Người đăng: meomeo14311
“Bọn họ trở về là chuyện tốt. Làm sao mặt mũi ngươi lại hớt hải như thế.” Võ Anh Tú ngồi trên chủ vị nở một nụ cười, nói.“Thế nhưng…Thế nhưng tất cả dường như đều đang bị thương. Mà ta cũng không thấy Trương Tiểu Hân bị bắt.” Vị nam tử vừa mới chạy vào bẩm báo này sắc mặt có chút mất tự nhiên, khẽ đáp.
Ngay lập tức bầu không khí vui vẻ trong đại sảnh lập tức trầm xuống. Nụ cười của Võ Anh Tú cũng cứng lại, không khí nhất thời trở nên giá lạnh.
Trong đại sảnh này chỉ có mình Võ Anh Tú là Nguyên Linh Cảnh cho nên thời điểm khí tức của hắn tỏa ra, tất cả mọi người đều cảm giác được một luồng áp bách nặng nề đè lên vai. Sắc mặt ai nấy đều tái mét lại. Mặc cho Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong, bọn họ vẫn y nguyên sợ hãi vô cùng.
Bình thường Võ Anh Tú luôn tỏ thái độ hòa nhã với mọi người, lâu dần các thành viên Tham Lang mạo hiểm đoàn dường như đã quên đi mất hắn ngoài thân phận là đoàn trưởng ra thì còn là một vị Nguyên Linh Cảnh hàng thật giá thật.
Hôm nay Võ Anh Tú nổi giận, bọn họ mới biết Nguyên Linh Cảnh khủng bố tới mức nào. Khó trách người ta nói rằng Nguyên Linh Cảnh dẫu cho vừa mới đột phá so sánh cùng Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong thì không khác gì so trời với đất.
Giữa lúc mọi người còn đang sợ hãi trước một cơn thịnh nộ đang chuẩn bị kéo đến thì phía ngoài rầm rập bước vào đám người họ Đoàn.
“Đoàn trưởng, Đoàn mỗ trở về nhận tội.” Họ Đoàn tên đầy đủ là Đoàn Diên Khánh, hắn tại Tham Lang mạo hiểm đoàn thường xuyên bày mưu tính kế cùng với phụ giúp cho Võ Anh Tú tổ chức đoàn cho nên được phong chức tham mưu. Tại Tham Lang mạo hiểm đoàn, cũng không ít người quen gọi hắn là Đoàn tham mưu.
Nhìn thấy bộ dáng thất thểu của Đoàn Diên Khánh, Võ Anh Tú hừ lạnh nói:
“Đoàn huynh đệ, ngươi làm ta không hài lòng.”
Đoàn Diên Khánh sắc mặt có chút mất tự nhiên. Thời điểm rời đi, hắn đã dõng dạc khẳng định rằng mình nhất định sẽ bắt được Trương Tiểu Hân về lãnh thưởng. Rốt cuộc người thì không bắt được lại còn tổn thất bao nhiêu nhân mạng.
“Sao? Nếu như Đoàn huynh đệ không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ngươi sẽ không yên với ta đâu a.”
Đoàn Diên Khánh sau một phen lưỡng lự liền kể lại toàn bộ mọi chuyện từ đầu tới cuối. Bắt đầu từ thời điểm hắn vây công Trương Tiểu Hân lần thứ nhất đến lúc chạy trở về Tham Lang mạo hiểm đoàn gọi thêm người, cuối cùng là một màn đuổi tới vườn không nhà trống sau đó lĩnh vào bạo tạc khủng bố.
Nghe thấy hắn kể lại sự tình như vậy, sắc mặt ai nấy trong đại sảnh có chút không thể tin được. Dựa theo lời kể của đối phương, thời điểm bạo tạc có tối thiểu hơn chục lá phù lục. Mà có thể khiến cho đám người Đoàn Diên Khánh gặp phải thảm trạng như thế này, phù lục chắc chắn phải từ nhị phẩm trở lên.
