Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Hai người rất nhanh trở về chỗ ở của Chu Tiểu Mỹ. Bấy giờ Khương Thần mới phát hiện ra cô nương này thế mà đã nằm trong hạng mười Ngoại Môn Bảng. Chỗ ở của nàng tương đối rộng rãi cùng sạch sẽ.



Vội vàng pha một ấm trà nóng, Chu Tiểu Mỹ sau đó liền dọn dẹp qua một thoáng những đồ vật còn bừa bộn trong phòng, khuôn mặt theo đó cũng không khỏi xuất hiện chút ngượng ngùng.



“Khương sư huynh, ngươi đừng cười ta a.”



“Không sao.”



Nhìn bộ dáng lúng túng dọn dẹp của Chu Tiểu Mỹ, Khương Thần chỉ lắc đầu cười bất đắc dĩ.



“Đúng rồi Chu sư muội, ngươi có biện pháp nào có thể liên lạc được với Trương Nhị Huyền không?”



“Không có. Nhưng hắn mỗi ngày đều sẽ chạy ra ngoại môn trông nom sinh ý một lần, Khương sư huynh muốn gặp hắn cũng không khó.” Chu Tiểu Mỹ lắc đầu nói.



“Ồ…Hắn kinh doanh thứ gì sao?”



“Không. Hắn thành lập một tổ đội đánh thuê, chuyên giúp đỡ các đệ tử làm nhiệm vụ tông môn.” Chu Tiểu Mỹ mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là không phải giúp đỡ không công.”



“Khương sư huynh, mời dùng trà.”



“Đa tạ.”



Tiếp nhận chén trà từ tay Chu Tiểu Mỹ, Khương Thần khẽ nở nụ cười, nói:



“Vậy mà còn có trò đó sao?”



“Phải, Chấp Pháp Đường đối với tổ đội đánh thuê của hắn cũng rất đau đầu. Vốn nhiệm vụ tông môn là để cho các đệ tử rèn luyện, vậy mà giờ…”



“Chỗ nào có cầu tất có cung. Chủ ý kia ngược lại không phải tệ. Một bên tiết kiệm được thời gian tu luyện, một bên thu lợi lộc từ việc làm nhiệm vụ.”



“Ừm…sinh ý cũng rất tốt. Hiện tại danh khí của hắn tại ngoại môn cũng rất ghê gớm, rất nhiều sư huynh sư tỷ đều biết đến hắn.” Chu Tiểu Mỹ dường như nghĩ tới điệu bộ của Trương bàn tử, miệng không khỏi nở nụ cười vui vẻ.



“Nếu sư huynh muốn gặp hắn vậy thì buổi chiều tìm tới tổ đội đánh thuê ở khu giao dịch đệ tử, hắn chắc chắn ở đó.”



“Ồ, đa tạ Chu sư muội!”



“Hì hì.”



Buổi chiều, Khương Thần theo lời Chu Tiểu Mỹ chạy tới khu giao dịch của đệ tử ngoại môn, ở đây hắn quả thật bắt gặp một gian hàng tụ tập rất đông người.



Mặc dù nơi này bày ra để cho đệ tử mua bán trao đổi, thế nhưng gian hàng kia ngoại trừ bên ngoài treo một cái biển thông báo cùng một người ngồi ở bàn trông coi, còn lại đều không có bất kì thứ gì. Cho dù vậy, nơi đó vẫn tập trung rất đông người, mà mỗi người đều mang theo thần sắc hết sức vui vẻ đứng xếp hàng.



“Nào nào, mọi người, tránh lộn xộn. Mời người tiếp theo.”



Một vị nữ đệ tử dáng người nhỏ nhắn chậm rãi đi lên. Nàng sau khi đặt nhiệm vụ ngọc bài trước mặt vị nam tử ngồi ở bàn trông coi liền nhẹ nhàng nói:



“Ân sư huynh tốt, nhiệm vụ của ta là săn mười con Huyết Tri Chu.”



Vị nam tử ngồi ở bàn làm việc kia nắm giữ rất nhiều giấy tờ sổ sách. Sau khi hắn kiểm tra nhiệm vụ ngọc bài liền đánh dấu vào trong một cuốn sổ.



“Để lại nhiệm vụ ngọc bài, ngươi có thể rời đi. Hai ngày nữa tới tiếp nhận đồ vật nhiệm vụ.”



“Đa tạ.”



Đứng ở phương xa, Khương Thần có thể nhìn thấy sinh ý của tổ đội đánh thuê kia quả thật không tệ. Chỉ cần mỗi nhiệm vụ lấy đi chút phần thưởng, mỗi ngày tổ đội có thể thu về không ít đồ tốt.



“Thằng béo này xem ra trôi qua cũng không tệ.” Khương Thần khẽ lắc đầu, nói.



So với hắn ở Vân Đoan sơn mạch giết chóc yêu thú, Trương Nhị Huyền xem như ấm êm. Ngồi không cũng có tài nguyên tu luyện chảy vào túi.



Đương lúc Khương Thần đứng ở một nơi quan sát nhóm tổ đội đánh thuê làm việc thì một đạo thanh âm nghe vào có chút chói tai vang lên:



“Tránh đường tránh đường, mời tránh đường.”



Cùng với đạo thanh âm kia vang lên là một thân ảnh cao lớn như người khổng lồ bước tới. Người này cao chừng một mét tám, thân hình to béo, thể trọng dễ phải đến hai trăm rưỡi. Dáng đi vô cùng nặng nề, chật vật.



Nhìn thân ảnh to béo này, sắc mặt Khương Thần hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Người kia ngoại trừ Trương bàn tử Trương Nhị Huyền thì còn ai. So với hai năm trước hắn vẫn không gầy đi chút nào, ngược lại còn cao lớn hơn nữa.



Nếu lúc trước chiều cao hắn chỉ nhỉnh hơn Khương Thần một chút xíu thì hiện tại đã hơn cả một cái đầu. Khương Thần dáng người hơi gầy, hiện tại đứng cạnh Trương Nhị Huyền chắc chắn người khác sẽ khó có thể để ý thấy được hắn.



“Con hàng này vậy mà cũng đột phá Nguyên Hồn Cảnh rồi, không tệ không tệ.”



Cảm nhận được Hỗn Nguyên Chi Khí tinh thuần cùng mạnh mẽ chảy trong cơ thể Trương Nhị Huyền, Khương Thần không khỏi gật đầu tán thưởng. Hai năm từ Nguyên Khí Cảnh đạt tới Nguyên Hồn Cảnh sơ kì, mà căn cơ cũng rất vững chắc. Bàn tử này chắc chắn đã cố gắng rất nhiều.



Trương Nhị Huyền xuất hiện khiến cho nhiều người sợ hãi tránh đường. Không nói đến thân hình hắn quá mức đồ sộ, chỉ riêng khí tức mạnh mẽ của hắn tỏa ra đã dọa cho mấy vị đệ tử ngoại môn sợ mất mật. Dù sao khí tràng của một vị Nguyên Hồn Cảnh đè ép lên Nguyên Thể Cảnh là quá lớn.



“Sinh ý hôm nay không tệ.” Trương Nhị Huyền bước vào quầy hàng trống rỗng, ánh mắt đảo qua mấy hàng người thẳng tắp hiện lên vừa lòng thỏa ý.



“Lão đại, hôm nay tổng cộng có hơn ba trăm người đến ủy thác nhiệm vụ, bốn trăm năm mươi tư người đến thu nhận nhiệm vụ cùng giao trả phí trong đó có…”



“Thôi được rồi, không cần báo cáo dài dòng. Ta chỉ muốn nghe kết quả.” Trương Nhị Huyền có chút ghét bỏ, khẽ xua tay nói.



“So với hôm qua không chênh lệch nhiều.” Vị nam tử họ Ân nghiêm sắc mặt nói.



“Tốt. Tăng thêm phần thưởng cho các huynh đệ cực khổ làm nhiệm vụ, thúc giục bọn họ làm nhanh một chút.” Trương Nhị Huyền khẽ gật đầu, rất có bộ dáng đại lão gia.



“Tuân lệnh lão đại.”



“Ha ha…” Trương Nhị Huyền ngửa đầu cười một tiếng sau đó xua đuổi đám đệ tử ngoại môn rồi rời đi.



Phía sau, Khương Thần lập tức triển khai cước bộ đuổi theo.



Qua một hồi lâu, Trương Nhị Huyền rốt cuộc chạy đến một khu vực vắng người qua lại. Hắn dừng lại bước chân, thanh âm mang theo chút lạnh lùng vang lên:



“Hừ, gan ngươi cũng thật to, vậy mà dám theo dõi Trương đại gia.”



Đoạn, Trương Nhị Huyền xoay chân một cái, thân hình đồ sộ hóa quỷ mị lướt ngược về phía sau, quyền đầu mang theo phong chi nguyên khí đấm thẳng về phía Khương Thần.



“Hừ.” Khương Thần khẽ hừ lạnh một tiếng, một quyền cũng thuận thế đấm ra. Một quyền này mang theo hỏa diễm nóng cháy bùng phát mạnh mẽ.



Khương Thần ra quyền quá nhanh công thêm hỏa diễm rực rỡ bao phủ một vùng lớn cho nên Trương Nhị Huyền cũng không nhìn rõ mặt mũi của hắn. Vì vậy song quyền cứ thế không chút khoan nhượng va chạm vào nhau.



Oành oành oành!!!



Bịch!!!



Ba đạo tiếng nổ sau đó là một đạo thanh âm trầm muộn vang lên. Hỏa diễm cùng phong nhận ma sát tạo nên những tia lửa bắn ra bốn phương tám hướng. Ba đạo tiếng nổ chính là vì va chạm mạnh mẽ gây nên, mà đạo thanh âm trầm muộn sau cùng kia là thân thể nặng nề của Trương Nhị Huyền bị đấm ngã lăn trên mặt đất.



“Ui da…Khốn kiếp, ở Linh Vân Tông này vậy mà có kẻ dám ám toán Trương đại gia.”



Thanh âm như lợn chóc tiết của Trương Nhị Huyền vang lên. Thân thể to lớn nặng nề, da dầy thịt béo ngã trên đất ngược lại sẽ không đau đớn bằng người bình thường. Thanh âm xuýt xoa kia cũng chỉ là tên bàn tử này làm quá lên mà thôi.



“Ta muốn xem kẻ nào dám động tay động chân với Trương đại gia.” Trương Nhị Huyền chật vật đứng dậy, thanh âm mang theo vẻ tức giận vang lên: “Hừ hừ, không sợ năm trăm huynh đệ của Trương đại gia ta băm ngươi thành trăm mảnh sao?”



“Vậy thì huynh đệ ngươi cũng phải có bản sự đó.” Thanh âm trào phúng của Khương Thần khẽ vang.



“Hừ…ồ, đạo thanh âm này làm sao quen như thế?”



Trương Nhị Huyền vốn bị đấm bay về phương xa, lúc này hắn mới ngưng mắt nhìn lại. Nhận ra thân ảnh Khương Thần có chút quen mắt, hắn không nhịn được mà đi tới gần quan sát. Mặc dù vậy, bộ dáng vẫn có chút đề phòng.



“Bàn tử, mới đi có hai năm, ngươi liền không nhận ra ta rồi sao?” Thanh âm tựa tiếu phi tiếu của Khương Thần lại tiếp tục vang lên.



Lần này Trương Nhị Huyền rốt cuộc xác định được kẻ vừa mới đấm mình là ai. Chỉ thấy vẻ mặt hắn hiện lên mừng rỡ, thân hình ngấn mỡ cũng rung lên một hồi sau đó chạy về phía Khương Thần, kêu lên:



“Lão đại, ngươi trở về?”



“Ha ha, Trương đại gia ta nhớ ngươi chết mất.”



Đoạn, chỉ thấy Trương Nhị Huyền chạy tới ôm chầm lấy Khương Thần, ra sức bóp chặt lấy đối phương. Khương Thần không thể ngờ được bàn tử này lại trực tiếp ôm lấy mình như vậy cho nên cũng không kịp phản ứng.



“Cút, cút ngay. Ta cũng không phải mỹ nữ.” Khương Thần vẻ mặt phát lạnh, quát lên một tiếng.



Giữa thanh thiên bạch nhật, hai tên nam nhân ôm nhau thắm thiết còn ra thể thống gì nữa.



“Ha ha, lão đại, ngươi vẫn không thay đổi tý nào a.” Trương Nhị Huyền một mực ôm lấy Khương Thần không chịu buông, ngược lại còn mở miệng cười lớn, nói.



Oành!!!



Đương lúc tên bàn tử này còn thao thao bất tuyệt thì một đạo thanh âm trầm muộn vang lên. Chỉ thấy Trương Nhị Huyền oằn mình cong lưng về phía sau, khuôn mặt vui mừng của hắn lúc này biến thành màu gan heo.



“Lão…lão đại…”



Hai tay buông lỏng, Trương Nhị Huyền lập tức bị Khương Thần đá ra xa. Vừa rồi, hắn đã lĩnh trọn một cú đấm của Khương Thần vào mạng sườn, đến mức xương sườn đã gãy hay chưa hắn cũng không biết. Chỉ biết lúc này ruột gan của hắn cảm giác như lệch vị, thức ăn buổi trưa có cảm giác sắp trào ra ngoài.



“Hừ.” Khẽ hừ lạnh một tiếng, Khương Thần cũng không quan tâm Trương Nhị Huyền có bị sao hay không, ngược lại chỉ đứng nguyên một chỗ phủi đi quần áo.



Bên kia, Trương Nhị Huyền rốt cuộc không nhịn được mà nôn hết thức ăn trong bụng ra ngoài, sắc mặt tái thành màu gan heo bấy giờ mới hồi phục đôi chút.



“Lão đại…ngươi…ngươi dám ám toán Trương đại gia?”



Khương Thần nhìn bộ dáng chật vật của Trương Nhị Huyền, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói:



“Đây chỉ là chút giáo huấn nhỏ mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK