Người đăng: meomeo14311
“Lục soát cho ta. Nhất định phải tìm ra nàng trước đám người Minh Nguyệt Vương Triều.”Lúc này, nam tử mặt lạnh của Thiên Nguyên Vương Triều sau khi dẫn theo các sư đệ truy đuổi một phen liền mất đi dấu vết của Bạch U Cơ. Sắc mặt của hắn hiện tại hiện lên vẻ âm trầm.
Bạch U Cơ vốn đem theo thương thế, nhất định không thể chạy đi xa, thậm chí trên lưng nàng còn đang cắm sâu một phần binh khí của hắn, dùng nó để cảm nhận rất dễ có thể tìm ra vị trí của nàng.
Vốn dĩ hắn vẫn lờ mờ cảm nhận được hướng đi của Bạch U Cơ, thế nhưng vừa mới cách đây vài phút, liên hệ của hắn với ba cây đinh cắm trên lưng nàng đột nhiên mất đi.
Loại mất đi liên hệ này hoàn toàn không phải là đinh bị người nhổ ra mà là bị người che giấu đi. Tất nhiên che giấu kia chính là dùng thủ đoạn che giấu đi khí tức chứ không phải tùy tiện ném nó vào nhẫn trữ vật liền xong.
Nhìn mấy tên sư đệ hớt hải chạy đi tìm kiếm, nam tử mặt lạnh đứng lại giữa rừng, ánh mắt đăm chiêu nhìn về một phía. Vị trí hắn đứng hiện tại chính là nơi xuất hiện cuối cùng của ba cây đinh trước khi hắn mất đi liên hệ.
“Chẳng lẽ lại có đệ tử Linh Vân Tông ở phụ cận quanh đây đem nàng cứu đi?” Nam tử mặt lạnh sau một phen trầm tư liền mạnh dạn suy đoán: “Hoặc giả nàng gặp phải kẻ địch, sau đó liền bị đánh văng ra khỏi thí luyện?”
“Loại khả năng thứ hai dường như không xảy ra đi. Hôm trước toàn bộ vị trí mấy tên Nguyên Hồn Cảnh kia đều là ở trung tâm, bọn họ cũng không thể chạy tới đây nhanh như thế được.”
“Nơi này là Đồng Trắng, giáp ranh với Suối Ma…ngày hôm qua tên Khương Thần kia chẳng phải là ở Suối Ma hay sao?”
“Hừ…nếu như có đệ tử Linh Vân Tông đem nàng cứu đi…vậy thì chỉ có thể là kẻ này.”
Sau một phen đoán già đoán non, nam tử mặt lạnh rốt cuộc đưa ra đáp án. Đó chính là Bạch U Cơ được Khương Thần cứu đi. Bởi lẽ đệ tử Linh Vân Tông gần với khu vực này nhất chỉ có thể là Khương Thần ngày hôm trước đã được thông báo vị trí.
“Hừ…không biết ngươi có phải là người đem đệ tử Thiên Nguyên Vương Triều đá ra khỏi thí luyện hay không…thế nhưng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.” Nam tử kia nói đoạn liền lấy ra một bình ngọc nhỏ màu đen.
Sau khi đem một loại chất bột màu đen trong bình ngọc đó rải lên cho gió thổi bay đi, nam tử kia khẽ cười nhếch mép, thân ảnh sau đó cũng biến mất trong rừng sâu.
…
Đệ tử Linh Vân Tông hiện tại chỉ còn hai mươi người, trong đó Khương Thần cùng với Bạch U Cơ đang ở cùng với nhau, còn lại mười tám vị đệ tử nội môn khác đã quy tụ với nhau.
Bọn họ ngày thường có thể đối lập, có xích mích, thế nhưng thí luyện này lại không phải là giành danh dự cho cá nhân mà là cả tông môn. Vậy nên toàn bộ xích mích đã tạm thời bỏ qua một bên để hội họp với nhau bàn tính đối sách gia tăng điểm số.
“Chi Sách sư huynh, hiện tại chỉ còn thiếu U Cơ sư tỷ là tập hợp đầy đủ mọi người. Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Một vị nữ đệ tử lúc này hướng tới Vương Chi Sách khẽ nói.
Vương Chi Sách ngồi một bên nhẹ nhàng vung vẩy thanh trọng xích, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
“Không vội…chúng ta không nhất thiết phải đi săn, điểm số sẽ tự dâng tới miệng mà thôi.”
“Là thế nào?”
“Hiện tại Minh Nguyệt Vương Triều cùng Cửu Nguyệt Vương Triều đang bắt tay để truy đuổi đệ tử Linh Vân Tông chúng ta. Hiện tại chỉ cần thả ra tiếng gió, đám người kia chắc chắn sẽ tới đây săn đuổi chúng ta.” Vương Chi Sách cười lạnh nói: “Mặc dù nhân số bọn chúng đông thế nhưng nhất thời cũng không thể toàn bộ xuất động hướng về phía chúng ta được…”
“Ý sư huynh là…lập trận địa, mai phục sẵn?”
“Không nhất thiết phải làm thế.” Vương Chi Sách lắc đầu nói: “Hiện tại đệ tử ngoại môn còn lại chỉ có Khương sư đệ, hắn lại nắm điểm số cao như vậy, trước tiên cần tìm được hắn, đem số điểm của hắn bảo toàn, những người còn lại đi săn yêu thú không quá xa đoàn đội. Tuần công bố điểm tiếp theo, nếu như chúng ta vẫn không kéo giãn được khoảng cách, bấy giờ đi cướp đoạt điểm số cũng chưa muộn.”
Nghe Vương Chi Sách nói vậy, đám đệ tử Linh Vân Tông bấy giờ mới nhớ đến Khương Thần vẫn còn đang ở trong thí luyện, mà số điểm của hắn trên tổng điểm Linh Vân Tông có được lại rất cao, chỉ sau Vương Chi Sách có gần một trăm điểm mà thôi.
Phải biết Vương Chi Sách nắm giữ hơn ngàn điểm đó là vì hắn tiêu diệt được không ít yêu thú cùng với đánh bại cường địch. Khương Thần có thể tự mình tranh thủ được số điểm lớn như vậy, kia quả thật là điều đáng ngạc nhiên. Chắc hẳn hắn đã cướp điểm số của không ít đệ tử Nguyên Khí Cảnh đi.
Nếu như để cho các thế lực khác nhắm tới, kia chắc chắn sẽ là một hồi vây công diện rộng của mấy thế lực lớn.
“Ta đã kiểm tra linh bàn, hiện tại Bạch sư muội đang ở khu vực gần với Khương Thần xuất hiện hôm qua, có lẽ là đến tìm Khương Thần. Nàng ta là phù sư, nếu như có nàng ta, Khương Thần có lẽ sẽ an toàn hơn không ít.”
Vương Chi Sách nói đoạn, khuôn mặt lại lâm vào chút trầm tư. Bởi vì tông môn không phân phát linh bàn cho đệ tử ngoại môn cho nên hắn cũng không biết được vị trí cụ thể của Khương Thần. Bên trên chỉ là hắn phỏng đoán dựa trên mối quan hệ của hai người kia mà thôi.
Thứ khiến cho hắn cảm thấy có đôi chút lo lắng lúc này chính là vị trí của Bạch U Cơ hiện tại không hề có dấu hiệu di động.
Nhìn vào linh bàn rất dễ nhận ra tất cả mọi người đã tập hợp đầy đủ, nếu như Bạch U Cơ tìm thấy Khương Thần, nàng chắc chắn sẽ theo đó đem người kia nhanh chóng chạy tới nơi này. Hiện tại còn không chịu di chuyển chỉ có hai khả năng xảy ra.
Thứ nhất đó là chưa tìm thấy Khương Thần, thứ hai chính là gặp phải phục kích, hiện tại đang bị thương.
Khả năng nào cũng hoàn toàn có thể xảy ra, thế nhưng Vương Chi Sách hiện tại nghiêng về khả năng bị phục kích là cao hơn, bởi lẽ Khương Thần đem theo số lượng điểm lớn, chắc chắn sẽ là miếng mồi ngon mà nhiều thế lực nhắm tới, Bạch U Cơ tìm tới hắn thời điểm lúc đó không thể không nói rất dễ rơi vào thập diện mai phục.
“Vậy được, theo phân phó của Vương sư đệ, tất cả mọi người tại phụ cận quanh đây săn bắt yêu thú. Chú ý không được cách nhau quá xa phòng tránh phục kích. Hiện tại chúng ta đi với số lượng lớn, ngoại trừ Minh Nguyệt Vương Triều cùng Cửu Nguyệt Vương Triều huy động toàn bộ lực lượng lưỡng bại câu thương, còn lại không cần phải sợ hãi.” Một vị sư huynh Yêu Nghiệt Đường bối phận cao hơn Vương Chi Sách lúc này hướng về tất cả mọi người phân phó.
Những người còn lại đều không có ý kiến. Sau khi thương thảo lại với nhau, bọn họ quyết định đi thành từng đội bốn người để săn bắt yêu thú cấp ba.
Hiện tại chỉ kém một đoạn đường là vào đến trung tâm cố cung, nơi này có thể nói là vương quốc của yêu thú cấp ba. Mặc dù không phải lúc nào cũng gặp được yêu thú cấp ba, thế nhưng dụng tâm dẫn dụ là có thể kéo tới một đám.
…
Hôm nay là ngày thứ hai sau buổi tối hôm Khương Thần chữa thương cho Bạch U Cơ. Lúc này sắc mặt mỹ nhân đã hồng nhuận trở lại, hơi thở đều đặn. Dựa theo tình thế này, không qua bao lâu thời gian, nàng có thể tỉnh lại sau hôn mê.
Vì để tránh cho yêu thú tới đây quấy rầy, hai hôm nay Khương Thần đều ở lại trong hang không ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, lúc này bụng hắn sớm đã đói meo, phải ăn mấy loại linh dược yếu kém trừ bữa.
Người khác liền có thể nhịn vài ngày, riêng hắn lại không thể. Bởi lẽ ăn uống đầy đủ mỗi ngày sớm đã trở thành thói quen của hắn. Tùy tiện nhịn một hai ngày cơ thể trong thoáng chốc không thể thích ứng được.
Quan sát tình hình Bạch U Cơ dường như không có điều gì bất thường, ngày hôm nay Khương Thần quyết định chạy ra ngoài tìm Mai Khả Ái cùng với kiếm một chút lương thực để tích trữ.
Hai ngày không ra khỏi hang núi, bấy giờ chạy ra, Khương Thần bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Phiến sâm lâm này gọi là Đồng Trắng, gọi nơi này là đồng trắng là bởi vì cây cối vô cùng thưa thớt, chủ yếu là đất bằng và đá sỏi, nhìn qua không khác gì một hoang mạc.
Đồng Trắng là nơi duy nhất ở Tử Vong Sâm Lâm có không khí thông thoáng và không mang theo màu u tối. Thế nhưng không mang theo u tối không có nghĩa là nơi đây tươi đẹp.
Không gian khô nóng như hoang mạc, trên đất phần nhiều là sỏi đá, thảm thực vật thưa thớt khiến cho nơi đây trở nên hoang vắng.
Chính bởi vì nơi đây hoang vắng cho nên cảnh trước mắt Khương Thần hiện giờ mới làm cho hắn ngạc nhiên kèm theo vẻ ngoài ý muốn. Bởi lẽ trước mắt hắn là rất nhiều yêu thú đang không ngừng cắn xé nhau. Mặc dù chỉ là yêu thú nhất giai thế nhưng số lượng lại rất lớn.
Bọn yêu thú này con nào con nấy đều đỏ lòm hai mắt giống như nhận lấy một loại kích thích khiến cho trở nên khát máu vậy.
“Xem ra trước đó đã có kẻ tìm tới nơi này.”
Khương Thần nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng lập tức có suy đoán.
Chắc chắn người truy đuổi Bạch U Cơ đã từng truy tới nơi này sau đó bị trận pháp của hắn làm cho mất dấu. Không làm gì được mới đưa ra loại hạ sách này khiến cho yêu thú tập trung ở nơi đây hi vọng có thể đánh động được hai người đi ra.
Không thể không nói cách làm này rất thông minh. Dưới thương thế hiện có của Bạch U Cơ, chỉ cần một tôn yêu thú nhất giai thôi cũng có thể tùy ý đánh bại nàng. Đem bọn chúng kích thích với số lượng đông đảo trên một diện tích lớn, Bạch U Cơ dù có ẩn nấp sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, khi đó chắc chắn sẽ bị yêu thú đánh ra khỏi thí luyện.
Nhìn đám yêu thú đang quần đấu trước mặt sau đó lại nhìn về phía thân ảnh yểu điệu đang nằm trong hang, Khương Thần khẽ thở ra một hơi. Hắn lấy ra một đám phù lục bố trí một tầng trận pháp nữa sau đó mới ẩn đi khí tức của mình, âm thầm rời đi.