Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Thanh âm vừa dứt, từ trong rừng cây nhẹ bước ra một vị nữ tử. Nữ tử này trên mình mặc cung trang màu đỏ, nhìn qua hết sức cuốn hút. Mỗi bước chân nàng bước đều khiến cho người đối diện cảm tưởng như bản thân đang thưởng thức một loại tác phẩm nghệ thuật, hết sức thanh thoát.



Nữ tử này đầu búi cao, tóc cài trâm phượng, trước trán còn đặc biệt đeo thêm vòng nhỏ có đính một viên ngọc.



Đám đệ tử nhìn nữ tử xinh đẹp kia trong phút chốc liền ngây ngốc. Nàng thật quá đẹp. Nét đẹp đoan trang hiền dịu lại đầy vẻ tri thức.



Có người sau khi tỉnh dậy từ mê mẩn, không khỏi khẽ hỏi:



“Người này là ai?”



Khương Thần lặng lẽ đứng ở nơi kia, một tay bị đánh gãy rủ xuống, tay còn lại cầm hắc đăng. Thời điểm đạo thanh âm hiền dịu kia vang lên, hắn rốt cuộc thả lỏng một chút. Thu hồi hắc đăng, Khương Thần nhìn nữ tử cung trang, hiếm khi nở một nụ cười, nói:



“Sư tỷ không tới, ta hôm nay liền bị Bạch Tê Yêu giết hại.”



Nói đoạn, hắn lại như có như không nhìn về phía Tống Chân với hai mắt chế giễu. Thậm chí ba chữ “bạch tê yêu” vừa rồi Khương Thần còn đặc biệt nhấn mạnh.



Nữ tử xinh đẹp, gọi Khương Thần là sư đệ, giữa lúc này tới tìm hắn, ba yếu tố hội tụ lại kia chẳng phải là Bạch U Cơ thì còn ai. Nàng nghe Khương Thần nói vậy liền không nhịn được đưa cuốn sách dầy trên tay lên che miệng, nở một nụ cười như chuông bạc. Đám đệ tử phía xa cũng vì thế mà ngẩn ngơ.



“Với thủ đoạn của sư đệ ngươi, chẳng lẽ còn không đối phó được Bạch Tê Yêu.” Bạch U Cơ cười cười nói, thời điểm nhắc tới ba từ “bạch tê yêu” nàng cũng như có như không nhìn về phía Tống Chân với ánh mắt mỉa mai cùng lạnh lùng.



Phía bên kia, Tống Chân nghe hai người mỉa mai hắn là Bạch Tê Yêu, sắc mặt đã kém nay lại càng kém. Thế nhưng hắn chỉ dám đứng tại nơi đó nhìn Bạch U Cơ chằm chằm như lâm vào đại địch.



Mặc dù Bạch U Cơ đoan trang hiền dịu, thế nhưng hắn cảm thấy nữ tử này dường như rất nguy hiểm. Ít nhất hiện tại hắn còn không nhìn rõ thực lực của nàng.



“Ha ha…ta quả thực không đối phó được Bạch Tê Yêu. Ngươi nhìn, tay liền bị Bạch Tê Yêu đánh gãy.” Khương Thần lắc đầu nói.



Hắn đây là nói thật lòng. Nếu như ngày hôm nay không có Bạch U Cơ chạy đến giải cứu, hắn có lẽ phải dùng phù lục để trốn chạy may ra mới thoát một kiếp.



Tên Tống Chân này quả thực là người điên. Vậy mà trước mặt trưởng lão cùng các đệ tử muốn ra tay giết hại mình. Đây là chuyện Khương Thần hắn không nghĩ tới, cũng chính vì thế thời điểm Bạch U Cơ chạy đến, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.



Lại nói, Bạch U Cơ bấy giờ mới nhìn thấy tay trái của Khương Thần đã bị đánh gãy. Nhìn cánh tay rủ xuống một cách vô lực, khuôn mặt của nàng từ vẻ hiền dịu đột nhiên biến lạnh lùng.



Nàng trước tiên liền đi tới chỗ Khương Thần. Sau khi kiểm tra cánh tay bị gãy của hắn, sát khí trên người Bạch U Cơ tỏa ra mạnh mẽ.



“Không sao chứ?”



“Không vấn đề gì.” Khương Thần khẽ lắc đầu. Hắn biết Bạch U Cơ đây là muốn giết người, hắn có chút quan tâm, khẽ hỏi: “Giết hắn đối với sư tỷ ngươi không ảnh hưởng gì chứ?”



“Sư tỷ giết hắn như giết chó mèo. Ai dám làm gì.” Bạch U Cơ hiền thục đoan trang đã sớm biến mất, lúc này nàng phảng phất giống như một nữ vương ngự trị đế quốc. Khí tràng mạnh mẽ khiến cho đám đệ tử kinh hồn táng đảm. Lương trưởng lão cùng Cao Bình cũng biến sắc mặt.



Ý tham lam trong mắt bọn họ lúc trước hiện tại đã không còn chút gì. Bọn hắn không thể ngờ được một tên đệ tử không chút nổi bật như Khương Thần làm sao lại có bối cảnh sâu như vậy.



Từ khí tức trên người Bạch U Cơ tỏa ra, Lương trưởng lão liền có thể nhận ra cảnh giới của nàng thậm chí còn cao hơn mình.



“Vị tiểu thư này, không biết ngươi có phải là đệ tử Linh Vân Tông hay không?” Lương trưởng lão nhìn về phía Bạch U Cơ, nở một nụ cười gượng khẽ nói.



Nếu như Bạch U Cơ không phải đệ tử Linh Vân Tông mà chỉ là người trong gia tộc cùng với Khương Thần chẳng hạn, đó còn dễ nói. Bằng không, người này tại Linh Vân Tông chắc chắn có bối cảnh sâu đậm.



Rơi vào trường hợp thứ hai mà nói, thân phận của nàng tối thiểu là đệ tử nội môn. Tệ hơn nữa sẽ là đệ tử hạch tâm.



Lương trưởng lão trong lòng khẽ mặc niệm thay cho Tống Chân. Đắc tội với người không nên đắc tội, hậu quả thiết không thể tưởng tượng được.



“Lương trưởng lão.” Bạch U Cơ cười nhạt nói: “Ta biết ngươi. Nhưng ngươi không biết ta.”



Lương trưởng lão nghe một hiểu mười. Nàng không trực tiếp trả lời câu hỏi của mình thế nhưng hắn biết được, nàng chắc chắn là đệ tử Linh Vân Tông, mà bối cảnh của nàng lại không hề thấp.



“Ta muốn hỏi Lương trưởng lão một chút.” Bạch U Cơ bày ra một bộ mặt khó hiểu cùng tò mò, nàng hướng về phía Lương trưởng lão nói: “Bạch Tê Yêu muốn giết đệ tử tông môn, chúng ta có nên tiêu diệt nó hay không?”



Lương trưởng lão nghe nàng nói vậy, mồ hôi lạnh không khỏi đổ ra. Tóc gáy của hắn lúc này không có gió thổi qua nhưng vẫn dựng ngược lên.



Lương trưởng lão đưa mắt nhìn Tống Chân, sau đó nuốt một ngụm nước bọt nhìn Bạch U Cơ nói:



“Tất…tất nhiên rồi. Tổn hại đến đệ tử Linh Vân Tông, giết bất luận tội.”



Bạch U Cơ mỉm cười không nói gì, đoạn nàng hướng về phía Tống Chân nói:



“Bạch Tê Yêu muốn tiêu diệt Khương Thần, may mắn Bạch U Cơ tới kịp thời ngăn cản cơn sóng dữ, tiêu diệt Bạch Tê Yêu. Ngươi thấy báo cáo như vậy thế nào?”



Tống Chân nghe Bạch U Cơ nói vậy, sắc mặt biến thành màu gan heo. Hắn có tự tôn rất cao, liên tiếp bị chế giễu như vậy, nội tâm sớm đã tức giận thành một mảnh. Lúc này, hai mắt hiện lên một đạo tinh quang, Tống Chân khẽ liếc về phía Khương Thần, dường như có ý hướng tới Khương Thần công kích.



“Khinh người quá đáng.” Tống Chân lạnh giọng nói: “Để xem ngươi có bản lãnh gì.”



Tống Chân dứt lời, chân liền đạp lên mặt đất, thân ảnh hóa thành một đạo thiểm điện hướng tới Khương Thần công kích.



“Vô sỉ.”



Không biết vị đệ tử nào khẽ nói, đám đệ tử khác bất giác liền gật đầu.



Mọi người luôn biết Tống Chân là hạng một Ngoại Môn Bảng nhiều năm nay, hình tượng của hắn xây dựng trong mắt các đệ tử chính là kiêu ngạo, cao quý. Thế nhưng từ thời điểm lúc nãy hắn trước mặt Lương trưởng lão tuyên bố muốn giết Khương Thần, mọi người liền nhìn ra một chút bộ mặt thật của con người này.



Vô pháp vô thiên.



Hiện tại thêm cả vô sỉ nữa. Một đằng giả như hướng tới Bạch U Cơ khiêu chiến, vậy mà lâm thời lại chạy tới công kích Khương Thần. Kia chẳng phải là vô sỉ thì là gì. Nhân lúc người khác đang trọng thương mà công kích bất ngờ.



“Hừ…khó trách ở ngoại môn tám năm liền vẫn chưa dám tiến vào nội môn.” Bạch U Cơ lạnh lùng nói: “Vương Hiền kia so với ngươi còn không đáng ghét bằng.”



Lương trưởng lão cùng Cao Bình phía xa nghe thấy Bạch U Cơ nhắc tới ngoại môn cùng nội môn, bọn họ liền biết bản thân suy đoán đúng.



Nữ tử xinh đẹp này là đệ tử nội môn!



Thế nhưng thời điểm nàng nhắc tới cái tên Vương Hiền, hai người không thể không nói chính là kinh ngạc cùng sợ hãi vô cùng.



Kinh ngạc bởi vì sao?



Bọn họ biết Vương Hiền. Thiên tài ngoại môn tám năm trước một đường đánh phá Ngoại Môn Bảng vượt qua hạng một thời bấy giờ cũng chính là Tống Chân để tiến vào nội môn. Hiện tại tại nội môn cũng vô cùng có danh tiếng. Hạng sáu Nội Môn Bảng, đệ tử của phó chưởng môn Linh Vân Tông.



Sợ hãi bởi vì sao?



Bạch U Cơ nhắc tới Vương Hiền thế nhưng vẻ mặt lại đầy ghét bỏ, hiển nhiên là kẻ địch của Vương Hiền.



Kẻ địch của Vương Hiền!



Xem ra thân phận của nàng cũng không phải đệ tử nội môn tầm thường thậm chí có thể là đệ tử hạch tâm.



Cao Bình cùng Lương trưởng lão cũng chỉ dám suy đoán đến thế. Hai người lúc này không khỏi nhìn nhau khẽ cười khổ. May mắn lúc nãy không bị tham lam che mờ đôi mắt. Bằng không hiện tại bọn họ chắc chắn không qua khỏi.



Lúc này, Bạch U Cơ sớm biết Tống Chân sẽ hướng tới Khương Thần ra tay, nàng nhẹ nhàng mở ra cuốn sách dầy trên tay, giữa lòng quyển sách có đặt một xấp giấy gồm hai loại màu đó là ngân sắc cùng xích sắc. Nếu như người biết hàng nhìn vào liền có thể nhận ra hai loại giấy kia chính là để chế tạo phù lục.



“Cho ngươi nếm mùi cay đắng.” Bạch U Cơ khẽ cười.



Ngọc thủ vung lên, trên tay nhiều hơn một chiếc bút lông cùng với một lọ nhỏ.



Chỉ sau vài đường phác họa trên ngân sắc giấy viết. Một loại phù văn huyền ảo lập tức hiện ra. Bạch U Cơ cầm lấy phù lục vừa mới hoàn thành đánh thẳng về phía Tống Chân.



Tống Chân lúc này cảm nhận được trên đầu mình xuất hiện một cỗ lực lượng thần bí. Loại lực lượng này lan tràn làm cho hắn có cảm giác bản thân chậm chạp đi rất nhiều. Bởi vậy cho nên hiện tại, Tống Chân càng gia tốc về phía Khương Thần muốn bắt đối phương làm con tin hòng thoát khỏi tay của Bạch U Cơ.



Từ lúc Bạch U Cơ xuất hiện, Tống Chân đã đoán ra đối phương có cảnh giới cao hơn mình. Quan hệ của đối phương với Khương Thần dường như cũng rất tốt. Vì hắn biết bản thân khó thoát cho nên hiện tại chỉ có thể đánh cược, bắt Khương Thần làm con tin hi vọng Bạch U Cơ ném chuột sợ vỡ đồ quý mà thả cho hắn đi.



Tống Chân tính toán rất tốt, nếu như hắn bắt được Khương Thần, chắc chắn Bạch U Cơ sẽ không dám làm liều mà khiến cho Khương Thần tổn hại. Không nói tới Khương Thần hiện tại đối với nàng như báu vật, hắn còn là sư đệ của nàng nữa. Nàng làm sao có thể để hắn xảy ra chuyện.



Mặc dù vậy, Tống Chân tính toán sai một điều. Đó là thực lực của Bạch U Cơ.



Thời điểm hắn sắp chạm được vào người Khương Thần, phù văn trên phù lục tách ra biến hóa hư ảo trên không trung. Bằng vào tốc độ thiểm điện, phù văn kia đánh thẳng vào sống lưng Tống Chân.



“Định Thân Phù Văn?” Khương Thần nhìn thấy phù văn đánh vào người Tống Chân liền khẽ nói: “Mặc dù chỉ là hàng giả thế nhưng quả thật có thể khiến cho địch nhân định thân trong giây lát.”



Dưới con mắt tinh tường của Khương Thần, rất ít phù văn mà hắn không nhận ra. Giống như phù văn mà Bạch U Cơ đánh ra kia, mặc dù chỉ là hàng nhái thế nhưng hắn vẫn nói ra được công dụng của nó.



Lúc này, thân thể Tống Chân liền bị định trụ không thể cử động, thậm chí hắn còn không thể mở miệng lên tiếng được.



“Sư đệ, ngươi trước hết cách xa hắn một chút, phù văn của ta cũng không thể cầm giữ hắn quá lâu.” Bạch U Cơ nhìn thấy Khương Thần đứng im một chỗ ngây ngốc, còn tưởng hắn sợ hãi không thể di chuyển, vội vàng nói.



“Được. Vậy làm phiền U Cơ sư tỷ giúp ta tiêu diệt đầu Bạch Tê Yêu này.” Khương Thần cười cười khẽ nói.



Dứt lời, hắn giơ lên một chân đạp thẳng vào mặt Tống Chân khiến cho đối phương ngã lăn ra đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK