Người đăng: meomeo14311
“Ta đông ý bái nhập Nam Cung Hải Vân tiền bối.”Một đạo thanh âm mang theo hơi chút đắn đo vang lên. Đạo thanh âm này tuy không lớn thế nhưng đủ để khiến cho tất cả mọi người nơi này nghe rõ mồn một. Rất nhanh từng tiếng chủi rủa, từng thanh âm huyên náo phẫn uất vang lên.
“Âu Dương Trác, tên bạch nhãn lang. Rõ ràng Nam Cung trưởng lão đã bảo bọc hắn có thừa, vậy mà nửa đường lại lựa chọn phản bội nhân gia.”
“Bạch nhãn lang!”
“Tiện nhân!”
Hầu hết mọi người đều không nhịn được mà chửi rủa ầm ĩ. Thế nhưng đây cũng chỉ đại biểu bọn hắn ghen tức, nho không ăn được thì chê nho xanh mà thôi. Bởi lẽ những kẻ chửi rủa đều là những kẻ vừa rồi kích động trước lời dụ dỗ mê hoặc của Liễu Nguyệt.
Tại khán đài của các vị trưởng lão cùng đệ tử hạch tâm, sắc mặt ai nấy đều không hề dễ nhìn. Bọn họ tuy không kích động như đám đệ tử khác thế nhưng ai cũng đều đỏ mắt tức giận.
Lại nói, Âu Dương Trác làm ra quyết định này cũng là có chút đắn đo. Làm đệ tử của Nam Cung Y Vận hắn cũng nhận được nhiều chỗ tốt. Thậm chí có thể tốt hơn cả vị “sư phụ Nam Cung Hải Vân” tương lai kia của hắn, thế nhưng ở nơi này hắn lại thiếu đi không gian phát triển.
Nếu như có thể bái nhập Nam Cung Hải Vân, gia nhập Linh Đan Tông vậy thì ngay từ đầu hắn đã có một khởi điểm rất cao rồi. Ngày sau càng là có hi vọng tiến vào sâu khấu của các đại thế lực, tranh phong với những chân long thiên tài của đại lục, đuổi theo dấu chân vương giả truyền kì, thăm dò di tích của cường giả… Hơn nữa, lựa chọn bái nhập Nam Cung Hải Vân cũng là quyết định của sư phụ thần bí trú ngụ trong thân thể hắn. Hôm nay thua trước Khương Thần, tại Linh Vân Tông này hắn đã không còn phong quang như xưa, như vậy không bằng rời đi. Một khoảng trời mới cũng không ai biết hắn là ai cả.
“Tốt tốt! Chim không biết chọn cây mà đậu! Vài năm sau ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì lựa chọn ngày hôm nay.”
Liễu Nguyệt cười híp mắt, ánh mắt đảo qua Nam Cung Y Vận trước mặt, khóe miệng vểnh lên nụ cười đắc ý.
Đoạn, nàng hướng về phía Vương Hiền vẫn còn đang đắn đo ở phương xa, cười lạnh nói:
“Ngươi thì sao? Có dám bỏ ngoài tai sự dè bỉu? Ha ha…vài năm nữa trở thành cường giả, đến lúc đó những tiếng chê bai này sẽ sớm trở thành tôn sùng mà thôi.”
Nghe thấy nàng nói vậy, Vương Hiền không nhịn được ngoảnh đầu lại phía sau. Lúc này, trên khán đài hoang tàn, tất cả mọi người giống như đang đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Lại nhìn Nam Cung Y Vận, hắn nhận ra nàng cũng đang nhìn mình chằm chằm, mà ánh mắt ngược lại không lộ ra chút cảm xúc. Ánh mắt kia giống như hai người dưng qua đường chạm mặt, hoàn toàn không có tình cảm xen lẫn trong đó.
Trên mặt Vương Hiền đầy vẻ giằng co, khi thì về phía Nam Cung Y Vận không cảm xúc, khi thì nhìn Âu Dương Trác đang vui vẻ, khi lại nhìn Liễu Nguyệt đang đắc ý, nội tâm càng thêm đắn đo.
Đám đệ tử trên đài nhìn thấy vốn định lớn tiếng mắng chửi thế nhưng đều bị các trưởng lão khác ngăn lại.
Thật lâu về sau, Vương Hiền thay đổi sắc mặt, vẻ mặt hắn lúc này lộ ra lạnh lùng tỉnh táo, mặt không biểu tình, nói:
“Ta muốn bái nhập Nam Cung Hải Vân tiền bối, trở thành đệ tử Linh Đan Tông.”
“Ha ha…tốt tốt. Một quyết định sáng suốt.”
Liễu Nguyệt cười lớn sau đó thân hình lại lóe lên, đối diện với Nam Cung Y Vận.
“Nam Cung sư thúc, ta thay sư phụ mang đi hai tên đệ tử của ngươi, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ?”
Liễu Nguyệt mỉm cười nhìn Nam Cung Y Vận, trong mắt nàng có vài phần giễu cợt, rất khoan khoái khi nhìn thấy vẻ mặt bất lực của đối phương.
“Đi đi.”
Vẻ mặt của Nam Cung Y Vận lúc này giống như tro tàn, ánh mắt ảm đạm, cả người phảng phất giống như già đi nhiều tuổi, vô lực phất phất tay, cũng không liếc nhìn Vương Hiền lấy một cái.
Âu Dương Trác mới nhập môn chưa lâu, tính khí khó thuần, nàng biết tương lai cũng sẽ khó có thể nhờ cậy được hắn, chính vì vậy hắn rời bỏ nàng đi theo Liễu Nguyệt, nàng cũng không có quá nhiều cảm xúc tiếc nuối. Thế nhưng Vương Hiền lại khác. Thiên phú của Vương Hiền vốn không hề cao, nàng chẳng qua quý mến sự cần mẫn không ngại khó khăn của hắn cho nên mới cực lực nâng đỡ. Sư đồ đã gần mười năm, tình cảm đương nhiên không cạn, hiện tại hắn vậy mà cũng lựa chọn phản bội nàng, cảm xúc của nàng làm sao có thể tốt cho được.
Phương xa, Khương Thần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp vũ mị kia tràn ngập thất vọng cùng tiếc nuối, trong lòng đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác bi ai, có chút không đành lòng.
“Ha ha…được rồi, xem ra nhiệm vụ lần này sư phụ giao cho đã hoàn thành.”
Liễu Nguyệt khẽ vung tay kéo Vương Hiền cùng Âu Dương Trác lại gần sau đó dùng dòng Hỗn Nguyên Chi Khí đưa cả hai bay lên phi chu.
Trước khi rời đi, nàng còn cười lớn một tiếng sau đó lạnh lùng bỏ lại một câu:
“Nam Cung Y Vận! Sư phụ ta chuyển lời tới ngươi một câu: Cả đời này ngươi đừng mơ có thể siêu việt nàng ta. Cả đời này ngươi chỉ có thể bị nàng ta giẫm nát dưới chân, vĩnh viễn không thể đứng dậy. Nam nhân bị nàng ta cướp đi, đệ tử ưu tú nhất cũng trở thành sính lễ.”
Ọc…
Nam Cung Y Vận vốn sắc mặt xám như tro tàn, lúc này nghe vào một câu kia liền tức giận đến phát run, thổ ra một ngụm máu, thiếu chút nữa ngất đi.
Cả đời này ngươi nhất định sẽ bị nàng ta giẫm nát dưới chân, vĩnh viễn không thể đứng dậy!
Nam nhân bị nàng ta cướp đi!
Đệ tử ưu tú nhất cũng trở thành sính lễ!
Những lời này không ngừng vang vọng trong tỷ võ đài vài lần cho đến khi phi chu đi mất. Đám người xung quanh nghe được không khỏi cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo. Bọn họ không thể tưởng tượng được Nam Cung Y Vận khi xưa đã phải chịu đựng khuất nhục như thế nào, thế nhưng điều mà bọn họ có thể tưởng tượng được đó là Nam Cung Y Vận bị người tên Nam Cung Hải Vân kia liên tục đánh bại, thậm chí ngay cả nam nhân yêu mến cũng bị đối phương cướp đi.
Có thể vì lẽ đó, Nam Cung Y Vận trăm cay ngàn đắng muốn thu lưu bồi dưỡng tuyệt thế thiên tài đệ tử để mong có một ngày có thể đánh bại được đệ tử của người kia, lấy lại danh dự. Nhưng đời vốn không như mơ, có ai ngờ hai tên đệ tử mình dồn hết vô số tâm huyết cũng bị đối phương cướp đi.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, ai nấy đều dùng ánh mắt có chút thương cảm nhìn thân hình đơn bạc ở giữa sân, thậm chí đến cả La Chinh vốn luôn lạnh lùng thù địch với Nam Cung Y Vận cũng không khỏi thở dài một tiếng đầy ngao ngán.
Giữa lúc mọi người đang không biết khép lại sự việc hậu đại tái này như thế nào thì liền nhìn thấy Khương Thần lững thững đi về phía Nam Cung Y Vận. Lúc này, Nam Cung Y Vận dường như cũng để ý thấy sự xuất hiện của Khương Thần, sắc mặt xám tro của nàng hiện ra một vệt tự giễu.
Cách đây hai năm, thời điểm nàng thu được Âu Dương Trác làm đệ tử, vốn tưởng rằng có thể dựa vào thiên phú của hắn để bồi dưỡng ra một tên đệ tử thiên tài, áp đảo Yêu Nghiệt Đường, áp đảo Khương Thần, để chứng minh cho Khương Thần thấy nàng thu đồ đệ cũng có thể đánh bại được hắn.
Nhưng ngày hôm nay, thực lực của Khương Thần rốt cuộc khiến cho nàng mở mang tầm mắt. Hắn đi lịch luyện hai năm tìm kiếm tài nguyên tu luyện, thực lực thậm chí còn mạnh hơn Âu Dương Trác ở tại tông môn tu luyện tài nguyên dâng đến miệng trong cùng một khoảng thời gian đó. Nghĩ lại chuyện này càng khiến cho Nam Cung Y Vận nàng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Ngươi hiện tại có lẽ rất vui phải không?” Nam Cung Y Vận nở nụ cười tự giễu, chậm rãi nói.
Khương Thần đưa mắt nhìn nữ nhân đối diện, trong lòng xuất hiện chút cảm giác xót thương. Tuy không rõ ngọn ngành mọi chuyện thế nhưng chỉ thông qua chút cơ sự vừa rồi, hắn có thể phán đoán ra một hai. Không những bị mỉa mai trước đám đông, đến cả hai tên đệ tử dốc lòng tài bồi cũng bị đào đi, còn gì bi ai hơn chuyện này.
“Lúc trước…” Khương Thần chậm rãi mở miệng: “Nghe nói Nam Cung trưởng lão muốn thu ta làm đồ đệ?”
Nam Cung Y Vận hơi chút nhíu mày, vẻ mặt xám xịt hiện lên mơ hồ. Khương Thần nhìn nàng, miệng khẽ nở nụ cười khổ:
“Không biết đề nghị lúc trước, hiện tại có còn hiệu lực?”