Người đăng: meomeo14311
Thân ảnh tiểu nữ tử sau khi lóe lên vài nhịp liền rời đi. Giây lát đã thấy nàng lẩn khuất sau dòng người, biến mất trong các con hẻm nhỏ bé. Tiểu nữ tử này không ai khác ngoài vị nha hoàn bên cạnh Hồng Di, cũng chính Hồng Di là người đã cử nàng đi theo dõi Khương Thần để tìm ra lai lịch của hắn.Hiện tại trời đã chuyển sang chiều, Khương Thần cũng không đi tới phòng đấu giá Thiên Vũ nữa mà ngược lại dùng một loại tốc độ rất chậm rãi đi ra ngoài thành.
Từ thời điểm rời khỏi Cửu Nguyệt Bảo Các, hắn đã cảm nhận được vài đạo khí tức bám theo, chính bởi vì vậy cho nên sau khi đi vài vòng quanh kinh thành để xác định rõ có bao nhiêu người theo dõi, lực lượng thế nào, hiện tại hắn mới chuẩn bị giăng lưới chờ con mồi.
Theo sau Khương Thần là năm vị nam tử. Trong số đó có hai người trung niên, ba người còn lại đều là trẻ tuổi giống như Khương Thần.
“Các vị, không nghĩ tới lại có cùng suy nghĩ với ta a.” Năm người sau khi nhận ra bản thân thế mà có chung một con mồi, lúc này liền tụ họp lại, một người trong số đó cười nói.
“Ha ha…một con mồi béo bở đó làm sao có thể bỏ qua được.”
“Các vị. Các vị không cảm thấy hắn dường như đang cố ý dẫn dụ chúng ta hay sao? Chúng ta đã theo dõi hắn liên tục mấy canh giờ. Trong khoảng thời gian đó hắn chỉ đi loanh quanh trong thành, hoàn toàn không giao dịch thứ gì cả.” Một vị nam tử trẻ tuổi lúc này nhíu mày khẽ nói.
“Ta cũng đã lưu ý đến điểm này. Về chuyện này ngươi có thể yên tâm.” Một vị trung niên nhân sắc mặt lạnh lẽo, thanh âm tràn đầy sát khí nói: “Hắn chỉ là một Nguyên Thể Cảnh, đồng thời từ lúc nãy tới giờ đều không phát hiện ra dấu hiệu hắn liên hệ với người khác. Mặt khác, dù cho biết chúng ta theo dõi, hắn cũng không thể làm gì được.”
Nói đoạn, hắn nhìn về phía thân ảnh Khương Thần đang dần đi ra khỏi cổng thành, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn nói:
“Huống hồ, hắn hiện tại đi ra ngoài thành, chắc chắn là không biết chúng ta theo dõi.”
“Nếu như vậy thì tên này cũng quá ngu đi. Cầm tài vật lớn trong người vậy mà đi lại lung tung. Hắc hắc.” Trung niên nhân còn lại liếm thanh chủy thủ trên tay cười lạnh nói.
“Đi thôi, chờ hắn rời khỏi kinh thành chúng ta sẽ động thủ.” Một vị nam tử nãy giờ vẫn im lặng, lúc này trầm trầm nói.
Hắn là người trẻ nhất đám người này thế nhưng thực lực lại cao nhất, đó là Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong. Mấy người kia chỉ là Nguyên Khí Cảnh trung kì cùng hậu kì mà thôi.
“Vậy phân chia con hàng này thế nào?” Trung niên nhân nham hiểm cười nghiền ngẫm nói.
Điều hắn nói ra chính là điều mà ai nấy đều giữ trong lòng từ nãy tới giờ. Bọn hắn vốn chẳng quen biết gì, hiện tại chỉ là tạm thời hợp tác để đánh cướp Khương Thần mà thôi. Dĩ nhiên bất kì ai cũng đủ tự tin một mình ăn chắc Khương Thần, thế nhưng bản thân lại sợ sau đó lại trở thành con mồi cho những người khác. Bởi vậy cho nên mới hình thành đội ngũ năm người như lúc này. Mỗi người đều có phần, không ai sợ trở thành mục tiêu của ai.
“Năm người, mỗi người hai phần.” Nam tử trẻ tuổi thực lực cao nhất đám người lạnh lùng nói.
Hắn muốn nhiều hơn hai phần bởi lẽ thực lực của hắn cao hơn hết những người trong đây. Thế nhưng thực lực cao không có nghĩa hắn có thể đánh bại được bọn họ, chính vì vậy cho nên phân chia đồng đều là tốt nhất. Sau đó ai có tâm tư gì với ai thì tính sau.
Một câu này của hắn cũng khiến cho ai nấy hài lòng, đặc biệt là vị Nguyên Khí Cảnh trung kì, thực lực yếu kém nhất. Hắn liếc nhìn nam tử kia, mặc dù ngoài mặt hiện lên sự kính trọng, thế nhưng sâu trong mắt lại hiện lên một tia ẩn ý, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Năm người ở đây liếc nhìn nhau, ai nấy cũng đều có tâm tư muốn chiếm hết tài vật của Khương Thần làm của riêng, chẳng qua không ai nguyện ý nói ra mà thôi.
“Được rồi, mau theo sát hắn, cẩn thận hắn trốn thoát.”
“Ngươi khéo lo a.”
Năm người ngay sau đó lẩn khuất vào đoàn người đi ra ngoài thành, theo hướng Khương Thần rời đi mà đuổi theo.
Vừa mới ra khỏi cổng thành, năm người lập tức nhận ra bản thân vậy mà mất dấu đối phương. Lúc này, sắc mặt cả năm người đều hiện lên không chút dễ nhìn. Nam tử trẻ tuổi mà thực lực cao nhất đội kia lúc này nở một nụ cười tàn nhẫn, hai mắt khép hình vòng cung, lạnh lùng nói:
“Như vậy là hắn đã phát hiện ra bản thân bị theo dõi sao?”
“Ừm, hắn có thể đã lợi dụng khoảng thời gian chúng ta mất đi tầm nhìn sau đó trốn đi.” Một trong hai nam tử trung niên hừ lạnh nói: “Tiểu tử này xem ra cảm giác rất linh mẫn.”
“Không cần lo lắng.” Nam tử trung niên còn lại cũng là người có khuôn mặt hung dữ cười gằn nói: “Hắn trốn không thoát.”
Nói đoạn, người này lập tức khẽ nhắm lại đôi mắt. Trên người lập tức tỏa ra một đạo tinh thần lực mờ nhạt cảm nhận xung quanh.
Tinh thần lực của người này không thực sự mạnh mẽ thế nhưng biết cách thu phóng như thế này cũng đại biểu hắn biết chút da lông về tinh thần lực. Chỉ thấy sau một hồi sử dụng tinh thần lực bao quát quanh khu vực cổng thành, hai mắt kẻ này mở ra, thanh âm hiện lên vẻ vui mừng phát ra:
“Tìm thấy rồi. Hắc chỉ là đổi một cái phương hướng thôi. Theo ta.” Dứt lời, người này hướng về một phương, cước bộ đạp lên mặt đất phóng đi như bay.
Không qua nửa giờ sau đám người này rốt cuộc tìm thấy Khương Thần. Lúc này Khương Thần đang dần tiến vào một rừng cây nhỏ mà vượt qua rừng cây này sẽ bắt gặp một tuyến đường lớn đi thông với các thành trấn khác.
“Hắc hắc, tiểu tử này xem ra còn không biết có người theo dõi. Bộ dáng còn ung dung thế kia cơ mà.” Nam tử trung niên mặt hung dữ cười lạnh nói: “Lo xa rồi.”
“Động thủ chưa?”
“Chờ hắn tiến vào rừng cây, chúng ta sẽ động thủ.”
“Theo sát hắn.”
“Đi.”
Năm người lần lượt theo sau Khương Thần tiến vào khu rừng nhỏ trước mặt. Thời điểm bước vào khu rừng, năm người ngửi thấy một loại mùi thơm thoang thoảng. Mùi thơm này ngửi vào đầu tiên là khiến cho bọn họ choáng váng, thế nhưng choáng váng trôi qua tất cả đều thần thanh khí sảng.
“Ồ, nơi này không ngờ lại có mật độ Hỗn Nguyên Chi Khí cao như vậy.” Một người trong đội trợn mắt nói: “Các ngươi vừa rồi có cảm thấy có chút choáng váng hay không?”
Bốn người kia không hẹn mà cùng gật đầu. Giờ phút này bọn họ đang không ngừng mở rộng cánh mũi hút vào lượng lớn Hỗn Nguyên Chi Khí. Càng thôn nạp sắc mặt bọn họ càng hiện lên vẻ vui mừng.
“Làm sao ngoài kinh thành lại có nơi có mật độ Hỗn Nguyên Chi Khí cao như thế này…đây có thể so với ta một lần sử dụng không ít Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm rồi.” Trung niên có khuôn mặt dữ tợn lúc này cười lớn nói.
“Trước hết tìm ra tên kia đã. Đừng quên việc chính.” Nam tử trẻ tuổi thực lực cao nhất nhìn thấy mọi người dường như bị lợi ích trước mắt làm cho quên đi chính sự, lúc này hừ lạnh nhắc nhở.
Hắn vừa dứt lời, một đạo thanh âm chậm chậm thanh thanh đạm đạm khiến cho người ta không nghe ra cảm xúc khẽ vang lên. Kèm theo đạo thanh âm vang lên còn có tiếng vỗ tay lộp bộp nghe vào có đôi phần chế giễu trào phúng.
“Các vị, đuổi theo ta cả ngày hôm nay không thấy mệt sao?”
Thanh âm vừa dứt, một đạo thân ảnh bạch y ung dung bước ra. Người này khuôn mặt đơ như xác chết, duy chỉ có đôi mắt có linh động, lúc này ánh lên những tia hàn mang lạnh lẽo. Đây không phải Khương Thần còn đang đeo mặt nạ da người thì ai.
Ngay sau khi hắn bước ra, từ hai ngọn cây phía sau hắn lập tức xuất hiện rung động mạnh. Sau vài tiếng cành cây va đập vang lên, có hai đạo thân ảnh một đen một trắng xuất hiện.
Hai người này khuôn mặt trắng bệch như xác chết, lưỡi thè dài tới tận ngực. Trên đầu đội mũ chóp nhọn hoắt.
Bộ dáng hai người này vốn cao lớn, lúc này đội thêm chiếc mũ kì lạ kia lên lại khiến cho bọn họ càng thêm đồ sộ. Cả hai phân biệt mặc lên cổ y phục màu trắng. Trên áo có thêu các họa tiết hoa văn bằng ngôn ngữ cổ.
Điều đặc biệt của hai người này chính là thứ mà bọn họ cầm trên tay. Thân ảnh màu trắng kia tay trái cầm đèn lồng, tay phải cầm một lá cờ dài. Bên kia thân ảnh màu đen cầm một cây gậy có treo một thanh ngọc bài, tay còn lại cầm quạt lông.
Nhìn thế nào cũng thấy tạo hình quỷ dị của hai người này giống với Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết dân gian. Một đen một trắng, lưỡi dài, tay cầm đèn lồng, chiêu hồn kì, gậy khóc tang.
Không! Không phải giống, mà là hai người kia đích xác là Hắc Bạch Vô Thường!
Nhìn thấy Khương Thần bước ra phía sau lại có Hắc Bạch Vô Thường hộ tống, năm người sắc mặt chợt biến. Bọn họ không biết hai đạo thân ảnh một đen một trắng kia là thứ gì, thế nhưng tạo hình quỷ dị của hai người họ khiến cho bọn hắn cảm thấy lạnh lạnh sống lưng.
Tràng cảnh lúc này hiện ra có chút quỷ dị. Chiều tà buông xuống, mặt trời khuất núi, không gian bỗng trở nên tiêu điều ảm đạm. Nơi đây lại là một khu rừng nhỏ vắng người qua lại, điều này khiến cho bất kì ai cũng nghĩ tới những thứ hãi hùng.
“Thứ…thứ gì?”
“Thứ để tiếp đãi các ngươi.” Khương Thần khẽ nở nụ cười, thanh âm lạnh lẽo như âm sai quỷ hồn vang lên: “Giết bọn hắn.”
Gào!!!
Hai đạo thân ảnh một đen một trắng kia lập tức rú lên một tiếng quái dị, cả hai không hẹn mà cùng phóng về phía trước, đèn lồng, chiêu hồn kì, quạt lông, gậy khóc tang biến thành những binh khí khủng khiếp mang theo những tiếng than ai oán.
Tất cả đều hướng về phía năm người phía trước bủa vây tạo nên một tràng cảnh ghê rợn.
“Giết!!!” Nam tử trẻ tuổi có thực lực cao nhất năm người sau khi trấn an tinh thần liền quát lên một tiếng.
“Lên!!!”