Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

“Một lần nữa được không?”

Một đạo thanh âm nỉ non khẽ vang lên từ trong cổ họng Bạch U Cơ khiến cho Khương Thần sững người. Bạch U Cơ nàng thế mà lại chủ động yêu cầu hắn làm cho nàng xuất ra thêm một lần nữa. Không tin vào lỗ tai của mình, vốn định hỏi lại thế nhưng biết Bạch U Cơ da mặt mỏng, Khương Thần cũng chỉ mỉm cười mà làm theo. Có thể khiến cho nữ nhân của mình cảm giác sung sướng, hắn đương nhiên rất vui lòng mà phục vụ rồi.

Phía trên ôm lấy cổ Bạch U Cơ, bên dưới lại một lần mơn trớn bộ vị tư mật vẫn còn đang dính đầy ngọc dịch kia. Sau một khoảng thời gian, Khương Thần lại một lần nữa khiến cho Bạch U Cơ rên rỉ. Lần này nàng vẫn là không ngừng co quắp, thân thể run lên từng nhịp, mà mỗi nhịp run, Khương Thần đều cảm thấy ngón tay của mình như bị bóp chặt sau đó hút vào bên trong.

“A ~”

Bạch U Cơ sau khi run rẩy lần đầu tiên, lần thứ hai đã không nhịn được. Chỉ thấy sau một hồi hô hấp dồn dập, một đạo thanh âm rên rỉ kiều mị vang lên không hề được che giấu. Nếu như hiện tại bên ngoài có người, bọn họ mười phần có thể nghe được đạo thanh âm mê người của Bạch U Cơ.

“Nhị tiểu thư, ngài ổn không?”

Bên ngoài quả thật có người. Thị nữ Tiểu Thúy đã chạy tới đây từ sớm để quét dọn sân vườn. Nàng cũng không biết bên trong kia đang có một hồi điên loan đảo phượng. Chỉ khi đạo thanh âm kiều mị kia của Bạch U Cơ vang lên, nàng mới chạy lại cửa phòng mà gọi vào bên trong.

“Không…ta không sao…chỉ là vừa rồi lỡ va đập vào ghế mà thôi…” Bạch U Cơ cố gắng giữ hơi thở cùng thanh âm của mình thật bình tĩnh sau đó nói vọng ra: “Ngươi, ngươi lui đi.”

“Vâng…”

Tiểu Thúy trong lòng nổi lên một trận tò mò, bất quá nàng cũng không dám làm trái lệnh Bạch U Cơ. Sau khi chào hỏi một tiếng liền lặng lẽ quay trở lại quét dọn sân vườn sau đó rời đi.

Trong phòng lúc này, khuôn mặt kiều diễm của Bạch U Cơ nổi lên một trận ửng đỏ, mà xen lẫn khuôn mặt thỏa mãn đó còn có chút sợ hãi. Tình huống vừa rồi quả thật dọa nàng đến thót cả tim. Nếu như Tiểu Thúy vừa rồi ngay lập tức tiến vào trong phòng, kia chẳng phải là đem mọi chuyện đều nhìn thấy hết sao? Bạch U Cơ vốn da mặt mỏng, sau này làm sao có thể gặp người. May mắn Tiểu Thúy cũng rất quy củ, trước hết gõ cửa hỏi thăm sau đó mới chờ lệnh.

“Sư tỷ…được rồi chứ…”

“Ừm…” Bạch U Cơ cúi đầu, toàn thân đều nóng bừng, tầng da trăng như ngọc thạch cũng nổi lên một tầng ửng đỏ đẹp mắt.

Bàn tay của Khương Thần lúc này vẫn đang dừng lại trên địa phương đẫm nước kia của nàng. Ngón tay không tiến vào trong nữa, ngược lại chỉ là vuốt ve ở bên ngoài giống như vuốt ve một món bảo vật.

“Ta…ta…” Bạch U Cơ nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể cúi gằm mặt. Sau đó cũng không biết làm sao, nàng bắt đầu khóc nức nở, thanh âm kèm theo tiếng khóc cũng truyền ra khiến cho Khương Thần không khỏi một trận mềm lòng.

“Ta…có phải yêu cầu rất xấu xa không?... Thần, ngươi không nên hiểu lầm…ta…ta không xấu xa như vậy…chỉ là…chỉ là cảm giác rất lạ…ta giống như muốn thử nó một lần nữa…ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”

Bạch U Cơ giống như sợ Khương Thần hiểu lầm bản thân mình rất dâm đãng, cuối cùng lấy đó làm ủy khuất, không ngừng kêu khóc. Khương Thần chỉ có thể cười khổ mà ôm chặt lấy thân thể còn nóng ran của nàng, đưa tay vuốt ve mái tóc mượt trải dài sau lưng nàng, chậm rãi nói:

“Không sao…được rồi. Đều là một chút chuyện bình thường, sau này sẽ quen thôi, sư tỷ không cần nghĩ ngợi nhiều.”

“Chính ta ngày hôm qua không phải cũng thế sao?”

“Được rồi, không khóc nữa. Nếu không Tiểu Thúy liền phát hiện ra bây giờ.”

Bạch U Cơ nghe vậy liền ngừng khóc, bất quá mảnh vai trần vẫn là run lên từng nhịp. Nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy, Khương Thần chỉ có thể thầm cười khổ. Trên đời này lại có một nữ tử tâm tư đơn thuần đến thế sao?

Sau một phen an ủi giai nhân, nàng liền ngừng khóc. Cả thân thể trần truồng nằm trong lòng Khương Thần, thỉnh thoảng vẫn run run.

“Sư tỷ, nghe nói hôm nay ngươi muốn chạy ra ngoài Bạch Lĩnh Thành mua đồ?”

“Ừm…cùng với đám người Hồng sư tỷ.” Bạch U Cơ khẽ nói.

“Vậy thì dậy thôi nào.” Khương Thần khẽ nở nụ cười, ánh mắt dường như có ý trêu chọc nhìn về phía giai nhân trong lòng.

“Ngươi…ngươi về phòng trước đi, ta thay y phục.” Sắc mặt Bạch U Cơ thoáng đỏ, thanh âm như muỗi kêu khẽ vang trong cổ họng.

Khương Thần khẽ mỉm cười rời khỏi phòng Bạch U Cơ, thế nhưng nàng vừa mới bước xuống giường, còn chưa kịp thay đồ thì hắn đã quay trở lại. Trần truồng đứng giữa nhà ngây ngốc nhìn Khương Thần, toàn thân Bạch U Cơ không khỏi một trận đỏ bừng vì ngượng ngùng.

“Ha ha, sư tỷ, ngươi không cần ngượng ngùng. Thân thể ngươi ta sớm đã sờ qua, còn ngượng ngùng cái gì.”

“Ngươi…lưu manh. Đi ra ngoài.” Bạch U Cơ nhíu đôi mày liễu, thanh âm hờn dỗi khẽ vang.

“Ha ha.”

Khương Thần cười lớn một tiếng sau đó chạy tới đem Bạch U Cơ bế lên giường. Không biết hắn kiếm ở đâu ra một cái khăn rất sạch sẽ, sau đó liền đem hạ thể của Bạch U Cơ cẩn thận lau sạch. Từng cử chỉ đều hết sức nhẹ nhàng cẩn thận giống như nâng niu một món bảo vật.

“Ngươi…”

Bạch U Cơ ban đầu còn kịch liệt giãy dụa nhưng trong giây lát, thân thể nàng liền mềm nhũn ra, tùy ý cho hắn lau chùi hạ thể. Nàng cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc. Thử hỏi tại thế giới này có nam nhân nào sau khi hành sự chuyện nam nữ xong đủ can đảm cúi đầu đem hạ thể của nữ nhân của mình cẩn thận lau sạch?

Chắc chắn là không!

Nhân loại tại Đại Thiên Nguyên Giới tuy rằng sinh mệnh ở đẳng cấp cao hơn thế giới hiện đại, bất quá trong tiềm thức vẫn giữ quan điểm khá lạc hậu, trọng nam khinh nữ. Trừ khi nữ nhân sở hữu lực lượng khủng bố, có thể nắm giữ vận mệnh của mình, bằng không cuối cùng đều sẽ bị người khác nhòm ngó.

Loại quan điểm này không chỉ ăn sâu vào tiềm thức của người bình thường, thậm chí nguyên giả các gia tộc cũng đều sẽ có loại suy nghĩ này cho nên mới có chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hôn nhân của nữ giới đều sẽ liên quan đến quan hệ, lợi ích của gia tộc. Rất ít trường hợp có thể tâm đầu ý hợp mà lấy được nhau.

Bạch U Cơ sống trong gia tộc danh giá, lễ giáo này đương nhiên phải biết. Tuy rằng không hẳn là trọng nam khinh nữ, bất quá nam nhân chắc chắn sẽ không đụng tay vào công việc thấp hèn. Chính vì thế cho nên khi nhìn thấy Khương Thần rất cẩn thận mà làm loại hành động tưởng như thấp hèn đối với nam nhân kia, nàng mới cảm thấy hạnh phúc như vậy. Trong lòng nàng lúc này có cảm giác trải đầy hoa. Ánh mắt nhìn Khương Thần càng thêm ôn nhu, yêu thương.

Nam nhân của cuộc đời nàng, xem ra nàng đã chọn đúng!



Thời điểm hai người rời khỏi phòng cũng là lúc mặt trời chéo xiên ô. Ánh nắng chói chang chiếu qua cửa phòng khiến cho hai người vừa mới bước ra không khỏi nhíu mày. Còn đang định nói với nhau điều gì thì cách đó không xa vang lên những tiếng cãi nhau tranh luận.

“Đám người này mới sáng ngày ra liều cãi nhau vì điều gì đây?” Khương Thần không khỏi nhíu mày.

Thanh âm cãi vã kia hắn đại khái có thể nhận ra chính là Hồng Ngọc Kiều cùng Trương Nhị Huyền, có lẽ bên cạnh còn có đám người Phùng Mạc Phong. Chỉ là không biết mới sáng ngày ra bọn họ có chuyện gì mà tranh luận sôi nổi đến vậy.

“Tới đó nhìn chẳng phải là biết rồi sao.” Bạch U Cơ cười, khẽ nói.

“Ừm, đi thôi sư tỷ.”

Cách tiểu viện không xa, đám người Phùng Mạc Phong đang kéo đàn kéo đống tiến về phía này, dường như là muốn tìm hai người Khương Thần cùng Bạch U Cơ. Song phương bắt gặp nhau trên một con đường lát đá nhỏ, Khương Thần cùng Bạch U Cơ rất nhanh bị đám người kia kéo vào tranh luận. Mà trong đám người này trùng hợp lại còn có Bạch Linh Cơ cùng Bạch Diễm Cơ. Dường như hôm nay bọn họ cũng nhập đội để đi Bạch Lĩnh Thành dạo chơi.

“Khương tiểu tử, ngươi kiến thức nhiều, nói một câu công bằng xem nào.” Hồng Ngọc Kiều hai tay chống hông, bộ dáng rất kiêu ngạo mà hướng về phía Khương Thần ra lệnh.

Bên kia, Bạch Linh Cơ từ đâu ló đầu ra nhoẻn miệng cười:

“Hi hi, chào Khương đại ca, hôm nay mới gặp.”

“Ừm, ngươi ngày ngày đều cắm rễ ở sòng bạc, khó gặp được cũng là đương nhiên.” Khương Thần mặt không có cảm tình, khẽ gật đầu nói.

Bên cạnh Bạch Linh Cơ, Bạch Diễm Cơ còn định giơ tay lên giống như muốn chào hỏi Khương Thần, bất quá Khương Thần sau khi gật đầu với Bạch Linh Cơ xong liền quay đi, dường như coi nàng là không khí một dạng. Điều này khiến cho nàng không khỏi nhíu mày, trong lòng nổi lên một trận không vui.

“Được rồi, có chuyện gì vậy?” Bạch U Cơ lúc này mới mỉm cười, thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng vang lên: “Chúng ta từ xa đều có thể nghe thấy các ngươi tranh luận.”

“Hừ hừ, lão đại, ngươi nhất định phải nói một câu thật công bằng.” Trương Nhị Huyền đem theo thân hình béo ục ịch lật đật chạy tới: “Chúng ta ở đây chia làm hai phe, các nàng nói rằng thời điểm nữ nhân sinh con sẽ chịu đựng một cơn đau rất lớn, ta thì không cho là vậy, ta nói rằng nam nhân bị đá vào trứng đau hơn nhiều. Cuối cùng chính là tranh luận không ra kết quả.”

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Khương Thần chợt đen lại. Một câu hỏi này tựa hồ rất khó trả lời a. Thời điểm còn sinh sống ở Lam Hải Tinh, nam nữ song phương cũng đều chia làm hai phe để trả lời câu hỏi này. Bất quá bao nhiêu năm qua đi vẫn là chưa có kết quả.

Bạch U Cơ sau khi nghe đến một câu hỏi này, đầu tiên là đỏ bừng mặt, sau đó che miệng cười khẽ. Có lẽ chỉ có tên bàn tử này mới dám đem chuyện kia ra làm nỗi đau mà so sánh mà thôi.

“Làm sao? Khương tiểu tử, ngươi nghĩ bên nào đau hơn.” Hồng Ngọc Kiều nói: “Hừ hừ, tin tưởng ngươi cho nên mới trưng cầu ý kiến, ta nghĩ ngươi không nên thiên vị a. U Cơ nhà ta thế nhưng là nữ nhân, sớm sẽ trải qua thời khắc sinh con cho ngươi a.”

“Sư tỷ…nói gì đây.” Bạch U Cơ không khỏi hờn dỗi khẽ gắt.

“Ha ha…ta đây là lấy ví dụ để cảnh cáo tên Khương tiểu tử này.” Hồng Ngọc Kiều cười lớn: “Miễn cho hắn lại đứng về phe tên bàn tử thối tha kia.”

Khương Thần lâm vào một phen trầm ngâm. Mọi người ở đây dường như có xu hướng lấy hắn làm đầu, tất cả đều hướng ánh mắt về phía hắn chờ đợi một câu trả lời hợp tình hợp lý. Mà hắn thì đang chìm vào dòng suy nghĩ, không biết bên nào sẽ đau hơn.

Theo nghiên cứu khoa học hiện tại trên Lam Hải Tinh thì nữ nhân sinh con sẽ chịu nỗi đau tương đương gãy hai mươi cái xương sườn. Gãy hai mươi cái xương sườn đau như thế nào thì hắn cũng từng thể nghiệm qua rồi, quả thật không khác gì chết đi sống lại. Bất quá so với nỗi đau bị đá vào trứng thì…quả thật hắn cũng không dám nghĩ. Hắn vẫn chưa bị đá vào trứng bao giờ thế nhưng nghe nói rất đau, rất rất đau.

Thật khó để lựa chọn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK