Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Hai người Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân dùng cách âm thầm lặng lẽ rất nhanh đã vô thanh vô tức ám sát nhiều thành viên trong Tham Lang mạo hiểm đoàn ngụ tại Thiên Lang Thảo Viên này. Một người đem tinh thần lực bao phủ lấy cả một tòa đình viện khiến cho nó không phát ra tiếng động, một người chỉ cần nhảy vào trong âm thầm giết người.



Đám người Tham Lang mạo hiểm đoàn này cũng tương đối chủ quan vì nghĩ rằng không ai dám đột nhập vào đây mà giết chết bọn họ cả, chính vì vây Trương Tiểu Hân hành động cũng rất thuận lợi.



“Chúng ta hành động có phải quá dễ dàng không?” Trên đường tìm tới tòa lầu các khác, Trương Tiểu Hân nhíu mày khẽ nói.



“Hoàn toàn không. Đám người này không quá mạnh, đồng thời bọn hắn cũng tương đối chủ quan.” Khương Thần cười nhạt nói.



Nói đùa, hầu hết những người mà Trương Tiểu Hân thuận lợi giết chết đều nằm trong sự khống chế của hắn. Nếu như có biến xảy ra, hắn nhất định sẽ dùng tinh thần lực định trụ đối phương trong phút giây, ám sát đương nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.



“Lần trước đi do thám, ở đây cũng không có nhiều người. Có lẽ Nguyên Hồn Cảnh tổng cộng cũng không tới mười lăm người. Thêm tên Phong Ưng kia mới chỉ Nguyên Khí Cảnh.” Khương Thần trầm ngâm một chút liền khẽ nói.



Thời điểm nhắc đến tên Phong Ưng, hắn liền cảm nhận không khí xung quanh giảm nhiệt độ rõ rệt. Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hắn khẽ vỗ vào vai Trương Tiểu Hân.



“Đi thôi, hắn không thoát khỏi tay ngươi.”



Cả hai người âm âm thầm thầm tiêu diệt toàn bộ nhân sự Tham Lang mạo hiểm đoàn ở Thiên Lang Thảo Viên. Chỉ còn tòa đình viện hoa lệ nhất đồng thời cũng là địa điểm mà lần trước Khương Thần trông thấy Phong Ưng đi tới, đoán chắc là chỗ ở của tên này cho nên hắn cũng chọn đây là địa điểm ám sát cuối cùng.



Lúc này, Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân đang cùng ngồi trên một ngọn cây. Thông qua cửa sổ nhìn vào trong phòng, hai người bọn họ nhìn thấy trên ghế đang ngồi lấy một vị mỹ phụ nhân. Người này tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt xinh đẹp, khóe miệng có một nốt ruồi nhỏ.



Mỹ phụ này có một đôi mắt long lanh câu hồn đoạt phách, dáng người cũng là vô cùng nóng bỏng. Nàng lúc này chỉ khoác một chiếc áo ngủ mỏng manh, xuân quang tuyết trắng trên người lộ ra một mảng lớn.



“Không có Phong Ưng.” Trương Tiểu Hân nhíu mày nói.



“Chờ một chút.” Khương Thần âm thầm điều động tinh thần lực bao phủ lấy tòa viện nhiều tầng này. Thông qua quan sát, hắn đã phát hiện ra Phong Ưng đang bước trên cầu thang, bộ dáng dường như rất vui tươi.



Cửa phòng sau đó mở ra, Phong Ưng hí hửng bước vào.



“Phong thiếu, ngươi tới trễ a.” Mỹ phụ nhân nhìn thấy Phong Ưng bước vào liền hít một hơi thật sâu, đẩy lên hai ngọn nhũ phong trước ngực: “Nhanh nhanh một chút, lão công người ta còn đang đợi ở nhà.”



Phong Ưng vẻ mặt hiện lên tà dâm, ánh mắt hèn mọn nhìn về phía hai ngọn nhũ phong màu hồng ẩn hiện sau áo ngủ mỏng manh, mỉm cười nói:



“Tiểu đãng phụ, lại dám nhắc đến lão công ngươi trước mặt bổn thiếu sao? Hôm nay bổn thiếu nhất định trừng phạt ngươi.”



“Phong thiếu, từ từ a…ngươi…ô.”



Đương lúc mỹ phụ còn đang nói chuyện, Phong Ưng đã nhào tới, hai cánh tay mạnh bạo bao trùm lên ngực nàng, bên tai truyền đến thanh âm khiến nàng kích động đến cực điểm:



“Tiểu đãng phụ, đêm nay không cần tìm lão công ngươi, hảo hảo bồi tiếp bản thiếu a.”



Nói đoạn, hai bàn tay bá đạo lập tức bóp mạnh bầu ngực của mỹ phụ. Sau một hồi xoa nắn, một tay hắn lập tức chậm chậm cởi bỏ áo ngủ của mỹ phụ sau đó mân mê vùng bụng trắng nõn của nàng.



Trong phút chốc, mỹ phụ cảm nhận được thân thể của mình mềm nhũn, một cỗ tê dại từ tim truyền đến khắp toàn thân, cả người xụi lơ như nước, ngã vào trong lòng Phong Ưng.



Mỹ phụ nhân thân thể thành thục, kiều diễm như hoa, đầy đặn phong mãn, giơ tay nhấc chân là phát ra vẻ yêu diễm mê người. Có lẽ đây cũng không phải lần đầu tiên hai người này gian díu với nhau, Phong Ưng ngay lập tức đã tìm đến điểm nhạy cảm của mỹ phụ, khiến cho nàng run lên từng nhịp.



“A…” Cảm nhận được bàn tay ma quỷ của Phong Ưng, mỹ phụ nhân lập tức ưỡn người khẽ kêu lên một tiếng.



Một bàn tay khêu nhũ còn chưa đủ, Phong Ưng lập tức bế lên mỹ phụ nhân đặt trên đùi mình, một bên cúi đầu hôn tới.



“Phong thiếu…đừng…a…a”



“Tiểu đãng phụ, nơi này của ngươi thật thơm a. Hắc hắc.”



“Phong thiếu…ngươi…làm ta xấu hổ.”



“Tiểu đãng phụ, bản thiếu cưỡi ngươi không ít lần, còn xấu hổ cái gì?”



Phong Ưng bế mỹ phụ nhân ném thẳng lên giường, một bên nhanh chóng cởi ra quần áo cũng nhào lên theo. Gian phòng nhất thời hiện lên một mảnh sắc xuân.



Từng đạo thanh âm kiều diễm cũng theo miệng mỹ phụ nhân kia phun ra.



“Phong thiếu, hảo Phong thiếu…không được, không được, chết ta…”



“Tiểu đãng phụ, chỗ này…của ngươi thật tốt a.”



Cùng với thanh âm gấp gáp của mỹ phụ, thanh âm của Phong Ưng cũng mang theo vẻ mê mẩn, sung sướng.



Kẹt kẹt kẹt!!!



Giường gỗ vang lên thanh âm liên hồi, mà thanh âm này càng lúc càng dồn dập.



Trải qua ba phút sự tình…



“A…”



Thanh âm Phong Ưng vang lên trong sung sướng. Giường gỗ kẹt kẹt hai tiếng sau đó liền xuất hiện tiếng bịch.



Trên giường lúc này, Phong Ưng đổ xuống người mỹ phụ nhân, hai mắt nhắm chặt. Không thể nín nhịn được nữa, Phong Ưng bạo phát mà ra. Thân thể từng trận co rút, tinh hoa dương cương tưới đầy ngọc thể kiều nhược của mỹ phụ nhân, thậm chí còn tràn cả ra ngoài.



Gió êm sóng lặng, trên giường một mảnh bừa bãi, một đôi nam nữ ôm nhau không ngừng thở dốc, chăm mền cũng rơi cả xuống mặt đất, bên trên chỉ còn một cặp gối uyên ương.



“Tiểu đãng phụ, ngươi càng ngày càng dâm đãng. Bản thiếu không chịu được.” Phong Ưng thở dốc khẽ nói.



“Phong thiếu, ngươi cần phải hảo hảo bồi bổ a.” Mỹ phụ nhân mân mê vòng ngực cơ bắp của Phong Ưng, miệng cười khẽ nói.



Mặc dù bên ngoài nàng mỉm cười tươi tắn đấy thế nhưng sâu trong mắt lại hiện lên vẻ thất vọng cùng chán ghét.



“Đó không phải là do tiểu đãng phụ ngươi quá mê người sao?”



Phong Ưng mặc dù vừa mới xả xong thế nhưng dường như vẫn chưa thấy thỏa mãn. Tiểu đệ phía dưới tiu nghỉu thế nhưng bên trên hắn vẫn dùng tay không ngừng mân mê bầu ngực sung mãn của mỹ phụ nhân.



“Ba phút?” Ngồi trên cành cây xem truyền hình trực tiếp, Khương Thần sớm đã không nhịn được mà che miệng cười, khuôn mặt lạnh lùng nghẹn đỏ. Bình thường hắn vốn nghiêm túc thật đấy, thế nhưng gặp phải loại chuyện này hắn dám chắc không ai có thể nhịn được cười.



Ba phút? Phong Ưng này lại yếu đến thế sao?



“Khó trách ả dâm phụ kia lại thất vọng đến vậy. Ha ha, tên này quả thật không còn gì để nói.”



Trên cành cây lúc này chỉ còn một mình Khương Thần ngồi lấy. Thời điểm Phong Ưng xoa bóp mỹ phụ nhân, Trương Tiểu Hân sớm đã không nhịn được mà rời đi. Khung cảnh trước mắt này quả thật nàng không muốn thấy. Chính vì thế sau khi giao nhiệm vụ cho Khương Thần bắt sống Phong Ưng, nàng liền đi vơ vét tài sản của Tham Lang Thảo Viên theo yêu cầu của Khương Thần.



“Được rồi, chuyện vui đã xong, hiện tại cũng nên đến chuyện chính.”



Trở lại vẻ mặt nghiêm túc, Khương Thần khẽ điểm ngón tay. Hai tia tinh thần lực lập tức bắn thẳng về phía đầu lâu hai người đang ôm hôn trên giường kia.



Trong phòng vang lên hai tiếng hétt thảm, cả hai người sau đó lập tức ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. Đem Phong Ưng bao bọc bằng một tấm chăn, Khương Thần vác theo người này đạp lên mái nhà Thiên Lang Thảo Viên rời đi.



Chạy ra bên ngoài trấn theo chỗ hẹn, hắn liền đem Phong Ưng ném xuống đất, khuôn mặt hiện lên vẻ ghét bỏ.



“Cũng không biết cô nương này có thể vơ vét được gì.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm: “Kỹ thuật ăn cướp quả thật quá kém cỏi.”



Không phải tốn công chờ đợi, chỉ vài phút sau, Khương Thần liền nhìn thấy thân ảnh Trương Tiểu Hân mau chóng chạy tới. Trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng, Khương Thần vẫn thấp thoáng nhìn thấy chút mây hồng. Hiển nhiên sự tình hương diễm vừa rồi khiến cho nữ tử ngoài lạnh trong nóng này cảm thấy vô cùng xấu hổ.



“Sắc lang.” Trương Tiểu Hân hờn dỗi khẽ lườm.



“Đồ đâu?” Khương Thần chỉ lắc đầu, cười hỏi.



Trương Tiểu Hân lẳng lặng ném cho Khương Thần một cái nhẫn trữ vật. Kiểm tra đồ vật bên trong, Khương Thần khẽ gật đầu, vẻ mặt hiện lên vừa lòng thỏa ý.



