Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Lại nói, mọi người trên khán đài có chút ngây ngốc khi nhìn thấy Khương Thần lững thững đi về phía Nam Cung Y Vận. Trong đầu ai nấy đều không nhịn được mà tưởng tượng đến cảnh Nam Cung Y Vận thẹn quá hóa giận, trút cơn thịnh nộ lên đầu Khương Thần. Trong số đó cũng có không ít người nghĩ đến cảnh Khương Thần chạy tới an ủi nhân gia, hai người ôm ấp yêu thương. Dĩ nhiên loại ý nghĩ phía sau chỉ là mấy tên đệ tử tâm địa đen tối mới có thể tưởng tượng ra mà thôi.



“Không biết đề nghị lúc trước của ngươi có còn hiệu lực?”



“Hừ, làm sao ta có cảm giác ngươi đây là đến tìm kiếm miếng ăn?” Nam Cung Y Vận hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không vì Khương Thần nhắc lại chuyện nàng muốn thu hắn làm đồ đệ mà vui mừng.



Hai tên đồ đệ phản trắc vừa mới đi xong, ghế đệ tử hạch tâm của Tuyệt Thế Đường các nàng đang trống, hiện tại Khương Thần lại nhảy ra đây chẳng phải là đang muốn lợi dụng nàng thì là gì.



“Kiếm miếng ăn?” Khương Thần nở một nụ cười, lạnh lùng nói: “Nam Cung trưởng lão nghĩ đây là ta đang tìm ngươi kiếm miếng ăn?”



“Không phải sao? Ngươi sớm không đến muộn không đến, hiện tại lại đề cập chuyện ta muốn thu ngươi làm đệ tử…ha ha, ta cũng không muốn nuôi thêm con ong thứ ba trong tay áo nữa.”



Khương Thần khẽ lắc đầu một cách bất đắc dĩ:



“Nếu như Nam Cung trưởng lão ngươi coi đây là ta đang kiếm miếng ăn, vậy tốt…chỉ cần ngươi có thể cung cấp cho ta đủ tài nguyên tu luyện, tạo cho ta không gian tu luyện đủ lớn, tương lai cái gì mà Nam Cung Hải Vân, ta sẽ thay ngươi đạp nát. Âu Dương Trác, Vương Hiền ta cũng sẽ thay ngươi trừng trị.”



“Thế nào? Nếu ngươi nghĩ đây là ta đang kiếm miếng ăn từ ngươi, vậy thì kia sẽ là hồi báo. Sao, không tệ chứ?”



Sắc mặt Nam Cung Y Vận lúc xanh lúc trắng, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, cũng không biết là đang nghĩ gì.



“Ngươi chẳng phải là muốn bồi dưỡng ra một tên đệ tử có thể đánh bại được đệ tử của người kia sao? Đây nói thẳng ra chính là một cuộc đầu tư dài hạn của ngươi.” Khương Thần lạnh nhạt nói: “Đầu tư luôn xuất hiện nhiều rủi ro a. Mà vừa rồi chính là rủi ro…thế nhưng là nha, ngươi nếu như đầu tư lên người ta, ta dám chắc với ngươi rủi ro sẽ bằng không.”



Nghe ra được ý mỉa mai trong câu nói của Khương Thần, sắc mặt Nam Cung Y Vận càng thêm tối sầm lại. Nàng tuy thu đồ là muốn hắn tương lai có thể đánh bại được đệ tử của vị tên Nam Cung Hải Vân kia để lấy lại danh dự, thế nhưng đó cũng không phải là đầu tư, không phải giao dịch. Nếu như chỉ là giao dịch, nàng có cần tài bồi Vương Hiền từ thuở hắn còn yếu nhược hay không? Vậy mà hiện tại Khương Thần cưỡng từ đoạt lý coi đó là một cuộc đầu tư, điều này làm sao nàng có thể chịu được.



Chỉ thấy Nam Cung Y Vận hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn Khương Thần, thế nhưng còn chưa kịp đáp lời, thanh âm của Khương Thần lại tiếp tục vang lên:



“Nam Cung trưởng lão nghĩ giữa ngươi và La trưởng lão, ai sẽ cho ta nhiều tài nguyên tu luyện hơn?”



Đoạn, Khương Thần chậm rãi bước tới gần nữ nhân này, ghé đầu vào sát tai nàng, thanh âm lạnh lẽo không chút cảm xúc cùng lúc vang lên:



“Tài nguyên dĩ nhiên quan trọng, thế nhưng cái ta cần hơn cả là một sự an toàn.”



Nói rồi Khương Thần lùi lại một bước, vẻ mặt bình thản liếc nhìn Nam Cung Y Vận phía trước, thấp giọng nói:



“Ta không cảm thấy an toàn khi đối diện với La trưởng lão, ngược lại Nam Cung trưởng lão ngươi vừa rồi không ngại mặt mũi chen vào tỷ đấu mà bảo hộ Âu Dương Trác trước hiểm cảnh, đó là điểm ta rất khâm phục…ta cũng rất cần điểm đó ở ngươi.”



“Ta tự tin bản thân trong tương lai sẽ có chỗ đứng trong hàng ngũ cường giả đỉnh cấp, thế nhưng hiện tại ta cần có chỗ dựa vững chắc. Chính vì thế ta lựa chọn Nam Cung trưởng lão ngươi thay vì La trưởng lão.” Khương Thần tủm tỉm cười: “Nếu như ngươi nghĩ đó là giao dịch vậy thì ngươi hoặc là có thể đầu tư lên người ta, hoặc là coi như hôm nay ta chưa nói gì. Dù sao thiếu đi một tầng bảo hộ, ta cũng không phải là không sống được.”



Dứt lời, Khương Thần cũng không vì Nam Cung Y Vận có bối phận cao mà nể mặt, bản thân sau khi trình bày xong liền chậm rãi rời đi. Mà lúc này, Nam Cung Y Vận sau một hồi yên lặng liền rốt cuộc lên tiếng:



“Ngày mai tới Tuyệt Thế Đường tìm ta.”



Nói xong, nàng cũng trở về nội môn mà không chờ đợi tuyển trạch đệ tử như mọi năm.



Trên đài, mọi người không nghe được đoạn đối thoại của Nam Cung Y Vận cùng Khương Thần thế nhưng một số người tinh ý liền lờ mờ nhận ra chút gì đó. Không ai bảo ai, bọn họ đều như có như không liếc nhìn về phía La Chinh muốn nhìn xem phản ứng của người này như thế nào. Rất tiếc La Chinh ngoại trừ lạnh lùng không cảm xúc ra thì mọi người đều không nhìn ra được chút ba động cảm xúc khác trên khuôn mặt hắn.



La Chinh thời điểm phát hiện ra cử động của Khương Thần, sắc mặt tuy không biểu cảm nhưng sâu trong ánh mắt lại xuất hiện một tia rét lạnh.



“Tiểu tử này…”



Lúc trước hắn cùng Khương Thần đã có một cuộc nói chuyện sòng phẳng. Qua đó hắn cũng biết được Khương Thần hoàn toàn không có ý định bái hắn làm sư phụ, chính vì thế cử động hiện tại của Khương Thần đương nhiên không khó để đoán ra hắn muốn bái nhập môn hạ của Nam Cung Y Vận. Đây cũng khiến La Chinh dấy lên đôi chút tò mò về quyết định trái ngược của Khương Thần.



“Phát hiện ra gì sao?”







Đại tái Linh Vân Tông khép lại sau một phen sóng gió. Các đệ tử đủ tiêu chuẩn tấn thăng làm đệ tử nội môn đều được phân chia về các đường, dĩ nhiên là Yêu Nghiệt Đường không nằm trong số đó.



Khương Thần cũng không ở lại đăng kí gia nhập một trong số các đường ở nội môn, ngược lại hắn cùng với Bạch U Cơ trở về khu vực nhà ở của đệ tử ngoại môn để thu xếp đồ đoàn cho ngày mai.



“Sư đệ, ngươi vừa rồi nói gì với Nam Cung trưởng lão?”



“Ta muốn gia nhập Tuyệt Thế Đường, muốn hỏi ý kiến của Nam Cung trưởng lão một chút. Không có gì to tát.” Khương Thần cười trừ, khẽ nói.



“Vậy là quyết định không gia nhập Yêu Nghiệt Đường sao?”



“Đúng vậy.” Khương Thần mỉm cười đáp: “Ta nghĩ Yêu Nghiệt Đường đã đủ nhiều đệ tử hạch tâm, gia nhập Yêu Nghiệt Đường tương đương với việc tài nguyên tu luyện ít đi do phải chia sẻ cùng các sư huynh đệ khác.”



Khương Thần lựa chọn bái nhập Nam Cung Y Vận một phần là bởi vì nàng cho hắn cảm giác an toàn hơn so với La Chinh. Một nguyên nhân khác đó là tông môn mỗi hàng tháng sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện cho vị trí đệ tử hạch tâm của sáu đường, vị trí này càng nhiều người thì đương nhiên phần tài nguyên kia chia ra càng nhiều người, cá nhân nhận được sẽ càng ít đi.



Hiện tại Vương Hiền cùng Âu Dương Trác phản bội Nam Cung Y Vận mà đi, ghế đệ tử hạch tâm của Tuyệt Thế Đường đương nhiên sẽ bị trống. Khương Thần hoặc là trở thành đệ tử của đường chủ, hoặc là tham gia tỷ đấu lựa chọn đệ tử hạch tâm thì mới có thể an ổn ngồi ở vị trí đó.



Đường nào dễ thì đi, hắn đường nhiên sẽ lựa chọn bái nhập Nam Cung Y Vận để có thể nghiễm nhiên trở thành đệ tử hạch tâm của Tuyệt Thế Đường. Tuy đây là có chút tiểu tâm tư thế nhưng đối với hắn, trở thành đệ tử của Nam Cung Y Vận tương đương với nhận đưược bảo hộ của nàng ta, thêm nữa tài nguyên tu luyện cũng có thể được nàng ta chu cấp, đây chính là trăm lợi không có một hại.



Chỉ cần Nam Cung Y Vận đối xử với hắn chân thành, tương lai hắn đương nhiên sẽ báo đáp nàng một bể ơn nghĩa. Dĩ nhiên nếu nàng không coi hắn là đồ đệ mà chỉ là đầu tư lên người hắn nhằm lấy lại danh dự từ người tên Nam Cung Hải Vân kia, hắn cũng rất vui lòng mà giúp nàng giải tâm tư. Chẳng qua sau đó hai người chắc chắn sẽ không còn quá nhiều quan hệ ràng buộc, đây đối với Khương Thần cũng có chỗ tốt cũng có chỗ không tốt.



Tóm lại một điều, hắn chủ động tìm tới Nam Cung Y Vận rốt cuộc cũng là tìm một tầng bảo hộ cùng với tranh thủ tài nguyên tu luyện.



“Ừm…cũng phải. Nếu như ngươi có thể trở thành đệ tử hạch tâm của Tuyệt Thế Đường, tài nguyên tu luyện nhận được sẽ rất nhiều.” Bạch U Cơ khẽ gật đầu: “Vương Hiền lúc trước cảnh giới thua xa chúng ta, thế nhưng một mình hắn độc chiếm tài nguyên tu luyện của vị trí đệ tử hạch tâm cho nên mới có thể bắt kịp nhanh đến thế. Sư đệ ngươi làm ra loại lựa chọn này không thể không nói, rất không tệ.”



“Điều ta quan tâm lúc này đó là ta trở thành đệ tử nội môn, sư tỷ người cũng không cần sáng nào cũng phải chạy ra ngoại môn tìm ta nữa.” Khương Thần cười cười, chậm rãi tiến lại gần Bạch U Cơ sau đó vươn ra hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, kéo lại gần.



Khuôn mặt Bạch U Cơ hiện lên chút phiếm hồng, ánh mắt hơi chút ướt át nhìn về phía Khương Thần, nở một nụ cười mắng:



“Ngươi không làm đệ tử của sư phụ, vậy cũng không nhất thiết phải gọi ta là sư tỷ…ngươi nói có phải không?”



“Ha ha, thế nhưng ta vẫn ưa thích gọi ngươi là sư tỷ a. Yêu đương với sư tỷ cảm giác có chút kích thích.”



Nhìn vẻ mặt ngả ngớn khác với dáng vẻ lạnh lùng khi ra ngoài của Khương Thần, Bạch U Cơ không nhịn được khẽ hờn dỗi:



“Lưu manh.”



“Hắc hắc…vậy hôm nay ta quả thực lưu manh cho sư tỷ ngươi xem.”



Khương Thần nói đoạn liền lập tức ôm lấy Bạch U Cơ mà bế lên giường. Trong phòng sau đó một mảnh tiên diễm ngọt ngào. Dĩ nhiên đây cũng chỉ dừng lại ở việc hai người trao nhau nụ hôn, Khương Thần tạm thời còn chưa nghĩ đến loại chuyện nam nữ hoan ái với Bạch U Cơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK