vẻ kì quái lại có chút buồn cười.
Mai Khả Ái không biết vì lý do mệt mỏi hay quá chán nản vì không có việc gì làm, lúc này thân ảnh bé nhỏ kia đang nằm co ro trên nền lá cây khô ngủ một cách ngon lành. Thậm chí không biết nàng đang mơ về thứ gì mà nước dãi từ hai bên miệng chảy ra không ngừng, miệng còn tóp tép nhai.
“Nha đầu này.”
Lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bộ áo bào dự phòng, sau khi đắp lên người Mai Khả Ái, Khương Thần liền đi tìm chỗ sạch sẽ chuẩn bị bữa tối cho cả hai.
…
Húuuu….
Một đạo tiếng chó sói hú vang lên, trong rừng sâu đột nhiên chạy ra một vị tiểu cô nương dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt khả ái lúc này đang vô cùng hốt hoảng. Nàng vừa chạy vừa la toáng lên:
“Khương đại ca, cứu mạng a, có chó sói, rất nhiều chó sói đang đuổi tới.”