Trương Tiểu Hân cũng không nhìn xem Khương Thần làm gì, ánh mắt lúc này chỉ gắt gao nhìn về phía Phong Ưng đang ngất xỉu trên mặt đất.



“Ngươi muốn giết hắn luôn sao?”



“Không…ta phải cho hắn hiểu được cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong.” Trương Tiểu Hân nghiến răng, trong mắt lúc này chỉ còn hận thù.



“Đi thôi, ta giúp ngươi một tay.”



Khương Thần nói đoạn liền vác theo Phong Ưng đi trước.



Sau khi hai người hành tẩu một đoạn, Khương Thần dẫn Trương Tiểu Hân tới một địa điểm vắng vẻ. Tại đây, hắn bày ra một cái trận pháp cách âm nhỏ nhỏ sau đó đem cây hắc đăng cất giấu bấy lâu nay đốt lên.



“Được rồi, muốn làm gì thì làm. Hiện tại hắn có hét lên cũng không ai biết…mà ta cũng đã khiến cho tinh thần hắn thanh tỉnh hơn bao giờ hết. Ngươi có thể chậm chậm tra tấn hắn đến chết.”



Nói rồi, Khương Thần tìm một gốc cây gần đó ngồi xuống chờ đợi.



Bên trong trận pháp, Phong Ưng cũng vừa bị đạo tinh thần lực của Khương Thần đánh tỉnh.



“A…chuyện gì vậy? ...Ta…đang ở đâu?”



Phong Ưng vừa mới tỉnh dậy, nhận ra cảnh vật trước mắt có chút lạ lẫm, vẻ mặt hắn hiện lên ngơ ngác, khẽ hỏi.



Chợt, hắn nhận ra Trương Tiểu Hân đứng trước mặt, song đồng lập tức hiện lên si mê. Ánh mắt chậm rãi di động dừng trên khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn mà lạnh lùng, vẻ mặt xuất hiện men say. Dù biết tình huống lúc này không phải, nhưng mỗi lần đối diện với thiếu nữ dung mạo không chút tì vết cùng khí chất lạnh lùng cao quý này, Phong Ưng vẫn không nhịn được mà thất thần.



Trương Tiểu Hân có thể nói là người thầm thương trộm nhớ của Phong Ưng. Mặc dù ngoài miệng hắn luôn nói muốn đem nàng chém làm trăm mảnh thế nhưng bên trong chỉ hận không được đem nàng đè dưới thân mà tra tấn ngày đêm.



Lại nói, vẻ thất thần cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, khuôn mặt Phong Ưng ngay sau đó hiện lên sợ hãi.



Xoẹt!!!



“Aaaa!”



Nhát dao đầu tiên Trương Tiểu Hân trực tiếp đem một bên tai Phong Ưng cắt đứt, nhát dao đó cũng đồng thời khiến cho hắn chấp nhận được hiện thực trước mắt, hắn đã bị bắt.



“Phong Ưng…tặc chủng đáng chết, ngày hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi phải chịu nỗi đau mà ca ca ta đã gánh chịu năm đó.” Thanh âm lạnh lùng đay nghiến mang theo sát khí tràn ngập của Trương Tiểu Hân khẽ vang.



Ngay sau đó là liên tiếp những nhát dao đâm xuống. Thanh âm kêu gào điên cuồng của Phong Ưng cũng thuận thế truyền ra. Mặc dù vậy những thanh âm này lại không thể vượt qua được trận pháp mà thoát ra ngoài.



Bên ngoài gốc cây, Khương Thần nhìn thấy từng miếng thịt trên người Phong Ưng bị tháo xuống, da đầu chợt cảm thấy tê dại, tâm thần cũng có chút ghê sợ trước thủ đoạn của Trương Tiểu Hân.



“Khó trách cha ta năm xưa nhắc nhở, nhất định không được đắc tội nữ nhân.” Khương Thần khẽ lắc đầu than thầm: “Quá đáng sợ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK