Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: meomeo14311

Sau khi dọa lui được Khải Trạch Dương, Khương Thần thu thập một chút thịt rắn sau đó tìm kiếm một hang động quyết định nghỉ ngơi đồng thời hồi phục thương thế.



Cự mãng tuy rằng có độc tố cực mạnh thế nhưng thịt của nó hoàn toàn sạch. Thậm chí đó là nhị giai yêu thú, thịt của cũng chứa rất nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí.



Sau một ngày vất vả đi lại, Khương Thần rốt cuộc tìm thấy một hang núi nhỏ nằm lẩn khuất sau một hàng cổ thụ.



Dọn dẹp tươm tất một hồi, Khương Thần liền chân thấp chân cao đi tìm chút củi đốt cùng với nước uống.



Buổi tối hôm nay hắn dự định sẽ ngủ lại trong hang núi này. Dù sao bản thân hiện tại đang mang theo thương thế. Yêu thú lại thường hoạt động về đêm. Độc hành ở bên ngoài lúc đó không thể không nói là rất nguy hiểm.



Trước khi trời tối, Khương Thần rốt cuộc tìm được một bó củi khô cùng chút nước sạch đem về.



Không khó để có thể đốt lên một đống lửa to khi mà hiện tại hắn có thể tùy ý tạo ra được lửa. Sau khi dùng nước sạch xử lý thịt rắn, Khương Thần làm nên một chiếc vỉ nướng, bắt đầu nướng từng miếng thịt một. Mùi hương từ thịt cự mãng hiện tại tỏa ra thơm phức.



Giữa tiết trời lạnh lẽo về đêm ở Tử Vong Sâm Lâm, ngồi trong hang núi tận hưởng một bữa thịt nướng không thể không nói đúng là mỹ diệu.



Bởi vì lý do không có quần áo đem theo cho nên thời điểm đi lấy nước, Khương Thần chỉ có thể đem bản thân ngâm mình dưới suối nhỏ khiến cho máu trên người trôi đi hết, hiện tại nướng thịt xong mới cởi áo bào ra hong khô.



Đưa bản thân trở lại trạng thái tốt nhất, Khương Thần tận hưởng bữa ăn tối của mình sau đó liền đả tọa tu luyện hồi phục thể lực cùng chữa trị thương thế.



Trải qua một tuần tối ngủ hang núi, ngày đi săn yêu thú, Khương Thần rốt cuộc tích lũy được mười lăm điểm, mà chân lúc trước bị cự mãng đánh gãy lúc này đã phục hồi nguyên vẹn.



Trở về hang núi quen thuộc vào lúc trời đã chập tối, Khương Thần thầm quyết định ngày mai sẽ rời đi.



Vừa mới bước vào hang, bên ngoài đổ xuống một trận mưa khiến cho khu rừng chướng khí mù mịt, không khí ẩm thấp nay càng thêm tối tăm ẩm ướt.



Tử Vong Sâm Lâm hiện tại không khác gì mấy rừng mưa nhiệt đới tại Lam Hải Tinh thời điểm Khương Thần hắn còn chưa thoát khỏi trói buộc trùng sinh. Không ít lần hắn đã phải sinh tồn trong những khu rừng như thế này. Khác một điều đó là mưa ở đây còn mang theo chút độc hại. Bởi lẽ mặt đất lúc này có thể thấy rõ nó đang bị nước mưa ăn mòn. Đến cả cây rừng cũng xuất hiện đôi chút héo rũ.



Hiển nhiên nước mưa kèm theo chướng khí vất vưởng trên bầu trời kia chính là nguyên nhân tạo nên mưa độc này. Mưa độc có thể không đối với nguyên giả bọn hắn không gây nên quá nhiều tổn thương, thế nhưng dính phải bọn chúng cũng rất khó chịu, không ai nguyện ý hứng chịu trận mưa này cả.



Khương Thần cảm thấy bản thân thật may mắn khi mà không lựa chọn rời đi trong hôm nay, nếu không chắc chắn hắn không thể tránh thoát được trận mưa quái ác này.



Rào rào rào!!!



Lúc này đã là nửa đêm, bên ngoài trời vẫn đổ mưa. Mưa thời gian dài với một lượng lớn như vậy, hang động đã có dấu hiệu có nước chảy vào. Khương Thần thậm chí trước đó còn cẩn thận đào một hố sâu trước cửa hang tránh cho thời điểm mải tu luyện nước chảy vào trong hang mà không biết. Thay vào đó nước sẽ trực tiếp chảy vào trong hố.



Rào rào…bẹp bẹp…



Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động lạ. Tiếng động giống như có người dẫm lên mặt nước gây nên.



Khương Thần vẫn một mực tu luyện, thế nhưng tinh thần lực sớm đã thả ra, muốn xem thứ gì sắp tới.



Trong hang sáng ánh lửa ấm áp, bên ngoài trời mưa lạnh lẽo, trước cửa hang xuất hiện một đạo thân ảnh bé nhỏ. Thân ảnh này một tay mò mẫm cửa hang loạng choạng bước vào, bộ dáng có vẻ vô cùng chật vật.



Khương Thần không mở mắt thế nhưng lại có thể biết được người tới là ai. Đây là một tiểu cô nương tuổi tầm mười bốn, thân mặc một bộ quần áo màu hồng phấn lúc này đã ướt nước.



Tiểu cô nương lúc này đang loạng choạng bước đi, bộ dáng dường như rất mỏi mệt, khuôn mặt thậm chí còn dính một chút máu giống như đang chịu thương thế.



Nàng sau khi lần mò đi vào trong cửa hang, cũng không biết bởi vì kiệt sức hay vấp nhã mà ngã lăn xuống hố sâu do Khương Thần đào mà hiện tại đã ngập nước.



Cảnh quay bên ngoài vừa vặn chiếu đến thời điểm tiểu cô nương kia ngã xuống hố nước. Ai nấy đều khẽ giật mình một cái.



Bằng mắt thường có thể nhìn thấy nàng chính là bởi vì kiệt sức cho nên mới ngã tại nơi đó. Hiện tại nếu như không có người cứu lên, một nguyên giả cứ thế liền chết đuối.



Trong hoàng cung Cửu Nguyệt Vương Triều lúc này đang tụ tập không ít người. Gian nghị sự điện mọi hôm trống vắng hiện tại vô cùng náo nhiệt.



Nơi đây hiện tại không chỉ có các vị trưởng lão tông môn, quan lại quyền quý mà còn có không ít đệ tử đã bị loại trong một tuần vừa qua.



Chín vị đệ tử ngoại môn Linh Vân Tông kèm theo đó là Mộc Kiếm Thanh hiện tại đang đứng sau lưng các vị trưởng lão tông môn, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Lúc này bọn họ đang nhìn về phía mấy vị đại quan của Minh Nguyệt Vương Triều với ánh mắt bất thiện.



Linh Vân tông bị loại mười người thế nhưng không phải là thế lực bị loại nhiều nhất. Bị loại nhiều nhất phải kể đến chính là Kim Tiên Giáo.



Kim Tiên Giáo không nằm trên lãnh thổ của một vương triều nào, chính xác mà nói tông môn này đã từ tay một vương triều gọi là Thiên Nguyên, mua lại một mảnh đất cực rộng lớn làm tông thổ.



Kim Tiên Giáo trong số chín thế lực thì thuộc loại yếu nhất đồng thời lại đen đủi nhất, vừa mới truyền tống vào Tử Vong Sâm Lâm liền gặp phải đoàn đội của tông môn khác, kết quả liền bị loại bỏ. Tổng số người còn lại của Kim Tiên Giáo bên trong Tử Vong Sâm Lâm hiện tại chỉ còn chưa tới mười người, trong đó có năm người là đệ tử Nguyên Khí Cảnh.



Trùng hợp một cách mỹ diệu, tiểu cô nương ngã trong vũng nước kia lại là một vị đệ tử Kim Tiên Giáo.



Lúc này đám người Kim Tiên Giáo nhìn về quang cầu, không khỏi phát ra một trận lo lắng.



Nếu như tiêu cô nương kia không được cứu lên kịp thời, rất có thể nàng sẽ chế đuối dưới hố sâu ngập nước kia.



Các đệ tử Kim Tiên Giáo biết lần này bọn họ không thu được lợi lộc gì cho nên hiện tại chỉ có thể cầu nguyện cho tiểu sư muội an toàn. Một số người nhìn về thân ảnh Khương Thần trong hang động, khuôn mặt ánh lên chút hi vọng. Hiện tại chỉ cần Khương Thần đem nàng kéo ra khỏi hố, nàng liền có thể an toàn.



Thế nhưng khiến cho bọn họ thất vọng là Khương Thần vẫn ngồi đả tọa không chút động tĩnh, hai mắt vẫn nhắm nghiền chưa từng một lần mở ra.



“Chuyện này…”



“Làm sao hắn có thể thấy chết không cứu chứ?”



“Thật quá đáng.”



Mọi người chỉ chú ý đến việc Khương Thần không ra tay cứu tiểu cô nương kia thế nhưng lại không để ý trên bản đồ nhỏ xuất hiện ba chấm sáng đang di chuyển gần tới vị trí hang động. Từ màu sắc của ba chấm sáng này có thể đoán được ngay kia là đệ tử Cổ Nguyên Vương Triều.



Mà cũng chính Cổ Nguyên Vương Triều là vương triều đã loại bỏ hầu hết đệ tử Kim Tiên Giáo.



Trong hang động lúc này, Khương Thần rốt cuộc mở mắt. Khẽ thở ra một hơi, hắn đem theo bộ mặt không tình nguyện đi đến cạnh hố nước sâu kia.



Mặc dù tay phải còn đang băng bó thế nhưng hắn cũng chỉ cần một tay liền có thể túm cổ áo sau gáy tiểu cô nương kia sau đó lôi lên.



Để nàng nằm bên cạnh đống lửa, Khương Thần lại tiếp tục đả tọa tu luyện, khóe miệng lúc này không hiểu thấu lộ ra nụ cười quỷ quái.



Tại một phiến rừng cây gần đó, mưa vẫn rả rích rơi, đường rừng vốn lẫn đất đá lúc này trở thành bùn nhão, di chuyển đều khó có thể vững vàng.



Trong cơn mưa rừng ẩm ướt, ba đạo bóng người đạp lên từng cành cây phi đi như lướt gió. Trên người họ mang theo áo mưa làm từ lá cây cùng cỏ dại, đầu đội một chiếc nón cũng làm từ cỏ, nhìn qua mười phần thần bí.



Một trong số ba người phát ra thanh âm trầm trầm:



“Ngươi xác định nàng chạy theo hướng này?”



“Mười phần chắc chắn.” Một người khác đáp: “Cảm ứng của ta ngươi còn nghi ngờ sao?”



“Tốt, đi thôi.”



Nói đoạn, cả ba lại giống như khỉ chuyền cây, liên tục từ cành này nhảy sang cành khác. Trong đêm mưa, hình ảnh ba người hiện ra như những bóng ma.



Khương Thần sau khi hoàn thành nốt vòng tu luyện cuối cùng vừa nãy còn dở dang. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra cửa hang, sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ hờ hững cùng đôi nét u buồn.



Tiểu cô nương cùng hắn trong hang động, lại là một đêm mưa thế này không khỏi khiến cho hắn nghĩ tới tiểu nha đầu Khương Y Na. Không biết hiện tại nàng trải qua có tốt hay không.



Ngoảnh đầu nhìn tiểu cô nương đang nằm co ro một góc, khuôn mặt vẫn còn đang tái mét, Khương Thần có chút không đành lòng.



“Rốt cuộc vẫn phải làm việc tốt một phen.” Khương Thần khẽ lắc đầu nói.



Dứt lời, hắn đi ra ngoài cửa hang, nhìn từng đợt mưa tấp vào mặt, khóe miệng cong lên.



Chỉ thấy trên tay Khương Thần xuất hiện hơn chục viên Hỗn Nguyên Thạch. Hắn đem toàn bộ số Hỗn Nguyên Thạch này theo phương vị chính xác chôn xuống từng gốc cây, bộ dáng giống như chuẩn bị cho xây dựng một cái trận pháp.



Chắn giữa cửa hàng động chính là một cây cổ thụ to lớn, Khương Thần đem rất nhiều phù lục giấu kín dưới gốc cây sao cho người bình thường đến đây cũng không thể nhìn thấy. Chuẩn bị xong xuôi mọi việc, hắn lại quay ngược vào trong hang.



Ôm theo tiểu cô nương kia trên tay, Khương Thần rời khỏi hang động. Trong đêm mưa tầm tã, hắn đạp lên cành cao dần dần biến mất trong rừng sâu. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK