Người đăng: meomeo14311
Lúc này, đám người Minh Nguyệt Vương Triều ở xa nhìn thấy khinh khí cầu của Khương Thần lập tức trợn mắt há mồm, bởi lẽ bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy thứ đồ vật kì lạ đến vậy.Thân dưới vuông vuông nhỏ nhỏ, phần đầu lại là một quả bóng lơ lửng trên trời. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ quả thật bọn họ chưa từng nhìn thấy thậm chí nghe nói đến loại đồ vật dị dạng kia.
“Nhìn thật kì lạ.”
“Đó phải chăng là pháp bảo mạnh mẽ của Linh Vân Tông?”
“Không đúng, không tỏa ra chút ba động khí tức nào cả, kia chỉ là một món đồ bình thường.” Nữ tử yêu diễm của Minh Nguyệt Vương Triều nhíu mày nói: “Làm sao ta có cảm giác loại đồ vật kia rất lỏng lẻo?”
“Không…không phải lỏng lẻo mà là giống như bong bóng, tùy thời có thể bay lên được.”
“Bay lên? Ngươi nói đùa.” Nam tử bạch bào nói: “Phi chu phải sử dụng Hỗn Nguyên Thạch mới có thể bay lên được, thậm chí chế tạo được nó cũng tốn rất nhiều nguyên vật liệu đắt tiền.”
Hắn nói:
“Ngươi nhìn thứ đồ kia xem. Hoàn toàn là phàm vật chế tạo nên, ngươi nghĩ nó có thể bay lên.”
Lúc này, tại trên ngọn cây cao kia, Trần Thiếu Nam cũng vì món đồ vật kì lạ của Khương Thần mà sinh ra chút kì quái.
“Thứ gì?”
Khương Thần nhận ra thần sắc kì quái trên mặt mỗi người, thậm chí đến cả Bạch U Cơ cũng dùng ánh mắt tò mò âm thầm đánh giá khinh khí cầu. Hắn không nhịn được khẽ cười thầm một tiếng. Quả nhiên đám người này chưa nhìn thấy khinh khí cầu bao giờ.
Thanh âm êm dịu của Bạch U Cơ lúc này vang lên:
“Sư đệ, thứ này là gì?”
Khương Thần không nhìn Bạch U Cơ mà nhìn về phía Trần Thiếu Nam, khóe miệng nhấc lên nụ cười giảo hoạt, giải thích cho Bạch U Cơ thế nhưng mục đích lại là nói cho người bên kia nghe:
“Thứ này sao? Nó gọi là khinh khí cầu…về phần công dụng của nó nha, có thể giúp cho chúng thoát khỏi vây bắt của đám người kia.”
“Thoát khỏi vây bắt?” Trần Thiếu Nam đột nhiên cảm thấy Khương Thần thực sự ngây thơ, hắn không nhịn được ngửa đầu lên trời cười lớn nói: “Ngươi nói thứ phế phẩm kia có thể thoát khỏi trùng vây của bọn ta?”
“Không ngại nói cho ngươi biết, ta đã thông tri đệ tử Thiên Nguyên Vương Triều dẫn dụ yêu thú tới đây. Không ra một giờ nữa nơi này sẽ bị bao phủ bởi rất nhiều yêu thú. Ta muốn xem xem một tên Nguyên Thể Cảnh như ngươi có thể đào thoát như thế nào.”
“Tốt thôi…vậy hi vọng Trần Thiếu Nữ huynh đệ chống mắt lên xem ta đào thoát thế nào.”
Nói đoạn, Khương Thần cũng không để ý xem sắc mặt đối phương như thế nào, bản thân liền quay sang Bạch U Cơ nhẹ nhàng nói:
“Sư tỷ, tiếp theo sư đệ liền đưa ngươi đi du sơn ngoạn thủy.” Khương Thần dứt lời liền đi đến cạnh khinh khí cầu. Mở ra cửa gỗ đan bằng lát mỏng sau đó cười nói: ‘Mời.”
“Sư đệ. Thứ này thật sự có thể giúp chúng ta đào thoát.”
“Mời sư tỷ tin tưởng ta.” Khương Thần giả vờ cau mày giận dữ nói.
Bạch U Cơ khẽ tru lên môi nhỏ, rốt cuộc nén lại tò mò của bản thân nhẹ nhàng bước lên khinh khí cầu của Khương Thần.
Ổn định vị trí, Khương Thần lập tức buộc chặt cửa vào khinh khí cầu sau đó tại một chiếc giá nhỏ nằm được đặt gần sát miệng của khí cầu, hắn bắt đầu điểm hỏa.
Hỏa diễm bốc lên, bằng mắt thường có thể nhìn thấy nó giống như bị hút vào bên trong khí cầu to lớn đang lơ lửng trên không trung. Mà trải qua thời gian, khinh khí cầu khẽ lắc lư bồng bềnh, dường như chuẩn bị có thể bay lên.
“Trần Thiếu Nữ huynh đệ, chúng ta đi trước một bước, hẹn ngày tái ngộ.” Khương Thần hướng về phía Trần Thiếu Nam cất cao giọng chế nhạo.
Dứt lời, trên người hắn tỏa ra hỏa hệ Hỗn Nguyên Chi Khí. Không khí xung quanh theo đó đột nhiên nóng rát. Không khí nóng theo dòng khí lưu tràn vào bên trong khí cầu đẩy dần không khí lạnh bên trong đó ra. Khinh khí cầu sau một phen lắc lư liền chậm chậm bay lên.
Bấy giờ Khương Thần mới dừng lại động tác dẫn dòng khí nóng, mặc kệ cho giá lửa điều khiển dòng khí tràn vào khí cầu.
“Sư đệ, nó thực sự có thể bay?”
Bạch U Cơ cảm nhận thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, nàng phát hiện ra bản thân thế mà được thứ này nâng dần lên cao, lúc này sắc mặt hiện lên vẻ vui mừng, hai mắt trợn lớn đáng yêu vô cùng.
“Làm sao? Sư đệ trước giờ liền không đáng tin như vậy?”
“Ngươi còn là luyện khí sư?” Bạch U Cơ không thể tin nổi nói.
“Ha ha…tất nhiên không phải. Thứ này chỉ dựa vào các nguyên tắc vật lý liền có thể bay lên, hoàn toàn không liên quan đến luyện khí?” Khương Thần cười nhẹ một tiếng giải thích.
“Nguyên tắc vật lý? Đó là gì?” Bạch U Cơ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, giống như là hiếu kì bảo bảo, không ngừng đặt câu hỏi.
“Người ở trên cao nhất định rơi xuống mặt đất chính là nguyên tắc vật lý. Đó gọi là lực hấp dẫn.” Khương Thần tủm tỉm cười, nhìn bộ dáng ham học hỏi của Bạch U Cơ, không nhịn được mà tưởng tượng thời điểm mình đem mấy phát minh ở Lam Hải Tinh tới đây chế tạo, có thể hay không trở thành tổ sư của một trường phái mới.
“Ồ…đúng vậy, tại sao chúng ta đều sẽ bị rơi xuống đất đây. Hóa ra đó gọi là lực hấp dẫn.” Bạch U Cơ giống như khám phá ra đại lục mới, nàng vội vàng lấy sách ra ghi chép lại cẩn thận.
Nhìn bộ dáng cần mẫn của nàng, Khương Thần không nhịn được mà lắc đầu cười bất đắc dĩ.
“Thế còn thứ này của ngươi gọi là gì? Tại sao nó không bị rơi xuống. Đó rõ ràng chỉ là một món đồ bình thường không dựa vào chút năng lượng nào để duy trì.”
Bạch U Cơ tay cầm bút chỉ về phía khí cầu trên đầu mình tò mò hỏi.
Theo nàng quan sát, thứ này được chế tạo hoàn toàn bởi vật dụng bình thường, bên trên cũng hoàn toàn không có khắc họa phù văn.
Nàng dám khẳng định mười phần mười đây là một món phàm vật. Phàm vật làm sao có thể bay lên được trong khi phi chu muốn bay cần phải có đầy đủ Hỗn Nguyên Thạch cung cấp năng lượng cùng phù văn kích hoạt.
“Đây lại thuộc về một loại phạm trù khác. Đó chính là không khí nóng liền nhẹ hơn không khí lạnh. Giá đỡ này…” Khương Thần chỉ về giá đỡ đang cháy hừng hực trên đầu kia nói: “Chính là đem không khí thiêu đốt, dẫn dòng khí lưu chảy vào trong khí cầu khiến cho nó có thể bay lên không trung được.”
“Ồ…tại sao trước giờ ta chưa từng nghe tới điều này?”
“Bởi vì không có người khám phá ra nó.”
“Vậy sư đệ ngươi từ đâu học được thứ này?”
“Đó là từ các nhà khoa học.”
“Nhà khoa học là gì?”
“Là…”
“Sư đệ, sao ngươi biết nhiều như thế?”
“Những thứ các ngươi biết ta đều biết một hai. Những thứ ta biết hầu hết các ngươi đều không biết.” Khương Thần cười nhạt nói.
“Ngươi biết những gì? Ngươi biết ta biết những gì?”
“…”
Trước những câu hỏi dồn dập của Bạch U Cơ, Khương Thần rốt cuộc giơ hai tay đầu hàng.
Bạch U Cơ dường như cũng đã thỏa mãn về lượng kiến thức ngày hôm nay ghi chép được. Nàng gật đầu tâm đắc một cái, rốt cuộc bỏ qua không hỏi Khương Thần nữa.
Lại nói, khinh khí cầu mặc dù bay lên được thế nhưng tốc độ bay lên rất chậm. Phía bên kia Trần Thiếu Nam phát hiện ra món đồ vật kì quặc nọ vậy mà có thể mang theo Khương Thần cùng Bạch U Cơ bay lên không trung. Sâu trong mắt hắn liền nổi lên lòng tham.
Nếu như có thể có được phương pháp chế tạo đồ vật kia, hắn chắc chắn sẽ trở thành công thần của Thiên Nguyên Vương Triều. Đến lúc đó muốn gì có đó, vinh hoa phú quý, tiền tài, danh vọng…hắn muốn liền đều có thể có được.
“Nhân lúc thứ kia còn chưa bay lên cao, mau đuổi theo bọn chúng.”
Trần Thiếu Nam hô lên một tiếng sau đó liền từ ngọn cây dần dần nhảy xuống.
Hắn dùng một loại tốc độ nhanh chóng lao lên đỉnh đồi hòng ngăn cản khinh khí cầu của Khương Thần không cho nó tiếp tục bay lên cao.
Phía đằng xa, đám đệ tử Minh Nguyệt Vương Triều sau khi nhìn thấy khinh khí cầu vậy mà bay lên được, tất cả đều mồm miệng há hốc, hai mắt trợn trừng lên không thể tin nổi.
Quả thật một thứ đồ bình thường cứ thế liền bay lên được mà không cần dùng bất cứ loại năng lượng nào. Đây quả thực chính là phát kiến lớn.
“Thế nào? Ta nói đúng chứ?” Nữ tử yêu diễm sau một phen kinh ngạc liền nở nụ cười khinh bỉ nhìn về phía nam tử bạch bào.
Nam tử bạch bào kia chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chuyển sự giận dữ này lên người Khương Thần cùng Bạch U Cơ.
Lại nói, thời điểm Trần Thiếu Nam đuổi lên đến đỉnh đồi, khinh khí cầu đã bay cao được sáu bảy trượng. Ở độ cao này có thể so sánh với một tòa nhà cao mấy tầng tại Lam Hải Tinh. Nếu như dùng khinh công, nguyên giả vẫn có thể nhảy lên được độ cao đó.
Tất nhiên có thể nhảy lên được thế nhưng loại khinh công đó khiến cho nguyên giả dễ rơi vào trạng thái bị động khi mà tại trên không trung khó có thể tùy ý hành động bản thân. Ví dụ như ngươi xác định chỉ nhảy lên thật cao, ngươi không thể nhảy lên sau đó lại khiến cho bản thân mình phi về phía trước. Trường hợp đó ngươi chỉ có thể để cho tự thân rơi trở lại mà thôi.
Cũng như ngươi xác định nhảy một khoảng cách thật xa về phía trước, ngươi cũng không thể giữa đường chuyển hướng sáng trái được. Đó chính là hạn chế rất lớn của nguyên giả muốn dùng khinh công.
Chính bởi lẽ vậy cho nên trong tỷ thí, nguyên giả thường thường ít khi nhảy lên không mà thi pháp. Kia rất dễ rơi vào tập kích mà không thể né tránh.
Trừ khi ngươi có thể đạt tới Nguyên Đan Cảnh, có thể tùy ý điều khiển dòng Hỗn Nguyên Chi Khí bao xung quanh thân thể, đem thân thể ngươi lơ lửng trên không trung hoặc phi hành. Còn không, dưới Nguyên Đan Cảnh đừng nghĩ tới chuyện dựa vào tự thân thực lực mà bay được.
Khương Thần không dùng bất kì loại năng lượng phụ trợ nào, hoàn toàn chỉ dùng một món phàm vật mà đem bản thân mình có thể bay lên được, đây quả thực là khiến cho những người hôm nay nhìn thấy một màn này được đại khai nhãn giới.