Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lại nói, hai nhỏ một lớn tranh cãi nhau trước sòng bạc thế nhưng tuyệt không có người đến can ngăn. Người đi cứ đi, người bận rộn cứ bận rộn, chỉ có Khương Thần đứng ở một bên quan sát.

“Hừ, Minh Minh, đều tại ngươi khiến cho tỷ tỷ đen đủi. Lần nào dắt ngươi đi theo lần đó đều thua sạch. Hôm nay vừa mới chưa được một buổi sáng đã hết tiền.” Bạch Linh Cơ sau khi cốc một cú trời giáng lên đầu một tiểu nam hài năm tuổi bên cạnh, thanh âm hơi chút trách móc liền theo đó vang lên.

Tiểu nam hài khóe mắt ngấn lệ, hai tay ôm đầu, bộ dáng vừa khôi hài vừa đáng thương. Hắn không dám cãi lại Bạch Linh Cơ, chỉ có thể giương lên đôi mắt ủy khuất nhìn nàng.

“Không đúng a Linh Cơ tỷ, Minh Minh lúc đó chỉ ngươi chọn chẵn, ngươi lại đem hết tiền chọn lẻ. Hiện tại làm sao trách hắn.”

Tiểu nữ hài đứng bên cạnh gọi là Bạch Quả Quả, là tỷ tỷ của tiểu nam hài Minh Minh kia, nàng lúc này gân cổ lên cãi lại. Kết quả cuối cùng chính là trên đỉnh đầu nổi một cục u to lớn.

“Linh Cơ tỷ xấu tính, lần nào thua bạc cũng đổ lỗi cho bọn ta.” Nam hài gọi là Minh Minh tên thật là Bạch Minh, hắn nhìn thấy Bạch Quả Quả bị đòn đau lúc này không nhịn được mà phản kháng. Thanh âm nãi thanh nãi khí kèm theo khuôn mặt ùng ục trắng sữa lúc này đỏ bừng lên khiến cho tiểu tử này càng thêm đáng yêu.

Người đi đường thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thấy Bạch Linh Cơ đang trấn áp hai tiểu hài tử, có thể do cảnh này đã quá quen thuộc cho nên không ai tới can ngăn. Bọn họ ai vẫn làm việc nấy, thỉnh thoảng chỉ che miệng cười trộm mà thôi.

Khương Thần đứng ở một bên cũng nhìn thấy sự việc, vốn định âm thầm tránh xa con bạc này thì bị nàng phát hiện. Ngay lập tức hắn bị nàng túm lấy tay mà kêu lên:

“Khương đại ca. Hắc hắc, ngươi định đi đâu? Nhìn thấy bổn cô nương mà dám bỏ chạy sao?”

“Bạch tiểu thư, ta hiện tại cần trở về Bạch gia điều chế thuốc cho Bạch lão gia tử a.” Vẻ mặt Khương Thần hơi chút mất tự nhiên, sau cùng đành phải lấy lý do để trả lời một cách thoái thác.

“Hắc hắc…ngươi không cần lừa ta.” Bạch Linh Cơ chìa ra đôi bàn tay trắng nõn của mình, trưng ra vẻ mặt đáng thương nhìn lấy Khương Thần mà nói: “Khương đại ca, có tiền không cho ta vay một ít. Đợi ta thắng trở lại nhất định trả ngươi gấp mười lần.”

“Khương đại ca, Khương đại ca.” Tiểu hài tử Bạch Minh lon ton chạy tới, thanh âm nãi thanh nãi khí vang lên: “Không nên cho Linh Cơ tỷ mượn tiền, nàng thế nhưng sẽ thua tiếp. Nàng đã nợ rất nhiều người rồi.”

Cốp!!!

“Ai da…”

Bạch Minh vừa dứt lời liền ăn thêm một cái cốc đầu đầy đau đớn. Trên đầu nổi lên hai cục u ngược lại là cân xứng.

Nhìn thấy đệ đệ bị đánh, Bạch Quả Quả lần này chỉ có thể ôm lấy hắn mà xuýt xoa. Nàng không dám phản kháng như trước bởi vì nàng biết rõ bản thân sau đó nhất định sẽ ăn thêm một cốc thứ hai.

Lại nói, sau khi giáng cho Bạch Minh một cốc, Bạch Linh Cơ lại quay sang Khương Thần cười hì hì mà nói:

“Khương đại ca, ngươi yên tâm, nhất định sẽ không thua. Nếu ngươi không tin có thể tới nhìn xem. Ta thế nhưng là đổ thánh, toàn bộ sòng bạc tại Bạch Lĩnh Thành này đều e sợ trước oai danh của ta.”

“Bằng ngươi…?”

Khương Thần liếc nhìn cô em vợ tương lai trước mắt, vẻ mặt hiện lên không chút tin tưởng. Cuối cùng sau khi bị đối phương lắc lư một phen, hắn liền lấy ra chút Hỗn Nguyên Thạch cho nàng.

Bạch Linh Cơ này không hổ là con nghiện cờ bạc. Vốn dưới thân phận tiểu thư Bạch gia, đệ tử Thiên Thánh Cầm Cung, gia tài chắc chắn sẽ kinh khủng. Thế nhưng vì ham mê đánh bạc, toàn bộ Hỗn Nguyên Thạch đổi ra nguyên tệ để chơi bời mà hiện tại trở thành một tên nghèo rớt mồng tơi.

“Hắc hắc, chỗ Hỗn Nguyên Thạch này cũng đủ ta chơi nửa buổi sáng a. Đa tạ Khương đại ca.” Bạch Linh Cơ cầm theo chút Hỗn Nguyên Thạch Khương Thần vừa cho, tâm trạng hân hoan, cười nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định trả ngươi gấp mười.”

“Không cần ngươi trả gấp mười, chỉ cần hết tiền đừng đến tìm ta là được.” Khương Thần trợn mắt, hơi có cảm giác bất đắc dĩ mà nói.

“Ha ha, ngươi phải tin tưởng ta a. Ta thế nhưng là đổ thánh.”

Nói đoạn, nàng liền dắt theo hai tên tiểu hài tử Bạch Minh cùng Bạch Quả Quả quay lại sòng bạc. Chẳng qua vừa mới đi được vài bước, nàng liền chạy trở lại lôi kéo Khương Thần đi đánh bạc cùng.



“Ha ha ha…Bản tiểu thư lại quay trở lại đây, tất cả mọi người mau mau tránh ra.”

Bạch Linh Cơ vừa mới quay trở lại sòng bạc đã vội vàng hô lớn giống như sợ tất cả mọi người không nhìn thấy. Sau khi nàng kêu lên, tất cả mọi người liền không hẹn mà cùng nhìn về phương hướng này, trên mặt ai nấy đều hiện lên chút buồn cười. Một tên nam tử trẻ tuổi dáng người nhỏ nhỏ chạy tới đon đả nói:

“Hoan nghênh Bạch tiểu thư đại giá quang lâm. Ngươi lại vay được tiền rồi sao?”

“Hừ, nói bậy. Bản tiểu thư không thiếu tiền, làm sao lại phải đi vay người khác đây?”

“Đúng đúng. Ta là lỡ lời, ta sai, ta sai.”

“Hừ.” Bạch Linh Cơ hừ lạnh một tiếng.

Sòng bạc hiện tại tập trung không ít thường nhân cùng nguyên giả, tất cả dường như có chỗ quen biết với Bạch Linh Cơ, ai nấy đều không ngại thân phận nàng là tiểu thư danh giá mà đi tới cười nói rất bình thường.

Nhìn thấy cảnh này trong lòng Khương Thần cũng xuất hiện chút ngạc nhiên. Bạch Linh Cơ không ngờ lại được mọi người yêu quý đến vậy. Có lẽ là do loại tính cách tinh nghịch nhưng thân thiện, không cao ngạo như tiểu thư danh gia vọng tộc khác cho nên nàng mới chiếm được hảo cảm của mọi người. Lâu dần tiếp xúc mới khiến cho ai nấy có cảm giác thân quen đến vậy. Cứ nhìn những ánh mắt tươi cười không chút tục tĩu của đám nam tử khi nhìn Bạch Linh Cơ liền có thể thấy nàng trong lòng bọn họ được yêu mến đến mức nào. Đổi lại là Bạch Diễm Cơ hay một nữ tử xinh đẹp khác bước tới đây mà xem, bảy tám phần những ánh mắt nơi đây đều sẽ là sài lang nhìn con mồi.

“Hì hì…” Sòng bạc này hầu hết là khách nhân quen thuộc, bọn họ ít nhiều đều đã cho Bạch Linh Cơ vay tiền một lần rồi. Chính vì thế sau khi nghe Bạch Linh Cơ ba hoa một phen thì bọn họ đều che miệng cười khẽ.

“Các ngươi cười cái gì.” Bạch Linh Cơ một tay chống hông, tay còn lại chỉ liên tục những người đang cười: “Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi. Bản tiểu thư hôm nay sẽ đánh cho các ngươi manh giáp cũng không còn.”

Đoạn, nàng liền đứng tránh sang một bước để lộ ra Khương Thần đứng phía sau. Thanh âm giảm đi chút ngạo nghễ, Bạch Linh Cơ nói:

“Hừ, giới thiệu với các ngươi một vị bằng hữu của ta. Hắn tên là Khương Thần, hôm nay nhất định sẽ giúp ta lấy lại những gì đã mất.”

“Ồ, Bạch tiểu thư hôm nay dẫn theo tiểu nam nhân tới sao? Thật đặc biệt nha.” Một vị trung niên khuôn mặt hơi dữ tợn lúc này tươi cười nói: “Hắc hắc, cẩn thận cả hai ngươi đều thua nha.”

“Hừ, bậy nào. Hắn không phải nam nhân của ta.” Bạch Linh Cơ vênh mặt lên mà nói: “Hắn tương lai có thể là tỷ phu của ta nha. Không phải là nam nhân của ta. Hôm nay hắn sẽ giúp ta áp trận.”

“A a a, hóa ra là vậy hóa ra là vậy.”

“Bạch tiểu thư, ngươi tự xưng đổ thánh nhưng lại không thể thắng bạc, vị công tử này có thể giúp ngươi được không?” Một vị thanh niên nam tử che miệng cười cười, thanh âm nổi lên một vòng trêu chọc.

“Hừ, bản tiểu thư tuy rằng là đổ thánh nhưng vẫn có lúc sai lầm. Hắn chắc chắn không.” Bạch Linh Cơ chém định chặt sắt mà nói: “Bởi vì hắn còn trên ta một bậc, hắn là đổ thần.”

Mọi người trong sòng bạc ít nhiều đều đưa ánh mắt đánh giá Khương Thần. Tuy rằng phần lớn những ánh mắt này đều là tò mò thế nhưng cũng không ít là kính sợ. Bọn họ có thể thoải mái trò chuyện với Bạch Linh Cơ là vì tính cách cởi mở của nàng, thay bằng người khác bọn họ sẽ không dám như vậy. Dù sao không thể biết được tính cách của đối phương, chẳng may đắc tội thì thêm một hồi phiền phức.

“Hắc hắc, vậy chúc hai vị đổ thần đổ thánh thắng lớn a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK