Người đăng: meomeo14311
Tại bên ngoài, thanh đồng cổ điện đã trồi lên mặt đất. Sau khi bay lượn vài vòng trên bầu trời, nó lập tức đáp xuống một địa phương rộng rãi.Nơi này vẫn thuộc về địa phận của Thiên Ma sơn mạch thế nhưng nó là nằm ở phương hướng ngược lại so với khe nứt kết giới khi trước. Một bãi đất trống rộng rãi, tuy rằng không thoáng mát thế nhưng cũng có thể coi là một chỗ dừng chân không tệ. Xem ra tòa thanh đồng cổ điện này cũng rất biết chọn vị trí.
Bên trong thanh đồng cổ điện, Khương Thần cũng cảm nhận được bản thân được nó đưa lên mặt đất. Vẻ mặt tuy rằng không thể hiện bất cứ cảm xúc gì thế nhưng trong lòng hắn cũng có chút vui vẻ. Hắn còn đang rầu người vì không tìm ra cách đi lên trên, may mắn lại quá giang được một đoạn đường.
Lúc này, Khương Thần đang ngưng mắt nhìn về phía gian điện phía trước. Một gian điện không quá hoa lệ cũng như rộng lớn. Nó khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài khi Khương Thần quan sát tòa thanh đồng cổ điện này.
Gian điện này dài rộng chừng hơn chục mét, trung tâm gian điện xếp ngay ngắn bốn cỗ quan tài đá chia theo phương hướng trước sau, trái phải.
Nhìn bốn cỗ quan tài, Khương Thần cảm nhận được một cỗ khí tức cổ lão, đồng thời từ bốn cỗ quan tài kia xuất hiện một luồng hơi thở tràn đầy áp bách.
Vẻ mặt Khương Thần nửa tò mò, nửa ngưng trọng. Không biết bên trong cỗ quan tài kia là gì, thế nhưng trong lòng hắn lại có một cỗ cảm giác kỳ quái giống với lúc hắn nhìn tòa thanh đồng cổ điện này từ phía bên ngoài.
Rắc rắc rắc…
Đột nhiên chiếc quan tài đá ngay phía trước nhất vang lên từng đạo thanh âm nứt vỡ. Chỉ thấy phần nắp quan xuất hiện một vết nứt nhỏ, theo từng tiếng rắc rắc vang lên, nắp quan lập tức bị một cỗ cự lực đánh bay.
Nhìn thấy nắp quan tài vỡ nát, sắc mặt Khương Thần trầm xuống. Theo hắn quan sát thì kích thước quan tài này không nhỏ. Mà bốn cỗ quan tài này ắt hẳn là tồn tại đã lâu, tài liệu để làm nó chắc chắn cứng rắn. Cứng rắn như vậy mà lại dễ dàng bị đập nát, rốt cuộc tồn tại bên trong kia mạnh mẽ tới mức nào?
Khương Thần hiện tại tuy rằng thực lực so với giới trẻ đồng lứa thì không hề thua kém ai, nhưng so với những tồn tại cổ lão thì chỉ như con kiến hôi mà thôi. Chính vì thế hắn lo lắng là nếu như tồn tại bên trong quan tài đá kia muốn gây bất lợi cho mình, vậy thì ngày hôm nay hắn coi như chung kết.
Lại nói, sau khi quan tài đá mở ra, từ bên trong vang lên một đạo thanh âm vô cùng uy nghiêm:
“Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ, tiền Chu Tước, hậu Huyền Vũ. Bổn tọa là một trong tứ đại thần thú - Chu Tước. Nhân loại hèn mọn, khiếp sợ trước thánh uy của bổn tọa đi.”
Tuy rằng chưa xuất đầu lộ diện thế nhưng từ đạo thanh âm này có thể nghe ra một cỗ lực lượng kinh khủng. Một loại cảm giác uy nghiêm thần thánh có thể trấn áp hết thảy vạn vật.
Nếu như là người bình thường nghe vào đạo thanh âm này thì nhất định sẽ khiếp sợ mà quỳ lạy dưới mặt đất, thế nhưng Khương Thần thì hoàn toàn ngược lại. Vẻ mặt vốn đang ngưng trọng lúc này chợt dãn ra. Sâu trong ánh mắt xuất hiện một cỗ nghi hoặc.
“Loại khẩu hiệu này…Không lẽ là bọn chúng?”
Ngưng mắt nhìn về phía quan tài đá mới mở ra kia, Khương Thần muốn trợn mắt lên để nhìn rõ xem bên trong đó có phải là thứ đang xuất hiện trong đầu hắn hay không.
Ba hơi thở trôi qua, tồn tại bên trong quan tài đá nọ rốt cuộc xuất thế. Mà khi nó xuất hiện, khuôn mặt của Khương Thần liền hiện lên chút tức cười. Khóe miệng giật giật hai cái, không biết nên biểu đạt cảm xúc gì.
