Người đăng: meomeo14311
“Hai cái vưu vật thật xinh đẹp. Có thể ôm cả hai ngủ một đêm, vậy thì thật là dục tiên dục tử.”Thanh âm không chút che dấu của nam tử nọ vang lên lập tức khiến cho những người khác ôm bụng cười. Một vài người cũng đưa mắt nhìn Bạch U Cơ cùng Hồng Ngọc Kiều, ánh mắt hiện lên chút tà hỏa.
Nhóm người Linh Vân Tông mặc dù đã đi được một quãng thế nhưng thanh âm kia vì không hề che dấu cho nên mọi người vẫn cứ là nghe được. Lúc này, Khương Thần tiên phong đi đầu liền lập tức dừng lại, mà những người khác cũng hiện ra vẻ mặt tương đối khó nhìn.
Đoạn, chỉ thấy Khương Thần dẫn theo nhân mã quay ngược trở lại. Nam tử kia thấy vậy liền nghiêm sắc mặt, thanh âm ồm ồm lại vang lên:
“Ồ, có chuyện gì sao tiểu huynh đệ?”
Khương Thần nghiêng mắt nhìn người này một lát, vẻ mặt lãnh đạm không chút cảm xúc. Đứng bên cạnh Khương Thần, Bạch U Cơ dường như sợ hắn nổi giận cho nên lặng lẽ đưa ra bàn tay mềm mại của mình nắm lấy bàn tay của hắn, ý muốn nhắc nhở hắn không nên xúc động. Mà đáp lại điều này, Khương Thần chỉ khẽ mỉm cười lộ ra bộ mặt hòa nhã hướng tới nam tử kia cười nói:
“Không có gì. Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút, bọn ta rất biết điều…”
Nói đến đây, ánh mắt của Khương Thần chợt biến, sâu trong đồng tử hiện lên tinh quang kì lạ. Thanh âm hiền hòa cũng biến lạnh giá, hắn nói:
“Vì thế hi vọng các ngươi cũng biết điều một chút. Mồm miệng cho sạch sẽ.”
“Tiểu tử, mạnh miệng lắm.”
“Đi thôi.”
Không chút để ý tới nam tử cao lớn nọ, Khương Thần nói xong liền dẫn người rời đi.
“Hừ…rất tốt, Linh Vân Tông đúng không? Dám dọa nạt Thánh Quang Vương Triều bọn ta ư. Vào trong kia ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
“Bớt nói nhiều đi a.”
Giữa lúc nam tử cao lớn còn đang hung hăng thì một đạo thanh âm lạnh lùng mang theo chút lười biếng vang lên. Ở phía sau đám đông là một tên nam tử đang lặng lẽ tựa lưng vào tường. Hắn đã quan sát Khương Thần từ đầu đến giờ, hiện tại mới lên tiếng:
“Ngươi mồm miệng không sạch sẽ, nhân gia tức giận là điều dễ hiểu. Mặt khác…” Vẻ mặt bình thản của nam tử trẻ tuổi này lập tức hiện lên chút tà dị: “Nếu như không phải hôm nay ở đây có đông người hậu thuẫn, ngươi vừa rồi chắc chắn đã bị tên kia giết chết.”
“Cái gì? Lão đại, ngươi nói cái này cũng không phải quá khoa trương a. Hắn có thể chịu được một quyền của ta hay không đã khó nói, đến mức giết chết ta? Ha ha…Tôn Nham này có dễ bị người giết vậy sao?”
Chiếu theo thực lực của nam tử cao lớn so với nhóm người đông đảo này, thực lực của hắn có lẽ là đứng ở dưới tầng chót. Tuy thực lực đệ bét thế nhưng về mức độ mạnh miệng thì phải xếp hắn lên đệ nhất.
“Ra ngoài tốt nhất không nên khinh thường người khác.” Nam tử nọ vuốt vuốt bàn tay sau đó cách không tát cho nam tử cao lớn một cú trời giáng: “Còn nữa…từ bao giờ ngươi có tư cách hoài nghi lời nói của ta vậy?”
Nam tử cao lớn sau khi lĩnh cú tát lập tức quay hai vòng trên không trung trước khi ngã lăn ra đất. Hắn lúc này mới lập tức sợ sệt mà cúi đầu. Rõ ràng vừa rồi cao hứng cho nên hắn đã quên mất tính khí thất thường của vị lão đại nhà mình.
“Được rồi, các vị. Ta nghĩ chúng ta nên đem cổng thành phong bế. Những người tới muộn liền để cho bọn họ tự thân vận động đi thôi.” Nam tử sau khi đánh ngã đồng bọn liền lập tức đứng dậy hướng tới mọi người, nói
“Ừm. Cũng không còn nhiều thời gian, bên trong kia có lẽ đã không đợi được. Chúng ta tiến vào đi thôi.”
“Được.”
Chín mươi người không biết làm ra thủ đoạn gì liền khiến cho cổng thành xuất hiện một tầng gia cố Hỗn Nguyên Chi Khí cực kì khủng bố. Tầng Hỗn Nguyên Chi Khí mạnh mẽ này vô cùng vững chãi, đứng bên cạnh nó có cảm giác dẫu cho Nguyên Đan Cảnh bình thường cũng khó có thể đánh mở.
Sau khi đóng lại cổng thành, chín mươi người nọ liền kéo nhau tiến vào bên trong di tích Thiên Ma Giáo.
…
Bên trong tường thành cao hàng chục thậm chí lên tới hơn trăm trượng kia là một lối kiến trúc vô cùng kì dị. Có lâu đài, có tháp cao, có thành quách, tất cả đều dựa vào sườn của một ngọn núi hình mặt quỷ mà xây dựng.
Ngọn núi mặt quỷ kia bề ngoài vô cùng to lớn, cao cũng mấy trăm trượng. Giữa lưng chừng núi đối diện với cổng thành là ba hang động lớn, vị trí giống với hai mắt cùng khuôn miệng. Chẳng qua bề ngoài của nó tương đối dữ tợn, nhìn giống mặt quỷ. Hai bên trái phải có vô vàn quái thạch san sát, kế đó chính là lầu các cùng tháp cao mọc lên như nấm.
Sào huyệt của Thiên Ma Giáo toàn bộ đều nằm trên một ngọn núi khổng lồ như thế, thế nhưng nó lại lộ ra một sự vững chắc kiên cố vô cùng.
Đám người ngũ đại vương triều đi vào bên trong di tích, nhìn thấy mọi người thần sắc ngưng trọng nhìn quỷ sơn trước mắt, một tên nam tử phong tư trác tuyệt, anh tuấn tiêu sái bước tới cười nói:
“Các vị. Lý do chậm trễ chờ đợi tập hợp đông đủ có lẽ các vị đã hiểu.”
Thanh âm của hắn vang lên dường như là một câu thần chú hết sức kì dị, mọi người đều không hẹn mà cùng gật đầu.
Vốn những người tiến vào đây đã cảm thấy kì quái khi mà tàn tích ở trước mắt hẳn có rất nhiều tài bảo nhưng lại không một ai dám đi lên. Nhưng khi bọn họ tiến đến gần thì mới nhận ra ngọn quỷ sơn khổng lồ trước mắt được một tầng kết giới mạnh mẽ bảo vệ. Đây có thể coi như lớp gia cường thứ hai bảo vệ sơn môn Thiên Ma Giáo trước kẻ địch.
Lúc này, kết giới tuy đã suy yếu vô cùng thế nhưng với thực lực của Nguyên Linh Cảnh thì rất khó giải quyết được nó. Không có sự đồng lòng chung sức, thành thử ra mấy trăm đệ tử của các đại thế lực đều tụ tập đứng như trời trồng ở đây.
“Hừ. Ngũ đại vương triều các ngươi đã thu dược liệu của chúng ta, đây không phải là việc của các ngươi sao.” Một vị nam tử thực lực cực kỳ mạnh mẽ, bộ dáng không chút sợ sệt đám người ngũ đại vương triều, nói.
“Ha ha…thú thật với vị huynh đệ đây rằng thực lực chúng ta không đủ. Bằng không chúng ta còn ở đây đợi các vị sao?” Nam tử anh tuấn nọ cười nói: “Còn về phần thu dược liêu nha, đó là phí phá cổng vào, cái này với kết giới phòng hộ là hoàn toàn khác nhau.”
“Hừm, không khác gì đám quỷ nghèo.” Một người hừ lạnh khẽ lẩm nhẩm.
Thanh âm này không to không nhỏ nhưng nó đủ để mọi người nghe thấy. Sắc mặt ai nấy dường như có chút đồng tình, nhưng không một ai dám hưởng ứng bằng lời nói cả.
Nam tử kia dường như cũng biết mình nói hớ, khuôn mặt hắn lúc này nhất thời xám ngắt, ánh mắt sợ sệt nhìn về phía đám người ngũ đại vương triều giống như chuột nhìn thấy mèo.
Trông thấy người nọ sợ sệt đến vậy, nam tử anh tuấn kia mới mỉm cười ôn hòa mà nói:
“Đúng vậy, chúng ta rất nghèo a.”
Đoạn, hắn dẫn theo người ngũ đại vương triều đi về phía đám đông, trên tay cùng lúc đó xuất hiện rất nhiều những thanh ngọc giản tinh xảo.
“Sở dĩ không cho tán tu tiến vào là vì bọn hắn không hề có công đánh mở trận pháp ngoài bình nguyên, nguyên nhân thứ hai chính là đám người này rất vô tổ chức.” Nam tử anh tuấn nhẹ nhàng nói.
Dứt lời, hắn nhìn về phía đám đông trước mặt, tiếp:
“Bọn ta đã tìm ra giải pháp oanh mở trận pháp, chẳng qua thực lực không đủ nên muốn chờ đợi các vị để cùng chung sức. Mỗi vương triều hẳn sẽ có một người dẫn đội phải không, mời tới đây giúp ta một chuyện.”
Sau đó, nam tử này phân biệt đưa cho mỗi vị dẫn đội của các vương triều, tông phái một cái ngọc giản. Ngọc giản đại ý nói giản lược qua về một loại trận pháp hợp kích giúp cho sức mạnh của hàng trăm, hàng ngàn người đều có thể tập trung được vào một diểm. Lúc đó sức công phá sẽ đạt được tối đa. Hiển nhiên kết giới hộ sơn này rất vững chãi, phải tập hợp hết nhân lực của các vương triều may ra mới có thể đánh mở.
“Trận pháp đánh mở, người góp công đều có thể tiến vào. Dĩ nhiên sau khi tiến vào, cơ duyên ai gặp, ai đoạt được đều là do người đấy tranh thủ. Sẽ có trường hợp có xung đột xảy ra, thế nhưng đó là về sau. Hi vọng hiện tại các vị có thể cố hết sức mà oanh mở kết giới này, bằng không cũng đừng ai nghĩ có thể tiến vào bên trong.” Nam tử nọ sau khi chắc chắn mọi người đã nắm rõ mọi chuyện, bấy giờ hắn mới nói.
“Được rồi, vậy thì triển khai luôn đi. Cũng không biết bao giờ có thể đánh mở được kết giới này. Chúng ta chỉ có thể ở trong Thiên Ma sơn mạch này mười ngày, hiện tại đã trải qua mấy ngày rồi, không còn nhiều thời gian nữa.”
“Tốt. Mời các vị tự bố trí nhân lực phe mình tiến vào vị trí thích hợp.”
Mọi người sau đó rất nhanh đã chia ra thành hàng chục nhóm lớn nhỏ. Các nhóm lớn chính là những vương triều còn bảo tồn mười tám người, mà chen giữa đó có mấy nhóm đi nhỏ lẻ chín mười người, những người này đều có đồng đội vong mạng trong Thiên Ma sơn mạch hoặc là chết lúc tiến vào khe nứt kết giới.
Dựa theo phương pháp xây dựng trận pháp trên ngọc giản, từng nhóm di chuyển về các vị trí thích hợp, bao phủ một góc của ngọn quỷ sơn. Nhân số cùng thực lực xem ra rất khủng bố, khí thế thậm chí có thể bài sơn đảo hải.
“Các vị, mời xuất chiêu.”