Nhị phẩm phù lục tại ngoài thị trường tùy loại có giá vài ngàn nguyên tệ đến hơn một vạn. Hơn chục phù lục đó là mấy vạn nguyên tệ. Đây không phải là con số nhỏ. Trương Tiểu Hân quanh năm ở rừng núi chắc chắn không thể lấy ra được lượng lớn phù lục như vậy. Thậm chí cứ cho là nàng có đủ tiền mua sắm đi thì quanh đây cũng không có chỗ nào bán nhiều phù lục đến vậy cả.
“Nhưng đoàn trưởng không cần lo lắng, ba vị Vương Dĩnh huynh đệ đã đuổi theo tiểu tiện nhân đó, chắc chắn bọn họ có thể bắt được ả.” Đoàn Diên Khánh nhìn thấy sắc mặt Võ Anh Tú không dễ nhìn, vội vàng nói.
Chỉ cần ba người Vương Dĩnh bắt được Trương Tiểu Hân, hắn nhất định sẽ không rơi vào kết cục quá khó coi. Dù sao trước lúc rời đi, Võ Anh Tú cũng không quá chú trọng đến việc tổn thất bao nhiêu nhân mạng, chỉ cần bắt được Trương Tiểu Hân là được. Chính vì nắm được điểm này cho nên Đoàn Diên Khánh hiện tại mới có chút vững tâm. Bắt được Trương Tiểu Hân, công liền đủ bù tội.
Đoàn Diên Khánh tính toán không bỏ sót một điểm thế nhưng hắn chắc sẽ không ngờ được ba người kia người thì bị Khương Thần đánh cho bị thương, người thì bị dọa chạy mất.
Chẳng qua bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân. Vương Dĩnh cùng vị trung niên dùng lưu tinh chùy chậm rãi đi vào. Hai người bước vào lại một lần nữa bị mọi người nhìn chằm chằm, đặc biệt là Vương Dĩnh, bởi lẽ hiện tại trên ngực hắn có một vết thương lớn được băng bó tạm thời.
Nhìn thấy tràng cảnh này, khuôn mặt của Võ Anh Tú càng thêm âm trầm. Khí tức mạnh mẽ lập tức tỏa ra đè ép xuống ba người Đoàn Diên Khánh.
Trung niên nhân cầm lưu tinh chùy không có thương thế, Hỗn Nguyên Chi Khí cũng không tiêu hao nhiều cho nên còn có thể đứng vững. Đoàn Diên Khánh cùng Vương Dĩnh thân mang trọng thương làm sao có thể cản đỡ được uy thế của một vị Nguyên Linh Cảnh. Cả hai không nhịn được lập tức quỳ xuống một gối.
“Đoàn chủ, xin không nên trách tội bọn ta.” Trung niên nhân cầm lưu tinh chùy tên Tạ Hiên, hắn vội vàng chắp tay nói: “Tiểu tiện nhân kia có cao nhân tương trợ, bọn ta không thể bắt được ả.”
“Ồ…Kể ta nghe xem.” Võ Anh Tú nghe thấy vậy liền thu lại khí thế, khuôn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Tạ Hiên dìu đỡ Vương Dĩnh đứng dậy sau đó chậm chậm kể lại quá trình từ lúc bắt gặp Khương Thần cùng Trương Tiểu Hân đến lúc bị thần bí nhân dọa cho bỏ chạy, tất cả đều rất chi tiết.
Sau khi kể xong, hắn còn nói ra thân phận của thần bí nhân phía sau giúp đỡ khiến cho đám người trong đại sảnh này biến sắc.
“Ngươi nói sao? Người kia là luyện đan sư?” Võ Anh Tú sầm mặt, lạnh lùng nói: “Làm sao lại liên quan tới luyện đan sư rồi?”
“Hắn sử dụng hỏa diễm cùng tinh thần lực công kích. Mười phần chắc chín chính là luyện đan sư.” Vương Dĩnh gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Vết thương trên ngực Vương mỗ chính là bị tinh thần lực của người kia oanh kích.
Nói đoạn, hắn gỡ ra băng gạc đã nhuốm đỏ. Mảng ngực trần máu thịt nhầy nhụa hiện ra trước mắt mọi người.
“Chắc hẳn các vị nhìn thấy vết thương giống như chỉ là ngoài da đúng không?” Vương Dĩnh nhìn thấy sắc mặt mọi người vẫn bình thản trước thương thế của hắn, hắn liền lấy ra từ trong túi một lọ thuốc nhỏ.
“Đây là Liệu Thương Tán, các vị chắc không lạ gì công dụng của nó.”
Vương Dĩnh nói đoạn đem Liệu Thương Tán trên tay kia đổ vào vết thương trên ngực.
Liệu Thương Tán là một loại thuốc cầm máu cực kì công hiệu đối với các vết thương ngoài da. Thứ này là Tham Lang mạo hiểm đoàn bọn họ nhập về từ Vân Đoan thành nằm ở góc phần tư bên kia Vân Đoan sơn mạch. Nghe đâu do một vị nhất phẩm luyện đan sư luyện chế, giá hơn ngàn nguyên tệ một lọ, dùng được vài lần đối với vết thương nhỏ.
Liệu Thương Tán vừa đổ vào vết thương trên ngực Vương Dĩnh liền phát ra những thanh âm xèo xèo. Khói trắng bốc lên, thuốc bị bốc hơi hết thế nhưng vết thương vẫn y nguyên không chút suy chuyển.
“Vết thương do tinh thần lực oanh kích không phải một vài loại thuốc chữa thương bình thường có thể chữa được.” Vương Dĩnh trầm trọng nói: “Ngoài ra tinh thần của ta cũng chịu tổn thương nghiêm trọng.”
Võ Anh Tú quan sát sự thể từ đầu đến cuối, sắc mặt không thể không nói rất khó coi.
“Vương huynh đệ mau mau băng bó lại vết thương.”
“Đoàn trưởng, bên cạnh tiểu tiện nhân kia còn có một tên Nguyên Khí Cảnh đồng bọn. Hai chúng ta đuổi theo ả cho nên rơi vào phục kích của thần bí nhân kia, còn lại tiểu tử kia do Trạch Thanh huynh đệ bắt giữ, có lẽ chúng ta có thể moi được tin tức từ tiểu tử đó.” Tạ Hiên giống như nhớ ra chuyện gì, chắp tay hướng Võ Anh Tú nói.
“Bắt không nổi.” Đột nhiên, một đạo thanh âm trầm trầm lạnh lùng vang lên.
Bên ngoài lại bước vào một trung niên nhân cao lớn. Trung niên nhân này lưng hùm vai gấu, dáng người thô to, mỗi bước đi đều khiến cho người trong sảnh cảm thấy nặng nề. Người này sau khi xuất hiện liền chân thấp chân cao bước vào, tay phải dường như cũng bị thương, không thấy cử động.
Đây ngoại trừ trung niên nhân đã giao đấu với Khương Thần thì còn ai. Hắn gọi là Trạch Thanh, tại Tham Lang mạo hiểm đoàn cũng là một vị đội trưởng.
“Trạch huynh đệ? Ngươi?” Vương Dĩnh nhìn Trạch Thanh liền nhận ra hắn bị thương, sắc mặt không khỏi biến đổi.
“Không sai, là bị tiểu tử kia đánh bị thương. Người cũng không bắt được.” Trạch Thanh vốn còn định đem chuyện này giấu đi, thế nhưng hắn vừa rồi ở ngoài cửa đã được nghe đám Vương Dĩnh cũng thất bại cho nên cũng không còn cảm thấy xấu hổ mà che giấu nữa.
“Tiểu tử kia thủ pháp chiến đấu rất kì lạ. Ta bởi vì chủ quan cho nên bị hắn đánh trọng thương.” Trạch Thanh nói.
Võ Anh Tú nhìn mấy vị tinh anh trong mạo hiểm đoàn thua trận liểng xiểng trở về, sắc mặt nửa buồn bực nửa lại có chút tò mò. Sau một phen trầm tư suy nghĩ, hắn liền khẽ phất tay.
“Được rồi, các vị trước hết nghỉ ngơi dưỡng sức, chuyện này để ta tính toán.”
…
Mấy ngày trôi qua, Khương Thần rốt cuộc khôi phục được một chút. Hắn chậm rãi rời đi hang núi trở về sơn cốc. Trên đường đi mặc dù gặp phải chút yêu thú cản đường thế nhưng đều là nhất giai cùng nhị giai yêu thú, đối với hắn hai loại yêu thú này không đủ gây sợ.
Lúc này, Trương Tiểu Hân đang ngồi trong phòng chậm rãi điều tức khôi phục Hỗn Nguyên Chi Khí từ lần thảm chiến trước. Cảm nhận được khí tức của Khương Thần trở lại, sắc mặt của nàng hiện lên vui vẻ. Dừng lại điều tức, nàng vội vàng chạy ra, chân cũng không kịp xỏ giày.
“Ngươi trở về? Ngươi…”
Trương Tiểu Hân nhìn thấy sắc mặt không mấy tươi tỉnh của Khương Thần, thậm chí cảm nhận được thân thể hắn có chút hư nhược, nửa câu định nói cũng dừng khựng lại.
“Giúp ta vào trong…mệt chết ta rồi.” Khương Thần khẽ thở ra một hơi.
Mặc dù đã khôi phục được một chút tinh thần lực thế nhưng bấy nhiêu đây là không đủ để cho hắn có thể hoạt động bình thường. Huống hồ vì duy trì trận pháp, hắn đã phải tiêu tốn rất nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí để dẫn dắt ngụy hỏa, đem theo thân thể hư nhược này chạy từ ngoại vi sơn mạch về đến đây giữa ngăn cản của rất nhiều yêu thú, Khương Thần cũng xem như là cố gắng hết sức.
Nghe Khương Thần nói vậy, Trương Tiểu Hân mới cuống cuồng dìu đỡ hắn đi vào trong nhà. Bộ dáng cũng không biết vì không quen hay xấu hổ mà tỏ ra lúng túng vô cùng.
“Ngươi không sao chứ?”
“Không vấn đề gì. Tiêu hao quá nhiều tinh thần lực mà thôi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ bình phục.” Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu, lạnh lùng đáp.
“Thật xin lỗi, là ta trở thành gánh nặng.” Vẻ mặt Trương Tiểu Hân khẽ chùng xuống, đôi mắt dường như cố ý né tránh đi ánh mắt của Khương Thần, bộ dáng lạnh lùng của nàng lúc này đã biến mất, thay vào đó giống như một tiểu hài tử phạm lỗi đang nhận sai trước mặt trưởng bối.
“Không vấn đề gì. Thế nhưng thời gian tới có lẽ ta sẽ chuyên tâm tu luyện. Chờ cho đột phá Nguyên Hồn Cảnh mới đi ra ngoài.”
Lần này ra ngoài thứ nhất là đi bảo vệ Trương Tiểu Hân, thứ hai chính là muốn nhìn xem song phương chênh lệch thực lực ở mức nào. Cả hai chuyện Khương Thần đều đã hoàn thành, vì thế thời gian tới hắn cũng không cần thiết phải tìm đám người kia gây sự nữa.
Mặc dù thực lực của Tham Lang mạo hiểm đoàn này mạnh hơn so với suy nghĩ của Khương Thần thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để cho hắn bận lòng.
“Ta nghĩ ngươi cũng nên chuyên tâm tu luyện một chút. Thủ đoạn ám sát không phải lúc nào cũng có thể thành công. Thực lực mới là chính đạo.” Khương Thần liếc nhìn Trương Tiểu Hân đang nhận sai, nội tâm cũng có chút buồn cười, miệng lại mở lời khuyên nhủ.
“Ừm. Như vậy để cho đám người kia yên thân một thời gian vậy.”