Trong quan tài đá kia lúc này đâu phải là tồn tại khủng bố gì. Kia vậy mà lại là một con quạ đen bị trọc lông đầu. Con quạ này bộ dáng rất hèn mọn, tựa hồ như một tên trộm. Sau khi chui ra khỏi quan tài đá, nó bay vòng vòng trên không trung sau đó đậu lên một cái quan tài khác, ánh mắt lén lén lút lút giống như chuẩn bị làm chuyện xấu.
“Ồ…hắc hắc…bản tọa vậy mà lại tỉnh dậy trước.” Con quạ trọc đầu này sau khi đậu lên nóc một cái quan tài đá, nó nở một nụ cười gian xảo, móng vuốt tại trên quan tài kia vẽ lên vài đạo phù văn huyền bí.
“Hắc hắc…lão cẩu ghẻ, cho ngươi ngủ thêm mấy trăm năm nữa.”
Phù văn còn một chút nữa là hoàn thành thì hư không đột nhiên xuất hiện chút rung động. Từ rung động trên hư không, một cái chân chó chậm rãi thò ra sau đó vỗ thật mạnh lên cái đầu trọc lóc của con quạ.
“Xem ra bản tính của con quạ đen này vẫn là không đổi…lại sắp sửa ăn đòn.” Khương Thần phương xa cảm nhận được không gian rung động, khóe miệng chợt nhếch lên, bộ dáng tựa hồ như rất quen loại tràng cảnh kia.
Oành!!!
Khương Thần vừa dứt lời, chân chó xuyên qua hư không vừa lúc đập thẳng lên đầu quạ đen. Oành một tiếng, thân ảnh quạ đen lập tức bay về phương xa, đụng hỏng một góc gian điện.
“Quác quác quác!! Chó ghẻ, ngươi dám ám toán quạ đại gia sao?”
“Quạ đen chết tiệt, ngươi cũng dám động tay động chân lên phong ấn của ta?”
Từ trong quan tài đá mà con quạ kia vừa mới khắc họa phù văn lại vang lên một đạo thanh âm hèn mọn khác.
Đạo thanh âm hèn mọn vừa mới dứt, nắp quan thứ hai liền bị nổ vỡ. Thanh âm hèn mọn thay bằng một đạo thanh âm khác tràn đầy vẻ trang nghiêm thần thánh:
“Hữu Bạch Hổ xuất thế, nhân loại hèn mọn mau mau quỳ xuống.”
Phanh phanh!!
Sau khi quan tài thứ hai đổ vỡ, hai nắp quan cuối cùng cũng theo đó nổ tung. Từ ba chiếc quan tài gần như nổ tung một lượt thì lần lượt xuất hiện một con rắn nhỏ, một con chó gầy, một con rùa cỡ nắm tay. Cả ba con vật đều một màu đen mang theo vẻ hèn mọn vô sỉ.
Rắn cùng rùa nhỏ vừa mới xuất hiện cũng đồng thanh hô khẩu hiệu, một con tự xưng mình là Thanh Long, con còn lại là Huyền Vũ, quả thực buồn cười chết.
Nhìn bốn con hắc thú đứng trên quan tài đá sau đó cãi nhau ầm ĩ, Khương Thần khẽ lắc lắc đầu, vẻ mặt hiện lên sự bất đắc dĩ.
“Xem ra nhiều năm như vậy, bốn tên này vẫn không thay đổi chút gì.”
Thanh âm của Khương Thần rất nhỏ thế nhưng vẫn bị bốn con hắc thú kia nghe thấy. Cả bốn vốn đang tiếng to tiếng nhỏ không ai nhường ai thì lúc này không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Thần. Chợt, cả bốn con hắc thú cùng há hốc cái miệng, ánh mắt hiện lên ngạc nhiên vô cùng.
“Cái gì? Vậy mà có nhân loại chui vào đây?”
“Ồ, nhân loại hèn mọn, nhìn thấy thần thú thiên địa còn không mau triều bái. Có bảo vật gì mau dâng lên để bản tọa thưởng lãm.”
“Quạ đen, tòa điện nát của ngươi thực nát, vậy mà để cho nhân loại chui được vào trong đây.”
“Hừ, cái gì mà điện nát. Nếu như phong ấn đã mở, vậy thì có người chui vào được nơi đây cũng là bình thường.”
Con quạ đen dường như rất tức giận khi bị kẻ khác gọi tòa thanh đồng cổ điện này là gian điện nát. Lúc này nó trừng lên hai mắt, cái đầu trọc lóc khẽ nghiêng nghiêng, hừ lạnh.
Khương Thần thấy bốn con hắc thú đã để ý đến mình, bấy giờ hắn mới tủm tỉm cười nói:
“Các vị, hân hạnh được gặp. Đại danh của các vị như sấm bên tai. Hiện tại mới có dịp diện kiến, hạnh ngộ.”